Chuẩn Điểm Thư Kích

Chương 179: Lạnh lẽo



Dường như thời gian đã rơi vào một vòng lặp, mỗi lần Tạ Chẩm Thư mở mắt, “Tô Hạc Đình” đều đang ngồi trên băng ghế. Bọn họ chẳng trao đổi gì với nhau mà chỉ lao vào đánh, cây đèn nhỏ sau khi liên tục bị vỡ trong vòng lặp cũng tối đi, dần dà, nó không còn chiếu sáng được gương mặt của “Tô Hạc Đình” nữa.

Bầu trời âm u, ý thức của Tạ Chẩm Thư bị giam cầm ở chốn này. Mưa càng rơi càng nặng hạt, tới khi anh mở mắt ra, ảnh ảo đã biến thành một khối rubik màu xám bị đảo lộn.

Chúc Dung vẫn đang ngồi ở chỗ cũ, duỗi ngón tay vặn vẹo chỉ vào Tạ Chẩm Thư như phát hiện ra một báu vật nào đó: “Mi là Bạo quân 7-001, hay là vật thí nghiệm 98342?”

Tạ Chẩm Thư không đáp.

Chúc Dung bèn đoán: “Vật thí nghiệm 98342 không cao bằng mi, hừm… Mùi của ngươi cũng không giống mùi của Bạo quân, rốt cuộc mi là ai?”

Vì tò mò nên nó cúi nửa người xuống, ngọn lửa cháy rực trên đầu lan đến Tạ Chẩm Thư. Tạ Chẩm Thư chùi vết thương mới trên mặt đi, rồi hỏi: “Tô Hạc Đình đâu rồi.”

Không còn thấy vẻ đau đớn trong vẻ mặt anh, thậm chí câu hỏi của anh cũng chỉ là một câu trần thuật cộc lốc.

Chúc Dung đáp: “Hỏi hay đấy.”

Con người máy thái giám đang bò bên cạnh, cặp mắt điện tử láo liên đảo một chặp rồi nói leo: “Ui chao, thưa hỏa thần vĩ đại, đừng để ý đến hắn làm gì ạ, hắn là một kẻ vô danh bí mật lẻn vào đây mà thôi. Nô tỳ từng gặp hắn trong khu số 14, tên này xấc xược lắm!”

Miệng nó mở ra khép vào nghe “lách cách”, chì chăm chăm tuôn hết ý tưởng trong đầu mình ra, không chờ Chúc Dung đáp nó đã bò nửa thân trên dậy chen miệng tiếp: “Người hắn mang một món đồ tốt, món ấy có thể, có thể…”

Có lẽ là vì thiếu thông tin nên nó bị kẹt ở đây, mãi không nói ra được vật nọ có chức năng gì. Bị thái giám lanh chanh, Chúc Dung bỗng nổi dận, vừa bắt nó “câm miệng” vừa vung quyền trượng đánh bay nó ra ngoài.

Người con thái giám yếu như sên, sau khi bị Chúc Dung tẩn cho năm lần bảy lượt, nó còn chưa lăn bao xa thì cả người đã nứt. Nó nằm liệt trên đất, run bần bật.

“Ta nóng quá!” Chúc Dung duỗi cổ gào, “Mưa này vẫn chưa đủ to, phải mưa lớn thêm nữa, lớn gấp mười lần!”

Nó vừa dứt tiếng gào thì mưa liền đổ điên cuồng xuống, giọt nào cũng to như hạt đầu nện bồm bộp xuống mặt đất như một nồi canh sôi.

“Vâng, vâng ạ!” thiết bị phát thanh của thái giám gặp trục trặc, giọng nhiễu, “Xin ngài… Rè… Xin ngài đừng nổi nóng nữa ạ… Rè rè… Làm vậy sẽ ảnh hưởng tới… Dung hợp…”

Nó đã hư hỏng tới mức độ này rồi mà vẫn còn khuyên Chúc Dung hết nước hết cái. Ngặt nỗi Chúc Dung thấy nó ồn, thấy nó không có ý định dừng lại nên bèn đưa chân đạp nó luôn.

Thái giám còn chưa kịp xin tha đã tắt phụt, chung quanh tức thì yên tĩnh.

Tạ Chẩm Thư nhìn chằm chằm Chúc Dung, hỏi lại: “Tô Hạc Đình đâu.”

Mưa quá lớn, vậy mà chiếc chuông quấn quanh ngón tay anh lại không hề rung.

Chúc Dung lờ đi, bẻ ngón tay nghe “răng rắc”, duỗi thẳng lại những ngón tay bị méo rồi chỉ vào khối rubik lơ lửng màu xám, nói: “Tô Hạc Đình trong ảo ảnh này thế nào? Mi có muốn không?”

Tạ Chẩm Thư nói: “Tao không cần.”

Chúc Dung: “Đấy là Tô Hạc Đình mà.”

Tạ Chẩm Thư: “Không phải!”

Chúc Dung bắn ra vài ngọn lửa như thể đã bị câu “Không phải” của Tạ Chẩm Thư sỉ nhục, nó vung vẩy cây quyền trượng: “Mi nhìn ngoại hình của nó, chẳng phải chính là Tô Hạc Đình đấy sao? Nói chuyện cũng ngứa tai như Tô Hạc Đình! Con người, con người thì có gì đặc biệt cơ chứ? Chỉ cần có được dữ liệu thì muốn khôi phục bao nhiêu cũng có thể khôi phục bấy nhiêu thôi. Sống hay chết đều nằm trong một chương trình sẵn.”

Chúc Dung bỗng đập quyền trượng, gọi: “Tô Hạc Đình.”

Khối rubik màu xám liền tan thành nước mưa. Ảo ảnh lan đến vô tận trong không gian, mỗi bóng hình đều là “Tô Hạc Đình” xách cây đèn.

Cặp mắt đỏ rực của Chúc Dung nhanh chóng chuyển qua các dữ liệu, nó lại khùng lên: “Mi nhìn mà xem, tất cả bọn chúng đều là Tô Hạc Đình. Mi buồn cái gì? Chết một đứa thì tạo ra một đứa khác chẳng phải tốt sao. 18 tuổi, 20 tuổi, mi mê đứa nào thì cấy dữ liệu ký ức của đứa đó vào, nếu thế nó sẽ mãi mãi không thay đổi, và mãi mãi cuốn hút.”

Tiếng mưa khiến Tạ Chẩm Thư không nghe được tiếng thở của chính mình, trong đầu anh chỉ lặp đi lặp lại đúng một câu: Chết một đứa thì tạo ra một đứa khác.

Chúc Dung cúi xuống để nhìn cho rõ Tạ Chẩm Thư. Hai tay nó chống xuống mặt đất, mặt mày méo mó: “Nếu mi khai ra lai lịch của mình và đưa cho thái giám ‘món đồ tốt’ thì ta sẽ đưa tất cả Tô Hạc Đình cho mi, nói cho mi biết thi thể nó—”

Khi Chúc Dung bật ra hai chữ “thi thể”, Tạ Chẩm Thư nghe thấy tiếng thứ gì đó tan vỡ trong đầu mình. Mưa chảy qua kẽ ngón tay anh, anh nắm quả chuông, thốt nhiên nổi giận trong tiếng “leng keng” nhẹ nhàng.

“Ruỳnh!”

A Tu La bỗng ấn đầu Chúc Dung dộng xuống mặt đất. Chúc Dung bị dập đầu như một tấm thép cong, để lại một hố lõm sâu trên mặt đất. Ngọn lửa đỏ tức thì bùng lên mấy mét nuốt chửng hoàn toàn bóng dáng Tạ Chẩm Thư.

Chúc Dung quét cây trượng, nhưng cán trượng lại bị A Tu La đưa một tay giữ chắc. Cả người nó nóng lên, vận hành ở tốc độ nhanh, tiếng rống thịnh nộ không cam lòng thốt ra từ cổ. Nhưng nó vừa thốt ra được một tiếng thì đầu đã bị A Tu La nhấc dậy.

Chúc Dung gào: “Chết tiệt, chết tiệt! Ta…”

A Tu La nắm chiếc vương miệng gai của nó, chiếc vương miện ấy dính liền với đầu của nó. Chúc Dung giãy giụa kịch liệt hòng xé tay của A Tu La ra, nhưng A Tu La lại giơ bốn cánh tay khác dộng đầu Chúc Dung xuống đất một lần nữa.

“Ruỳnh!”

Ngọn lửa đỏ của Chúc Dung thiêu A Tu La, cảm giác đau đớn bỏng rát xuyên thủng ý thức của Tạ Chẩm Thư. Trong cơn đau dữ dội, anh rơi xuống địa ngục, ba gương mặt quái vật đều đằng đằng sát khí.

Xương cốt của thần chẳng phải thứ của may mắn trời ban, mà là một hạt giống biến dị và điên cuồng. Cái đêm tuyết dày khi Tạ Chẩm Thư bị cha mẹ bỏ lại, những cảm xúc yêu hận của anh đều hóa thành kẻ tù nhân bị giam cầm sâu trong nội tâm. Hai chữ trách nhiệm tước đoạt cảm xúc của anh, khiến anh tự thắt cà vạt trói buộc mình từ ấy. Ở phía Nam, trong chiến tranh, trong mỗi đêm kiếm tìm Tô Hạc Đình, anh đều sống với lý trí. Nhưng như thế cũng không thể khiến anh không bị tổn thương, mà thực chất, vết thương của anh đã sắp thối rữa rồi.

Chúc Dung ôm mặt mình gào lên. Chiếc vương miện gai không chịu nổi sức ép ấy nên lại vỡ tan, dữ liệu màu xanh lục chảy xuống. Luồng dữ liệu dần chảy đầy nửa mình nó, nó trợn mắt, cổ họng phát ra tiếng gào: “Thả ta ra, quá trình dung hợp của ta… Á, á!”

A Tu La xé chiếc vương miện khỏi đầu ngụy thần, giữa ánh lửa cùng mưa dông, nom nó như một con ác quỷ tàn bạo đang lớn dần. Cả người nó đen sì, những ngũ quan trên ba cái đầu cùng tạo nên một vẻ căm ghét tột độ.

Chúc Dung bèn ra đòn với A Tu La, hai con rắn lạnh uốn lượn quấn quanh cổ A Tu La, cùng dùng lục hòng siết gãy A Tu La. Nhưng A Tu La được tạo ra từ những mảnh hình thoi, cực kỳ cứng, lũ rắn quấn chưa nổi hai phút đã bị bẻ gập.

Thiết bị khảm bên hông Chúc Dung lập tức bị gỡ ra, nó định gào lên nhưng lại bị A Tu La bịt miệng. Đầu nó càng ngửa cao, hai mắt bị mưa hắt biến màu đỏ thành đen, dường như sức mạnh đã biến mất.

Mặt đất màu xám phản chiếu lại cảnh ấy, cây quyền trượng trong tay Chúc Dung rơi xuống, nó bị mổ bụng trong tư thế hiến tế. Tuy bị bịt miệng mà nó vẫn cố lên tiếng: “Ngu xuẩn… Lũ ngu xuẩn tôn thờ xác thịt… Mi đã bỏ lỡ… thế giới mới…”

Trong khuôn ngực vỡ của Chúc Dung đầy những bộ phận tinh vi, hạt nhân chuyển động nòng cốt bị A Tu La đập vỡ nghe “rắc”. Quá trình hoạt động của nó gặp trục trặc, giọng nó trở lên vừa nhiễu vừa loạn: “Ta đã hiểu thấu nơi này rồi… Artemis, Artemis vĩ đại…”

Cặp mắt nó lại đỏ rực lên, mặt rúm ró lại, nó bỗng cất tiếng gào giữa biển lửa rực cháy: “Đáng ghét, Tô Hạc Đình cho mi cái gì, ta mất—”

Chữ “mất” bị kẹt trong thiết bị phát thanh của nó, biến thành những tiếng đàn hồi vô hạn. Một chuỗi “mất mất mất” cho thấy nó đã bị rối loạn hẳn.

Tạ Chẩm Thư cầm đao, giữa tiếng gào mất thăng bằng của Chúc Dung, anh chẻ đôi ngọn lửa, chém đứt đầu nó. Tứ chi Chúc Dung tức thì rũ xuống, đầu lăn trên mặt đất.

Chúc Dung gấp méo khu trừng phạt, những nơi bị hủy hoại nó nhét ảo ảnh vào, trong lúc ảo ảnh chạy nó lại sử dụng cả ảnh ngược. Còn giờ đây tất cả đều đã ngưng hoạt động, những “Tô Hạc Đình” như tàn mây bị mưa rơi tan, lần lượt biến mất trong ánh lửa.

A Tu La nhấc đầu Chúc Dung dậy, đúng lúc này, cơ thể không đầu của Chúc Dung bỗng phát nổ, trong cơn chấn động dữ dội, Tạ Chẩm Thư lại chết một lần nữa. Có điều lần này anh không quay về với băng ghế dài, mà lại quay về thực tại.

Cảm giác đau đớn của Tạ Chẩm Thư lập tức bị đẩy tới tột điểm, thần kinh nhiễu loạn điên cuồng, cơ thể có phản ứng xấu. Anh bèn đưa tay tháo hết dây liên kết ra.

Bàn điều khiển tự động dừng vận hành, trong phòng rất ẩm, người Tạ Chẩm Thư đầm đìa mồ hôi. Anh bỗng trở mình, cảm giác nôn nao khiến anh nôn ra. Dạ dày trống rỗng, chỉ có dịch chua.

Chỉ huy trống tay, tóc lòa xòa trên chán chọc vào mắt anh. Anh phủi bừa đi như một kẻ lang thang khốn khổ. Nôn xong một chặp thì anh bò dậy, vào nhà tắm mở voi nước.

Nước lạnh giá đổ xuống gáy, Tạ Chẩm Thư cúi gằm mặt cho tới khi mình đã tỉnh táo lại hoàn toàn. Tuy người chi chít thương tổn mà chẳng đâu đau đớn bằng con tim bị đục khoét.

Mấy phút sau, Tạ Chẩm Thư tắt nước rồi lại nôn. Ngoài máu ra thì anh đã chẳng còn gì để nôn nữa, tấm áo sơ mi trên người bẩn kinh khủng.

Nhưng anh vẫn không thể dừng lại, anh phải đến khu Quang Quỹ.

Tạ Chẩm Thư dần khôi phục lí trí, cởi áo sơ mi rồi tắm nhanh một trận. Sau đó anh tìm điện thoại, mở ra thì thấy toàn là tin nhắn từ Răng Thỏ.

【 Cậu muốn đi gặp Bác Sĩ không? Để tôi sắp xếp cho, nhưng mà bây giờ tên cậu ta không còn là Bác Sĩ nữa, lấy tên khác rồi. 】

【 Tiệm tôi bị tra khám. 】

【 Tôi để lại mấy số này cho cậu, cậu gọi thử nhé, chắc chắn một trong số đó là của Bác Sĩ đấy. 】

【 Đừng gọi đừng gọi đừng gọi!!! Ở đâu cũng đang bị canh chừng hết! 】

【 Tôi phải đi ở ẩn tạm đây, đừng có nhắn lại cho số này đấy, có chuyện gì hãy gọi… Đấy là số mới của tôi. 】

Tạ Chẩm Thư liếc đồng hồ rồi gọi thẳng cho số mới của Răng Thỏ. Nhưng thời gian anh bị Chúc Dung giam giữ trên mạng quá lâu, số mới này đã bị hủy mất rồi. Không liên lạc được với Răng Thỏ, Tạ Chẩm Thư bèn lưu mấy số có lẽ của Bác Sĩ vào.

Anh mở kho cất đồ của mình ra, bên trong còn mấy khẩu súng. Anh chỉnh đốn lại rồi khoác áo ra ngoài. Bên ngoài đã vào độ cuối thu, mới sáng sớm đã có tổ vũ trang của Hình Thiên đi tuần.

“Trận tập kích lần này rất thành công, mới vài giờ đồng hồ trước, chúng ta đã cho nổ khu Quang Quỹ…”

Hai mắt Tạ Chẩm Thư đỏ kè như nguời say rượu trắng đêm, anh phớt lờ những tin báo đài ngang qua. Anh xuyên qua đám đông, không còn là chàng tinh anh tuấn tú mà là một kẻ bộ hành lạ lẫm. Chiếc áo choàng màu đen cũng không hề bắt mắt, xong anh lại rất nổi bật. Có lẽ anh nên bình tĩnh vạch ra một kế hoạch, nhưng anh không có thời gian.

Anh phải đi tìm Tô Hạc Đình ngay bây giờ.

“Số hiệu 852-006,” Tạ Chẩm Thư xách chiếc cặp táp nặng, mở □□ với thành viên của tổ vũ trang được trang bị đủ đầy, “cho tôi xin giấy thông hành.”

Tuy anh nói “xin”, nhưng súng ống đều đã lên nòng.