Chuẩn Điểm Thư Kích

Chương 132: Vũ khí



Sĩ quan Cố chạy ra khỏi lều, nhưng lại bị đạn lạc văng tung toé khắp nơi ép cho khuỵu gối xuống. Hắn bò nhoài ra đất, hốt hoảng đội mũ bảo hộ lên, hét vào điện thoại: “Xin hãy ra chỉ thị!”

Đầu kia điện thoại ồn ào ầm ĩ, giọng của đối phương đứt quãng: “…Không được… cho quân địch chiếm cứ… chiến đấu đến cùng…”

Sĩ quan Cố lặp lại: “Không được rút lui, không được cho quân địch chiếm nơi này, chúng ta phải chiến đấu đến cùng. Đúng không? Là vậy phải không? Tôi hiểu rồi! Nhưng mà chúng tôi cần—”

Một viên đạn “vèo” cái sượt qua người hắn, hắn lập tức ôm đầu, tiếng nổ rần trời khiến tai hắn ong ong. Hắn phun đất trong miệng ra, nói tiếp: “Chúng tôi cần chi viện, ở đây chỉ có năm nghìn người thôi! Chỉ huy, ngài nghe gì không? A lô? Này!”

Bên kia chỉ còn chút hơi tàn, đang nói những lời sau cùng: “… Xin hãy… chiến đấu tới cùng…”

Sĩ quan Cố la lên: “Đừng chết!”

Nhưng đối phương đã không còn trả lời nữa.

Sĩ quan Cố không còn cách nào khác đành nhét điện thoại vào trong ngực, hắn xốc súng lên, quyết tâm đứng dậy. Nhưng giây phút mà hắn ngẩng đầu lên ấy, chỉ thấy khí cầu chiến đấu phủ kín bầu trời.

Những khí cầu ấy như những con thú khổng lồ, đại bác là bàn chân chúng giẫm xuống.

“Đệt…” Sĩ quan Cố đột nhiên nhũn chân, một bầu nhiệt huyết bị tạt cho gáo nước lạnh.

Hắn thật sự muốn chạy, đứng trước những cái khí cầu chiến đầu này hắn còn chẳng bằng con kiến.

“Đệt mẹ…” Sĩ quan Cố chật vật khạc ra một câu chửi tục, chân hắn không cử động được, tưởng là trời đang mưa. Nhưng khi hắn nhìn quanh một vòng thì phát hiện không phải trời mưa mà là chính mình đang rơi nước mắt.

Doanh trại nháo nhào cả lên, đám ngựa hí vang, vô số binh lính ngã sụp xuống đất. Phía trước là đường chết rồi, có những người có thể lùi về sau, nhưng cũng có người không thể.

Giữa cảnh tuyệt vọng lấy trứng chọi đá này mặt mũi sĩ quan Cố vặn vẹo, hắn cảm nhận được nỗi tức giận tột độ, trong phút chốc nỗi tức giận ấy còn quật ngã được cả sư sợ hãi. Hắn dồn sức hét một tiếng thật to rồi lao ra ngoài. Hắn vút đi giữa cơn mưa đạn, vác súng lên vừa bắn vừa hét: “Tao liều mạng với chúng mày!”

Hắn muốn bắn vào lốp xe của phía Bắc nhưng lại bị một chiếc máy bay đột ngột lao xuống chặn đường. Cái máy bay kia xả đạn như điên, định bắn chết tất cả mọi người.

Sĩ quan Cố nói: “Giỏi thì xuống—”

Chợt nghe tiếng gió xé bên cạnh, Yếm Quang vung cái cột cờ bằng thép trong doanh trại lên quật trúng vào máy bay. Nó rơi xuống đất, phụt ra hai luồng khói rồi tự nổ tung.

Bản đồ trước mặt Tạ Chẩm Thư không có dấu hiệu gì nhưng chuông báo động vẫn luôn réo vang không ngừng. Anh bẻ cong cột cờ, yêu cầu trợ lý chỉ dẫn.

Trợ lý luống cuống tay chân, nói: “Khí cầu ở…”

“Đoàng!”

Loạt đạn bỏ qua Yếm Quang, tiến sâu hơn theo tuyến đường ray tàu. Từ đây đi thêm vài chục cây nữa là thị trấn cung ứng cho tuyến đường tàu, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau trận ném bom hồi trước nhưng đám người đã sống ở đây nhiều năm vẫn chưa bỏ đi, mọi người vẫn đang ẩn nấp trong hầm trú ẩn đơn sơ, không thể chống đỡ được hai lần oanh tạc của khí cầu.

Yếm Quang đuổi theo tiếng động.

Nhân viên thí nghiệm đẩy trợ lý ra, nói: “Chỉ huy, chúng tôi cách xa quá, không thể xác định được vị trí cụ thể của khí cầu, chỉ có thể đưa anh lộ trình lúc trước của chúng.” Ông ta liếc nhìn đồng hồ, “Ngoài ra còn có một tin xấu nữa, anh đã kết nối được hơn tám tiếng đồng hồ, sợ rằng chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện phản ứng do quá giờ, vậy nên tôi quyết định—”

Ông ta giơ bàn tay đầy mồ hôi lên, vuốt lại tóc mái của mình.

“Tôi quyết định dùng toàn lực để trợ giúp anh bắn rơi khí cầu chiến đấu.”

Nhân viên thí nghiệm không muốn bị đưa đến tiền tuyến, bởi vì ông ta biết tiền tuyến đáng sợ ra sao. Mặc dù ông ta là một kẻ tráo trở chỉ biết có mình, nhưng mà ông ta rất tỉnh táo, nếu những thứ khí cầu chiến đấu này lại tiến vào phía Nam một lần nữa thì những ngày tốt đẹp của ông ta ở đây cũng sẽ chấm dứt.

Tạ Chẩm Thư trông thấy lộ trình của máy bay, anh nhanh nhẹn xuyên qua rừng rậm trong tiếng ầm ầm không dứt của khí cầu chiến đấu. Rất nhiều máy bay trên trời cũng trông thấy, nhưng đạn đại bác của chúng không sao ngăn nổi bước chân anh.

Sĩ quan Cố cưỡi ngựa đuổi theo, hắn biết Yếm Quang muốn làm gì, bèn hô: “Chỉ huy!”

Tiếng đạn khiến giọng hắn trở nên nhỏ xíu, hắn ho mấy tiếng rồi lấy hơi hét to.

“Tôi đến chỉ vị trí cho anh!”

Con ngựa lao đi trong cơn mưa đạn, đuổi theo bước chân của Yếm Quang. Chim chóc trong rừng bay loạn xạ, cuối cùng Yếm Quang cũng bắ n ra một viên đạn. Ánh sáng trắng ấy trúng vào khí cầu chiến đấu, khiến nó vẹo cả đi.

Sĩ quan Cố cúi phắt xuống lưng ngựa né đất cát văng ra vì đạn nổ. Trông thấy có vẻ đã thành công, hắn bèn mừng rỡ nói: “Bắn thêm phát nữa là được rồi!”

Nhưng đột nhiên phía sau có hỗn loạn, sĩ quan Cố quay đầu, trong phút chốc cảm giác như đã rơi xuống vực. Hắn đổi sắc mặt, kinh ngạc thốt: “Cô gái đi đêm…”

Ba mươi con Cô gái đi đêm trong doanh trại không biết bị ai khởi động, chúng lê cánh tay dài thượt khóc lóc chạy tán loạn, không còn đuổi giết người phía Bắc như trước nữa mà chém lung tung vào binh lính của quân phía Nam.

Yếm Quang bắn được một phát trúng vào khí cầu thì sau đó lại bị đám máy bay dồn hoả lực tấn công. Dù trên người nó là kim loại đặc biệt thì cũng bị bắn cho lõm cả vào trong cơn mưa đạn này.

Trợ lý nói: “Toi rồi, cứ vậy thì Yếm Quang sẽ hỏng mất, nguy hiểm quá!”

Nhân viên thí nghiệm bật người dậy, ông ta nghe tiếng điện thoại réo vang, đoán chừng là phòng lãnh đạo của Tổng chỉ huy điện tới, nhưng mà ông ta không rảnh để nghe. Từ khi ông ta bắt đầu lừa gạt Tổng chỉ huy thì tính mạng tài sản của ông ta đều đã phụ thuộc vào Tạ Chẩm Thư rồi, tay ông ta run lên, đeo kính lại lần nữa, cuối cùng cũng quyết định ra lệnh cho trợ lý: “Bảo bọn họ đóng buồng sửa chữa của Chúc Âm lại, chuẩn bị… Chuẩn bị một chút.”

Yếm Quang chỉ là một pháo đài có thể di chuyển, muốn đối phó với máy bay và tín hiệu phá sóng từ phía Bắc vẫn phải dựa vào Chúc Âm.

Trợ lý “vâng” một tiếng theo thói quen, xong nói: “Nhưng Chúc Âm vẫn chưa được sửa xong, hiệu quả sợ là không được như lần đầu tiên.”

Bên kia Yếm Quang đang ngăn khí cầu lại, nó đang xả đạn giữa vòng vây. Đằng sau đám Cô gái đi đêm khiến quân phía Nam phải lùi lại liên tục, bọn họ vẫn còn súng nên còn có thể liều mạng được, nhưng những người được sắp xếp đến chuyển vật tư tạm thời không thể tập hợp lại được nữa.

Sĩ quan Cố tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, chỉ đành phải quay lại.

Một người lính cầm súng tiểu liên nã liên tục vào Cô gái đi đêm, trên gương mặt đường nét mơ hồ của nó không mảy may có chút biểu cảm nào, chỉ như một đám hồ bị khuấy nhão, phun ngược đạn ra ngoài, khua tay quật ngã anh lính xuống đất, rồi lại cuộn lấy kéo về phía mình.

Nó nhai rất chậm, ăn không phải mục đích của nó, xé toạc cơ thể con người mới là mục tiêu nó được thiết lập. Mấy cái chân dao quét trong bùn, để lại một cái hố nhỏ đầy máu.

Sĩ quan Cố bắn trúng cánh tay của Cô gái đi đêm, nhưng lại bị một con khác quật xuống ngựa. Hắn ngã nhào vào vũng bùn, nghe tiếng ngựa hí đầy hoảng sợ.

Cô gái đi đêm không phân biệt được người và ngựa, chém con ngựa mấy nhát rồi vươn cái cổ dài ngoằng đến dò tìm sĩ quan Cố. Sĩ quan Cố bị kẹp chặt, lúc người bị treo ngược hắn gầm lên với những binh lính và nhân viên vận chuyển đang hoảng loạn: “Lùi lại, mau lùi vào rừng tác chiến—”

Cô gái đi đêm xé toạc hắn, gương mặt trẻ trung trong nháy mắt ngập tràn trong máu. Từ phía sau Yếm Quang nhấc Cô gái đi đêm dậy, quăng sang bên cạnh, tay sĩ quan rơi xuống đất, mấy tờ lệnh truy nã văng ra khỏi túi.

Thần kinh của Tạ Chẩm Thư đột nhiên giật lên, đó là phản ứng do liên kết quá lâu, hơn nữa sau khi bắn mười mấy phát đạn thì Yếm Quang đã không còn lại bao nhiêu đạn dược. Anh bước về phía trước, túm lấy một con Cô gái đi đêm khác vung thật mạnh vào gốc cây.

Sau mấy cú quật con Cô gái đi đêm ngừng hoạt động.

Yếm Quang kéo Cô gái đi đêm bước qua xác của sĩ quan, qua xác của tất cả mọi người. Biến cố xảy ra còn chưa được nửa tiếng đồng hồ, những đốm xanh của binh sĩ thuộc liên minh phía Nam đã chẳng còn lại mấy.

Tạ Chẩm Thư rút kết nối ra, nói: “Tiêm thuốc đặc trị cho tôi.”

Trợ lý không nghe rõ, hỏi lại: “Gì cơ?”

Tạ Chẩm Thư ngước mắt lên, nói rành mạch: “Tiêm thuốc đặc trị cho tôi, bắt đầu liên kết lần thứ hai, lần này mục tiêu liên kết là Chúc Âm.”

Anh đứng lên quay người ra sau, để lộ tấm lưng chằng chịt vết thương, hệt như núi tuyết sừng sững sau lớp kính.

Trợ lý ngây người ra chốc lát, đến khi bị nhân viên thí nghiệm đẩy cho một cái, mới lắp bắp: “… Vâng, Chỉ huy.”

Tiếng “Chỉ huy” này cậu ta nói nhẹ tênh, như thể nếu mình lớn tiếng một chút thì sẽ xúc phạm đến Tạ Chẩm Thư.

Nhân viên thí nghiệm nói: “Chúc Âm vẫn chưa được sửa xong, hệ thống máy móc bên ngoài có thể sẽ gãy rụng trong lúc di chuyển, nhưng để ngăn máy bay của phía Bắc và làm nhiễu tín hiệu thì vẫn vô tư.”

Trợ lý đã bước vào, trước kia cậu ta cũng đã tiêm cho Tạ Chẩm Thư rất nhiều thuốc đặc trị nhưng lần này lại thấy do dự, nói: “… Có thể sẽ hơi đau, Chỉ huy, mời anh…”

Cậu ta vụng miệng, không biết nên nói gì.

Con người thật là kỳ lạ, cậu ta đã từng tiêm thuốc đặc trị cho Tạ Chẩm Thư biết bao nhiêu lần chứ chẳng phải không. Cái hồi Yếm Quang bị mất khống chế, cậu ta còn chẳng quan tâm [email protected] thí nghiệm là ai. Nhưng hôm nay cậu ta lại để lộ một tẹo áy náy, cứ như liều thuốc đặc trị này là thứ tàn ác vô cùng vậy.

“Bây giờ bắt đầu tiến hành tiêm mũi đầu tiên cho chỉ huy, ba, hai… Tiêm xong.” Trợ lý kéo dây liên kết qua, trước khi Tạ Chẩm Thư kết nối, đột nhiên cậu ta nói một câu, “Cảm ơn anh, Chỉ huy, cảm ơn… anh đã cống hiến cho liên minh.”

Tạ Chẩm Thư nhắm mắt lại, bắt đầu lần liên kết thứ hai của mình.

Chúc Âm khác với Yếm Quang, khi nó mở đôi mắt khổng lồ của mình ra thì thậm chí còn nghe thấy âm thanh từ tất cả mọi thiết bị liên lạc.

“Đây là phòng tác chiến của khu tám Liên minh, chúng tôi đang gặp phải một đợt oanh tạc cường độ lớn từ quân địch, xin hãy chi viện…”

“Bệnh viện ở ga đã bị san bằng, người bị thương đang không có chỗ trú. Cứu với, cứu với!”

“Xin hãy nối máy đến phòng lãnh đạo của Tổng Chỉ huy, biên giới đang có tin chiến sự khẩn cấp, có vẻ là sự tái xuất hiện của Mã Ares…”

Từ điện thoại vẳng lại tiếng khóc khàn giọng, đài vẫn còn vang lời tuyên bố của Tổng Chỉ huy. Những thanh âm này chồng chất lên nhau giữa mưa bom bão đạn, trở thành những mảnh kính vỡ tung toé, thổi tung chiến thắng mà liên minh phía Nam miễn cưỡng gom góp được thành vụn giấy.

Thật ra trong sâu thẳm Tạ Chẩm Thư ẩn giấu rất nhiều phẫn nộ, dường như trước giờ anh vẫn luôn sống trong sự bất công, chưa từng có lựa chọn khác. Có lẽ anh mãi mãi sẽ là một con thú tự trói buộc chính mình trong lồ ng giam, bởi đến tận giờ phút này anh vẫn không thể khiến bản thân mình căm ghét thế giới này. Anh không phải anh hùng, nhưng anh cũng không thể chạy trốn một mình giữa những tiếng kêu khóc thảm thương này.

Chúc Âm chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng con mắt đã không còn mới của mình hướng về phương Bắc. Bầu trời đêm tối tăm có vẻ yên bình tĩnh lặng, tất cả những khí cầu chiến đấu và máy bay đều đã ngừng bắn.

Cơ thể đỏ thẫm của Chúc Âm bao trọn bên ngoài nội thành, lúc nó cong đầu, khuôn mặt đầy những vết nứt ấy hệt như mặt nước bị đóng băng, không có chút cảm xúc nào.

Đó là vị thần trấn giữ phòng tuyến sau rốt của phía Nam, tuy nó máu lạnh vô tình nhưng lại là thứ bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của liên minh phía Nam.

—Nhưng mà sau khi mùa hè kết thúc, bọn họ lại phải nghênh đón một cuộc tiến công còn tàn khốc hơn. Chiến tranh kéo dài thẳng đến tận năm 2162, Phó Thừa Huy kiên trì xúc tiến kế hoạch oanh tạc của lão ta, nhưng mà khéo quá hóa vụng, những thứ vũ khí chiến tranh đã được phía Bắc giải mã trở thành đống phế phẩm không ai cần, bọn chúng vất vưởng bên ngoài rồi tụ hội lại để trả thù, trở thành một tổ chức giết người của hai bên Nam Bắc không thèm phân biệt. Cuối cùng, một con Ngạo Nhân đã “Tỉnh ngộ”, nó thay con chip mới cho mình, tạo ra một thứ vũ khí chiến tranh mới từ đống rác rưởi.

Bọn chúng hết sức phấn khích, học theo Phó Thừa Huy, cùng tàn phá cả thế giới.