Chưa Kịp Nói Lời Tạm Biệt

Chương 9



9.

Ta bị bọn hạ nhân trói trên giường, nước mắt rơi xuống không ngừng, ướt đẫm gương mặt đôi mắt vừa cay vừa nhứt.

Dao Nương dường như đã tỉnh.

Ta nghe thấy tiếng của Tống Vân Giai: “Đừng khóc, ngoan.”

“Không phải nàng cứ lải nhải suốt ngày muốn ta cưới nàng sao.”

“Đợi nàng khoẻ lại, ta sẽ sai người may cho nàng bộ y phục xuất giá đẹp nhất, một hôn lễ long trọng nhất.”



Trong bóng tối, bụng ta nhói lên từng đợt.

Máu tươi mang theo thứ mùi tanh tưởi nhuộm đỏ tấm chăn.

Ta trừng mắt, muốn gọi người, nhưng miệng lại bị bịt chặt, tay chân lại bị trói không cử động được.

Tại sao chỉ muốn ngọ nguậy thôi cũng không thể?

Máu tươi phần thân dươi dần dần không thể khống chế tuôn ra bên ngoài.

Ta đập đầu vào cạnh giường, mong rằng sẽ tạo ra được tiếng động.

Như một kẻ câm bị cắt đi lưỡi, chỉ có thể phát ra chút động thút thít.

Ai đó làm ơn hãy đến giúp ta, cứu lấy con ta!

Nó đã có tay có chân, nó còn biết cử động nữa.

Y phục ta may nó vẫn còn chưa mặc, chiếc trống bỏi ta mua cho nó còn chưa được chơi nữa mà.

Nó còn chưa nhìn thấy cây đào nhỏ trong viện, nó còn chưa mở miệng gọi ta một tiếng mẫu thân…

Đậu phộng nhỏ, con bảo mẫu thân phải làm sao đây.

Mẫu thân sắp không thể giữ được con nữa.

Máu trên trán chảy xuống ướt cả đôi mắt, ta không kiềm được mà lại khóc.

Nói sao đi nữa, trước lúc con rời đi ta phải mỉm cười nói lời từ biệt.

Nhưng con là cốt nhục của mẫu thân, mẫu thân không nỡ để con rời đi…

Ta ngước mặt, nước mắt chảy ngược vào miệng, vị đắng của nó khiến đầu lưỡi ta tê dại.

Con à, đau khổ đời này con hãy quên hết đi.

Nếu kiếp sau gặp lại, con hãy nở một nụ cười để ta biết con đang sống tốt nhé.

Ta dùng toàn bộ sức lực đập đầu một cái thật mạnh vào cạnh giường một lần cuối cùng.

Ta hận bản thân mình.

Tự ý giữ con lại bên cạnh ta, nhưng lại bất lực nhìn con cô độc rời đi.

Đến cuối cùng cũng có người đẩy cửa vào, bước đến nhìn ta, thần sắc hốt hoảng hét lớn:

“Nương nương chảy máu…”

Đám người trong viện nhốn nháu cả lên, xông vào phòng nhìn thấy bộ dạng của ta, không nhịn được mà nhăn mày.

Mặt ta toàn là máu, người ta cũng nhuộm đỏ, khắp thân này vừa bẩn vừa tanh.

Có người lay vai ta, hét bên tai: “Thẩm Thư Dư, Thẩm Thư Dư! Nàng tỉnh lại cho ta!”

“Tại sao lại thành ra thế này! Nàng không được ngủ, ta cầu xin nàng mà…”

Ta mơ mơ màng màng nhìn hắn, kiệt sức không mở miệng nổi.

Này, ngươi làm ta đau đấy.

Ngươi là ai, tại sao lại khóc.