Chuẩn Điểm Thư Kích

Chương 195: Lão Tần



Chúc Dung không phải một trong mười hai hệ thống Chủ thần nên những người như Chị Đại đều chưa từng nghe qua tên nó. Để thể hiện thành ý, Tô Hạc Đình bèn kể gốc gác của Chúc Dung. Nghe xong, Hòa Thượng rất thất vọng: “Nói thế chứng tỏ là Tổng đốc với khu Quang Quỹ đã qua lại với nhau từ lâu rồi, Hình Thiên với chả ngọn lửa phản kháng, mấy cái khẩu hiệu đó toàn là lừa đảo cả.”

Nói xong, gã như một quả bóng bay xẹp chẳng còn chút tinh thần nào.

Chị Đại móc ra một bao thuốc lá lá sắt, đưa một điếu cho Hòa Thượng: “Đừng buồn, giờ biết chân tướng mới là tốt.”

Hòa Thượng: “Tốt ư? Tổng đốc cũng đầu hàng địch mất rồi.”

Chị Đại đánh bật lửa: “Tổng đốc không phải chỉ duy nhất một người làm được, chẳng nhẽ ông ta phản bội tín ngưỡng thì những người khác cũng thế ư? Tổ chức phát triển được như ngày hôm nay không chỉ dựa vào sức của một người, chúng ta đã biết bộ mặt thật của ông ta rồi thì nên giải quyết ông ta sớm đi thôi.”

Chị ta nói rất bình tĩnh, thậm chí còn hơi ngoài dự liệu của mọi người. Hòa Thượng chợt hoang mang: “Chúng ta đi giết ông ta ư?”

Chị Đại: “Giết mình ông ta cũng vô ích, Hội đồng, phòng thẩm vấn và cả các ông chủ lớn đều có thể là đồng bọn của ông ta.”

Hòa Thượng: “Đúng thế, chính vì ông ta ngỏ ý nên cảnh sát trưởng Tiền mới dám bắt tay với Chợ giao dịch. Giờ những kẻ này không chỉ còn sống mà còn nuôi một lực lượng vũ trang tinh nhuệ, chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Tóc Hai Bím giơ hai tay bưng mặt, khẽ mỉm cười: “Hòa Thượng, ông ngu thật đấy.”

Hòa Thượng bị gọi tên cũng không hề nổi giận, mà chỉ nói: “Các người đều biết tôi ngu mà, không cần phải đánh đố nhau đâu, có gì cần nói nói thẳng ra đi.”

Tóc Hai Bím rất thú vị, lúc nói chuyện chuyên môn cười, nhưng ở những điểm quan trọng thì không hề khờ. Thử hỏi xem Chị Đại là ai nào? Chị nhảy dù vào tổ vũ trang, đã vậy còn quản lý những việc trọng yếu, nếu quả thực không có tài cán gì thì chị ta đã bị cách chức vứt bỏ sau khi gây chuyện với phòng thẩm vấn rồi. Vệ Đạt đe dọa chị ta bao nhiêu lần mà đã lần nào thực sự ra tay chưa? Cùng lắm là dựa hơi Tổng đốc để chèn ép chị ta, đến cả giấy phép mang súng của chị ta cũng không lấy được, chứng tỏ chị không hề tầm thường. Người như thế sau khi bị thương sẽ không có chốn dung thân ư? Chỉ e là chị ta đến nhà thờ vì mục đích riêng thì có. Mỗi tội Hòa Thượng quá ngây thơ nên mới tưởng việc bọn họ chạy trốn là thật.

Quả nhiên, Hòa Thượng nói: “Vậy chúng ta hãy bắt tay với người lai và những thành viên của tổ vũ trang không phản bội tín ngưỡng, mọi người cùng đoàn kết để nhổ tận gốc Hòa thượng, thanh trừng.”

Chị Đại lót đường nhiều như vậy chính là để Hòa Thượng nói ra lời này.

Tô Hạc Đình: “Thật ra, trước nay tôi không kết bạn…”

Hòa Thượng nói: “Tôi nhớ rất rõ, những người bạn cứu cậu lần trước vác nguyên cả kho vũ khí theo.”

Tô Hạc Đình: “Có chuyện đó hả? Xin lỗi, lúc đó tôi bất tỉnh, hay là ông hỏi Chỉ huy ấy? Chuyện này anh ấy quen hơn.”

Hòa Thượng với Tạ Chẩm Thư chẳng trao đổi với nhau được mấy câu nên đương nhiên không thể tự nhiên như với Tô Hạc Đình. Môi gã khẽ mấp máy, mãi mới rặn ra được một câu với Chỉ huy: “… Anh Tạ, chỉ có xử lý những kẻ này thì cuộc sống của mọi người mới có thể quay về như bình thường thôi.”

Nguyện vọng của gã rất đơn ginả, Tạ Chẩm Thư “Ừm” tiếng. Đúng lúc ấy, ngọn đèn nhỏ của Tô Hạc Đình bắt đầu mất sáng. Tóc Hai Bím bèn lôi ra một cây nến từ bên dưới sô pha, bọn họ thắp nến rồi đặt lên bàn trà.

Tay Chị Đại bưng một đống băng gạc, đều là băng gạc mà chị ta thay ra trước khi bọn họ tới. Hòa Thượng đã mào đầu, chị ta cũng không cần nhét đi che nữa: “Người minh bạch không nói lời khuất tất, tôi muốn nhờ mọi người giúp tôi cùng xử lý Tổng đốc.”

Tạ Chẩm Thư không “Ừm” nữa, hai tay anh đan chặt lấy nhau, ngón cái gõ nhẹ vào hổ khẩu như dấu hiệu cho thấy cuộc đàm phán bắt đầu. Anh nói: “Cô đã giao Hình Thiên cho Vệ Đạt.”

Chị Đại vân vê vỏ thuốc lá giữa hai đầu ngón tay, nói: “Anh nhầm rồi, không phải tôi giao Tổng đốc cho Vệ Đạt, mà là Vệ Đạt tước ông ta đi bằng súng.”

Tạ Chẩm Thư: “Nếu cô không muốn đưa thì Vệ Đạt sẽ không đưa ông ta đi được.”

Chị Đại: “Sao lại nói thế? Lúc ấy xung quanh toàn quân của Vệ Đạt.”

Trong ánh nến chập chờn, ngôi sao chữ Thập của Tạ Chẩm Thư lại sáng ngời. Anh cầm khẩu súng Chị Đại đặt trên bàn trà lên, nói: “Cô cầm một khẩu súng lục Z3.”

Chị Đại siết bao thuốc, chiếc vòng bạc quanh cổ tay khẽ “tinh” một tiếng. Chị nói: “Anh Tạ rất hiểu biết về súng bọn tôi dùng.”

Tạ Chẩm Thư: “Không thể gọi là hiểu biết được, cái này có trên bản tin.”

Chị Đại: “Ồ, nếu anh có hứng thú với nó thì tôi có thể tặng nó cho anh.”

Tạ Chẩm Thư thuần thục tháo khẩu Z3, xếp từng bộ phận xuống: “Z3 là biến thể của khẩu A20 ở phía Nam, tôi không hứng thú với nó, ngược lại bom vỏ thuốc lá R0 thì lại rất hiếm, tôi quả thực tò mò với nó.”

Anh thả băng đạn rỗng của khẩu Z3 xuống bàn trà, đối mặt với Chị Đại. Trong ánh nến chập chờn, bầu không khí lặng lẽ thay đổi.

Trên bản tin không nhắc tới bom vỏ thuốc lá R0, ngay cả Hòa Thượng cũng lần đầu nghe tới nó. Gã có ngu cách mấy nữa cũng nhận ra bầu không khí không ổn, gã không khỏi siết chặt quần, không tùy tiện chen lời.

Chị Đại lại rất bình thản: “Anh tò mò cái này ư? Vậy tôi để đây nhé.”

Chị đặt bao thuốc lá bằng lá sắt xuống bên cạnh băng đạn rỗng, ánh mắt cũng không còn thong dong như trước nữa.

Vỏ thuốc lá R0 là loại bom đặc biệt của Hình Thiên, hồi xưa thường được phát cho những tiểu đội xung phong đến khu Quang Quỹ. Do bề ngoài là một bao thuốc lá tầm thường nên thường có công dụng rất cao, nghe nói có thể nổ xuyên qua người máy vũ trang, lực sát thương cực mạnh. Có những lời không cần phải nói ra, chỉ tới là được. Ý của Tạ Chẩm Thư rất rõ ràng – Chị Đại có R0 trong tay, chẳng hề sợ Vệ Đạt, chỉ cần chị ta kiên quyết thì Vệ Đạt sẽ không thể đưa Hình Thiên đi.

Chị Đại nói: “Tôi cứ tưởng chỉ Mèo Con mới hiểu biết về súng ống, ai ngờ anh Tạ cũng là một tay lão luyện. Tối nay đúng là không thích hợp, đụng mặt toàn người thông minh, vậy tôi nói thẳng, tôi đã giao Tổng đốc cho Vệ Đạt, một là vì không muốn tiếp tục đánh nhau kịch liệt hy sinh những mạng sống vô tội, hai là vì muốn xem Vệ Đạt định dùng Tổng đốc làm gì. Như tôi vừa nói, trong khu sinh tồn chắc chắc không chỉ có mình Tổng đốc là gián điệp, Vệ Đạt thân cận với ông ta nên hẳn biết nhiều nội tình. Đây là thả dây dài để câu cá lớn, tôi nhường Tổng đốc cho lão chính là vì thế.”

Lời của chị ta có lý, song nếu không phải vì Tạ Chẩm Thư nhận ra R0 thì đây lại là một kế hoạch khác rồi. Khu Sinh tồn đã loạn lạc, ngoài Hòa Thượng ra ai cũng không đơn thuần. Mỗi người đều có nhu cầu riêng, chưa vạch ra phe cánh cụ thể chỉ vì vẫn đang tính toán tiền cược với nhau mà thôi.

Tóc Hai Bím: “Ồ! Chị nói thế làm tôi cũng tò mò, Vệ Đạt lấy Tổng đốc đi để làm gì? Ông ta đã bị thiêu đến mức đó rồi kia mà.”

Nếu bảo Tô Hạc Đình là đại ranh mãnh thì Tóc Hai Bím chính là tiểu ranh mãnh, mấy lần cô lên tiếng đều chỉ để bình luận tiếp chứ chưa từng trả lời thẳng yêu cầu của Chị Đại. Cô gọi Hòa Thượng ngu là vì Hòa Thượng ngu thật, trong vũng nước đục liên quan đến tính mạng này, Hòa Thượng lại tưởng “nhân loại” có thể trở thành lý do để mọi người liên minh. Gã vẫn chưa hiểu rằng kẻ thù chung không chỉ là hệ thống Chủ thần.

Chị Đại nghe ra ý, hơi thở dài: “Là tôi chưa đủ thành ý nên mới không thể làm các vị suy suyển, vậy để tôi thêm một khoản tiền cược nữa nhé.”

Tuy có tư tâm, nhưng chị ta quyết đoán hơn đám ông chủ lớn cảnh sát trưởng nhiều.

“Theo như tôi biết, tổ chức từng thực hiện một vài thí nghiệm, một là cấy thể cường hóa do lão Tần chỉ đạo, coi phẫu thuật cải tạo làm nòng cốt, sử dụng dữ liệu từ liên minh phía Bắc. Mọi người đều rõ sự thành công của phẫu thuật cải tạo, bởi vậy lão Tần mới thành lập Chợ giao dịch. Nhưng chỉ một Chợ giao dịch thì còn lâu mới thỏa mãn được dã tâm của lão Tần, suốt mấy năm ấy ông ta tìm kiếm khắp nơi vật thí nghiệm của Săn bắn Hạn thời đã bị đưa đi – Yến Quân Tầm, nhưng đều thất bại, cuối cùng, ông ta mới quyết định tự mình tạo ra một vật thí nghiệm mới.”

Rắn Lục “Đệt” tiếng, hắn nhớ đoạn ký ức này như mới ngày hôm qua, lúc trò chuyện với Huyền Nữ, Huyền Nữ cũng từng nhắc tới. Tim Rắn Lục đập như trốn dồn, hắn sợ chuyện này cũng liên quan đến A Tú.

Tô Hạc Đình: “Sao bọn chúng cố chấp chuyện này thế nhỉ? Mắc mệt. Tính cách đặc thù của Yến Quân Tầm không thể sao chép được, dù Artemis có tái thế cũng không thể tạo ra một người thứ hai, cậu ta có thể phá lồng thủy tinh hoàn toàn là vì Bạo… Thôi quên đi! Không chỉ mình Yến Quân Tầm mà tất cả mọi người đều không thể bị sao chép.”

Cậu định nói Bạo quân, song lại không muốn tiết lộ quá nhiều thông tin cho Chị đại. Trên thực tế, quả tình không thể sao chép Săn bắn Hạn thời, nó cũng chứng minh con người không phụ thuộc vào một chương trình vận hành.

Chị Đại nói: “Ừ, ông ta thất bại, có một dạo ông ta bị chỉ trích rất nhiều, nhưng không may là… Tôi nói trước, chuyện tiếp theo này chỉ là tôi đoán dựa vào những thông tin hiện có thôi.”

Tô Hạc Đình hỏi: “Không may làm sao?”

Chị Đại: “Không may là chính cái năm xảy ra vụ nổ lớn, rất nhiều người bị thương chạy nạn ùa vào khu sinh tồn, Chợ giao dịch tiếp nhận bọn họ, còn trả tiền làm phẫu thuật cải tạo cho bọn họ. Lão Tần lựa chọn trong đám người ấy, tôi cũng không biết ông ta chọn cái gì… Tóm lại là năm ấy Chợ giao dịch chuyển cho đấu trường một số lượng tuyển thủ cực kỳ đông, cùng lên đối đầu với Vệ Đạt.”

Một kẻ phẫu thuật cải tạo vô tội vạ, một kẻ làm người lai vô tội vạ, gây ra cái chết của bao nhiêu tuyển thủ. Ngay từ lúc Chị Đại nhận nhiệm vụ tra cứu dữ liệu của đấu trường là chị ta đã biết, nhưng sau này chị ta mới nhận ra chính từ năm ấy trở đi, số người lai dạng mèo ở Chợ giao dịch tăng vọt.

Tóc Hai Bím cũng nhớ ra: “Sau năm ấy, đúng là ngoài đường có nhiều xác mèo hơn thật, trắng có vàng có tam thể có.”

Hòa Thượng: “Lão Tần này rất kỳ lạ, ông ta muốn đối đầu với Vệ Đạt thì làm người lai dạng mèo cũng vô ích. Người lai dạng… không phải tôi kỳ thị nhé… mèo trước giờ có khả năng chiến đấu rất thấp, ngoại trừ Mèo Con ra.”

Rắn Lục bỗng chen lời: “Khoan.”

Con mắt cải tạo của hắn chuyển động tới mặt Tô Hạc Đình: “Vãi chưởng, Huyền Nữ từng bảo lão Tần này từng phát hiện mày trong tài liệu. Đừng bảo là mày, mày là gián điệp của chúng nó nhé?”

Tô Hạc Đình: “Mày điên à, tao có má mà.”

Cậu không phải là sản phẩm của lão chó Tần, cậu được má nhặt về, trong mắt còn có ký hiệu “X”.

Chị Đại lại bảo: “Nếu những người lai dạng mèo này đều được làm phỏng theo Mèo Con thì sao?”

Tô Hạc Đình rung tai mèo, trước ánh mắt mọi người, tai mèo của cậu lại rung thêm cái nữa. Đúng lúc mọi người tưởng cậu sẽ phản bác, cậu bỗng sờ chóp mũi, nói: “Thôi xong… Các dấu hiệu cho thấy có khả năng đó thật.”

Tóc Hai Bím cúi người bảo Tần Minh trên mặt đất: “Thì ra cậu không phải em trai của Tần, cậu là bé mèo con!”

Tần Minh trợn trừng mặt ư ử một hồi. Đến khi Hòa Thượng tháo bịt miệng xuống, cậu ta lập tức gào lên: “Lũ khốn kiếp chúng mày nói nhăng nói cuội gì đấy! Cứ chờ ông chủ đến, anh ấy, anh ấy nhất định—”

Hôm nay cậu ta đã bị Tạ Chẩm Thư đánh gục, lại bị Tô Hạc Đình vứt bỏ, bị Rắn Lục lôi lê lết suốt đường tến đây, nằm trên mặt đất lạnh cả người cả lòng. Vừa nghe bọn họ bảo mình được làm phỏng theo Tô Hạc Đình thì bỗng thấy tủi thân, chỉ cảm thấy suốt đời này cũng không thể quay về với Tần được nữa, bèn khóc toáng lên.

“Tao muốn về nhà!” nước mắt cậu ta chảy ròng ròng đau đớn, “Chúng mày mà ăn nói bậy bạ là sẽ gặp quả báo đấy! Thả tao ra, tao phải về nhà! Để tao về nhà!”