Chuẩn Điểm Thư Kích

Chương 33: Tiếng súng



Tô Hạc Đình chạy qua đầu phố, đi được nửa đường thì rẽ vào Dao Trì. Cậu làm lơ cái cúi người của người máy dẫn đầu, vén rèm đi vào trong vào thẳng phòng bao của mình.

Người máy dẫn đầu đuổi theo sau Tô Hạc Đình, đọc thông tin của khách: “Xin chờ một chút…”

Tô Hạc Đình dùng đuôi mở cửa phòng bao rồi vào trong, mở cái tủ đựng đồ hay dùng ra rồi tìm thấy khẩu súng mình vẫn hay giấu ở đây.

Người máy dẫn đầu đã theo vào đến nơi: “Thưa anh!”

Tô Hạc Đình tháo băng đạn ra, bên trong rỗng không: “Bảo Sâm đ ến đây.”

Sâm là chủ nhân của Dao Trì, thủ đoạn cũng đa dạng như Giai Lệ vậy. Súng của Tô Hạc Đình giấu ở đây, một là vì để che giấu, nơi này chỉ tiếp người lai, có tủ chứa đồ cậu đã bao cả tháng; hai là bởi vì Sâm, Sâm có thể lấy được đạn dưới mắt Hình Thiên.

Người máy dẫn đầu nói: “Xin lỗi anh, ông chủ đang—”

“Bảo, Sâm, đến, đây!” Tô Hạc Đình bất chợt giơ súng lên nhắm ngay vào đầu người máy dẫn đầu, dấu “X” hiện lên rõ rệt trong mắt, “Lập tức!”

Dù băng đạn đang ở ngay bên cạnh nhưng người máy dẫn đầu cũng không thể phân biệt được súng bên trong có hay không có đạn, nó không thể xử lý được thông tin phức tạp như vậy, nhưng nó biết “súng” là vật phẩm nguy hiểm, cũng nghe hiểu được mệnh lệnh. Hoặc cũng có thể Sâm đã để lại ghi chú đặc biệt về Tô Hạc Đình, nói chung là người máy dẫn đầu không hề tự động báo cảnh sát mà giơ hai tay lên, nói nhỏ nhẹ: “Vâng, tôi đang gọi ông chủ cho anh. Mong anh giữ bình tĩnh, xin đừng nổ súng! Để tôi đọc anh nghe luật lệ của chợ đen điều thứ nhất, nghiêm cấm…”

Tô Hạc Đình không quan tâm nó nữa, cậu dùng một tay rút di động ra, gửi đi một tin nhắn.

***

“Lại cúp điện thoại của tôi,” Vệ Tri Tân dạng hai [email protected] ra, cúi người nhìn Giai Lệ trên đất, “xem ra thằng đó thực sự coi cô là bạn tốt, gấp gáp lắm.”

Giai Lệ run rẩy cả người, chị mới bị Vệ Tri Tân đạp gãy hai ngón tay, đang đau đến nỗi th ở dốc. Chị nhếch đôi môi khô khốc, mồ hôi nhễ nhại: “Tao nói rồi, thằng hãm—”

Vệ Tri Tân giơ chân đạp lên tay trái của Giai Lệ, cái tay đeo găng tay che mũi như kiểu khó chịu cái mùi của chị: “Con đi3m thối.”

Giai Lệ hét lên một tiếng, hai bên tóc mai đều ướt đẫm. Chị cũng không nén khóc làm gì, khóc chỉ có nghĩa là chị thấy đau, không có nghĩa là chị sợ Vệ Tri Tân.

Vệ Tri Tân vờ như không nghe thấy tiếng hét của Giai Lệ, gã nâng ly rượu lên, vẻ giận dữ vừa rồi như đã bay biến cả, gã nói như chỉ đang chuyện gẫu: “Đau không? Cố nhịn một tí, đừng làm ầm lên làm gì. Suỵt, suỵt — bé mồm thôi! Chúng ta nói chuyện một chút.”

Giai Lệ cúi đầu, trên mặt đầy mồ hôi và nước mắt.

“Cô nghĩ gì mà lại đặt tên mình là Giai Lệ?” Vệ Tri Tân tò mò thật, nhưng gã không hề nhấc chân ra, giày da nghiến trên xương ngón tay của Giai Lệ khiến chị đau đến nỗi không thiết sống. Gã nói: “Tuổi cô cũng hơn bốn mươi rồi, đã là gái già rồi, có chỗ nào giống ‘Giai Lệ’ không? Hay để tôi đổi tên cho cô nhé, sau này gọi cô là ‘Dì’ đi. Dì ơi, xin lỗi nhé, tôi không muốn làm phiền dì đâu, nghe nói dì vẫn luôn tìm con gái phải không? Tìm con gái rất vất vả, tôi vô cùng thông cảm với kiểu người như dì. Nhưng mà ấy, dì cũng biết mà, Tô Hạc Đình chỉ có một mình, thằng đó không có thân thích gì ở chợ đen cả, tôi chẳng còn cách nào đành phải ra tay với bạn của nó thôi.”

Vệ Tri Tân uống hết rượu thì giơ ly lên, ý bảo Rắn Lục rót tiếp.

Cả cánh tay Giai Lệ đều co quắp, mắt chị bị mồ hôi làm xót, lại càng chảy nhiều nước mắt hơn. Chị hơi ngửa mặt lên nở một nụ cười cứng nhắc, nhìn còn khó coi hơn cả khóc: “Nhóc Vệ Tri Tân hai mươi mấy tuổi, vẫn là con chó con của bố, đúng là khốn thật—” chị lại hét thêm một tiếng vì đau, ngón tay vặn vẹo biến hình dưới lòng bàn chân của Vệ Tri Tân. Nhưng chị vẫn kiên cường nhịn đau, nói cho hết câu: “Con mẹ nó, đệt! Vệ cứt chó! Đừng có xen vào chuyện của bà! Đi li3m bi thằng bố mày đi!”

Chân Vệ Tri Tân lại nghiến mạnh hơn, gã vừa nghe tiếng kêu của Giai Lệ vừa cạn thêm một ly nữa. Trên gương mặt tái nhợt của gã âm u, như kiểu đã bị Giai Lệ chọt trúng chỗ đau.

Trong phòng khách trống trải tiếng kêu của Giai Lệ vang vọng, to đến mức làm da đầu tê dại. A Tú ngồi dựa vào lưng ghế sa lông, không thèm để ý, gã đang xếp gỗ. Trên gương mặt thanh tú của gã không có bất kỳ biểu cảm gì, như đã nhìn quen rồi nên cũng chẳng thấy có gì bất thường.

Rắn Lục nhìn cái xô đá chằm chằm, trông hệt như một pho tượng gỗ. Vết thương của gã vẫn chưa lành nhưng tự giác không gây phiền phức thêm cho sếp nên không dám nằm thêm trên giường bệnh, người còn quấn băng vải đã đi trực. Lúc này gã đang cầm chai rượu, cố gắng phớt lờ tiếng hét của Giai Lệ.

Đột nhiên Vệ Tri Tân nói: “Mấy thứ rác rưởi ở tầng chót như bọn mày miệng thối thật, có dạy cũng không khôn ra được. Đứa nào cũng tưởng mình giỏi giang lắm, không thèm để quy tắc của thế giới mới trong lòng.” Gã giơ chân ra, dùng giày da đá vào đầu Giai Lệ: “Tao có thể dễ dàng tha thứ cho việc mày nằm trên thảm của tao đã là vinh dự của mày rồi, mày nên ‘Cảm ơn’ tao mới phải, vậy mà mày xem mày đang nói gì với tao thế này?”

Giai Lệ đã khàn giọng, chị nói bằng giọng giễu cợt: “Ha ha! Vệ Tri Tân, mẹ nó chứ mày thực sự coi mình là một đứa con nít đỏng đảnh đấy à, lại còn ‘Cảm ơn’ cơ đấy. Thằng chó, loại rác rưởi như mày ăn gì để lớn vậy? Miệng thối của tao, của lũ rác rưởi tầng chót chúng tao đều là vì mày nên mới có đấy. Tao đệt thằng bố mày, tao đệt cả mày, mày nghe rõ chưa?” chị tỏ vẻ khinh thường, “Thứ vớ vẩn gì đâu mà cũng tự xưng là quy tắc của thế giới mới!”

Vệ Tri Tân ném ly rượu xuống đất, mảnh thủy tinh vỡ văng tung tóe bắn cả lên mặt Giai Lệ. Chị còn chưa kịp thở đầu đã bị ấn vào đống mảnh vụn thủy tinh.

Vệ Tri Tân nói: “Rồi mày sẽ hối hận!”

Giai Lệ thở hổn hển, trong miệng chị có vị rỉ sắt. Chị vặn vẹo cổ, trán bị miếng thủy kinh cào tước máu. Đương lúc chị còn đang đau đớn thì đột nhiên khóe miệng lại nhếch lên, nói một câu khó hiểu: “Chào buổi sáng.”

Những lời này như một tín hiệu khiến Rắn Lục đứng bật dậy, có điều hắn chậm một bước, cái cửa sổ sát đất ngay sau ghế sa lông của Vệ Tri Tân đột nhiên vỡ “choang”, hơi lạnh cùng nước mưa cuồn cuộn tạt vào, lật tung hết tất cả những đồ trang trí trong phòng. Đèn thủy tinh treo trên trần rơi xuống, nát tan trên nền đất.

Phản ứng đầu tiên của A Tú là che mặt, có điều phòng thủ trong tích tắc này đã khiến gã bỏ lỡ cơ hội tốt để đứng lên. Gã còn chưa kịp thả tay xuống thì ngực đã đột nhiên thấy nặng nề, người bị đạp bay ra tông thẳng vào cái ghế sa lông vừa bị đổ.

Rắn Lục vươn tay kéo Vệ Tri Tân lại, hét: “Bắn đi!”

“Bắn đi!” hai con người máy nhỏ chạy toán loạn trong phòng. Bọn chúng bê khay chay vọt vào trong đám vệ sĩ, vui vẻ kêu: “Bắn đi!”

Lựu đạn trong khay nổ tung như đáp lại, Rắn Lục lập tức ngã nhào lên người Vệ Tri Tân, trong nháy mắt lưng đã thấy bỏng rát đau đớn! Một tiếng nổ này không chỉ kinh thiên động địa mà còn làm sóng lửa trào dâng. Xung quanh bốc cháy trong tức khắc, chai rượu vỡ liên tiếp biến căn phòng thành một biển lửa.

Tầng trên mặt đất ở khu giao dịch ban ngày không mở cửa nhưng Vệ Tri Tân có đặc quyền, gã bao cả tầng kính cẩn chờ Tô Hạc Đình đại giá, thang máy ở cửa còn có tận mấy chục tay vệ sĩ cầm súng, ai dè Tô Hạc Đình còn chẳng thèm đi cửa chính!

Rắn Lục ý thức được có gì đó sai sai, hắn bấm máy liên lạc trong lỗ tai: “Cứu viện, đối phương mang lựu đạn—”, đạn “đoàng” một tiếng găm vào cổ tay Rắn Lục, hắn hét lên đau đớn, nói tiếp: “A Tú, bảo vệ sếp!”

Giai Lệ vùng lên từ dưới đất, chị đá một cước vào cổ tay đã bị thương của Rắn Lục khiến hắn phải chửi một tiếng “Đệt”. Cái chân máy của Giai Lệ được bọc thép bên ngoài, cú đá này có thể so với đòn đánh của một thanh thép, đạp gãy luôn tay của Rắn Lục.

Cái tháp gỗ của A Tú đã đổ, gã cắn môi. Tô Hạc Đình chẳng để ý tâm trạng của gã, giẫm thẳng lên trên cái tháp, vung một đòn vào mặt gã. Vẻ mặt A Tú thay đổi, trông có vẻ như đang giận. Gã xoay đầu lại, cánh tay phải biến thành dao thép chém xuống đầu Tô Hạc Đình.

“Đừng đánh nữa…” Rắn Lục đau không nói nổi, “bảo vệ sếp!”

Hắn bị thương nặng không tiện, trong người thì không có súng, không thể đối phó với một Giai Lệ đang phẫn nộ. Vừa mới dứt lời đã cảm thấy gió từ sau gáy, gã bị Giai Lệ đạp cho đập đầu xuống đất vang một tiếng “cốp”.

“Tuổi tao có hơn bốn mươi cũng là mẹ mày.” Mặt Giai Lệ vẫn chưa được chùi sạch, ngón tay gãy của chị không cử động được, hai cánh tay xăm hình thõng xuống, chị cúi người, “Vệ Tri Tân, mày cũng nói ‘Cảm ơn’ với cú này của tao đi.”

Vảy lan kín cổ Rắn Lục biến thành một cái đuôi. Cái đầu nhọn của đuôi hắn quét cái “vèo” qua mặt đất, quấn quanh cổ Giai Lệ rồi rống lên vật ngược chị sang một bên. Giai Lệ bấu vào cái đuôi rắn, dùng mấy ngón tay chưa gãy cố dứt nó ra.

A Tú không quay đầu lại, hôm nay gã không giống như trước kia, chủ động ra chiêu chứ không hề đợi Tô Hạc Đình. Tô Hạc Đình tránh mấy lần, như là cố ý khiêu khích, đá văng vài khối gỗ.

A Tú nói: “Mày!”

Tô Hạc Đình đáp lại: “Đi đi, nhặt nó lên.”

Dứt lời lại đá thêm một cái.

A Tú giận dữ, cái dao thép của gã mạnh mẽ vùng lên, vừa hay đúng ý Tô Hạc Đình. Cậu bắt dao bằng cánh tay bị thương, trước khi gã kịp xoay lưỡi dao đã kéo nó về phía mình. Chân A Tú không vững, bị Tô Hạc Đình cong gối đạp vào bụng.

Cú đá này khiến A Tú suýt nôn, gã còn trẻ tuổi, sau khi làm phẫu thuật cải tạo thì không mấy khi gặp đối thủ, chưa từng bị thương, nhất thời bước chân loạng choạng. Tô Hạc Đình không để gã kịp thu dao, giữa lúc gã còn đang cuộn người lại thì cậu vật ngược gã xuống đất, sau đó dí chân thật mạnh vào dao của gã.

A Tú sững sờ xong thì che bụng, khóc “òa” lên một tiếng, kêu: “Sếp ơi!”

Tô Hạc Đình giơ tay lên, nhắm thẳng súng vào Vệ Tri Tân.

Rắn Lục thấy vậy thì nào còn để ý Giai Lệ nữa, hắn lăn một vòng đến chặn súng lại.

Tiếc thay Tô Hạc Đình vẫn chưa nổ súng, cậu đứng cách một cái ghế sa lông, như là bị động tác của Rắn Lục chọc cười. Cậu nói: “Tao nghe thấy tiếng máy bay, chắc là mày gọi viện binh rồi nhỉ.”

Lúc này gió lớn đang tràn vào từ cái cửa sổ sát đất đã vỡ vụn, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng mưa.

Thính lực của Rắn Lục không bằng Tô Hạc Đình, hắn bán tính bán nghi, nhưng hắn thấy Tô Hạc Đình quả thực không nổ súng nên không nén được phải ngừng thở. Hắn giơ cái tay đang chảy máu lên, biết kẻ thức thời là trang tuấn kiệt nên nói: “Bọn tao đầu hàng, xin lỗi, tao xin lỗi được chưa?”

Áo sơ mi của Tô Hạc Đình chập chờn theo cơn sóng lửa, phía sau lưng là bầu trời tối tăm mờ mịt. Cậu thả tay xuống, nhận lời xin lỗi của Rắn Lục: “Giai Lệ, chị đi bấm thang máy đi.”

Giai Lệ bò dậy, trên cổ còn một vòng tròn đỏ ửng. Chị nhổ một bãi nước bọt rồi lui ra cửa. Chị biết tình hình trước mắt rất gay go, dù Rắn Lục đầu hàng thì Vệ Tri Tân và Vệ Đạt cũng không chấp nhận bỏ qua, nhưng mà mẹ nó chứ vấn đề này không có cách nào giải quyết được cả! Giai Lệ dùng một ngón tay bấm thang máy, gọi với về phía Tô Hạc Đình: “Chị bấm rồi!”

Tô Hạc Đình đáp: “Lên trên, đi đi.”

Giai Lệ ngẩn ra, nhưng Rắn Lục đã cướp lời hỏi trước: “Mày không đi à?”

Tô Hạc Đình mắt nhìn chằm chằm Rắn Lục nhưng miệng thì lại nói với Giai Lệ: “Ngoài cửa có xe, không cần để ý tôi, tôi có cách.”

Cậu kính trọng Giai Lệ, rất hiếm khi dùng giọng ra lệnh như thế để nói với chị. Giai Lệ nghe hiểu ý của Tô Hạc Đình, chị lê cánh tay bị thương, khi thang máy mở ra thì không hề do dự bước thẳng vào trong.

Trong lòng Rắn Lục thấy nặng nề nhưng trên mặt hắn vẫn không tỏ vẻ gì, còn giơ cái tay bị thương kia lên: “Cậu Tô, tôi biết giờ nói thì đã muộn, nhưng mà—”

Đạn đột ngột găm vào bả vai Rắn Lục, hắn “A” một tiếng, cuộn mình lại như một con tôm.

Tô Hạc Đình nói: “Cái bản chất rác rưởi của mày ngày nào chả phạm lỗi, nhưng trước nay tao chưa từng có ý định tìm thằng bố mày.”

“Chúng tôi có thành ý…” Rắn Lục vẫn còn có thể gượng nói lời khách khí, “có thể bồi thường, xin cậu, Tô Hạc Đình! Tôi đảm bảo, sau ngày hôm nay là chuyện này coi như xí xóa…”

Tô Hạc Đình nã một phát súng vào chân trái của A Tú.

Rắn Lục kêu: “Mày đừng có—”

Tô Hạc Đình lại bắn một phát vào đùi phải của A Tú.

Hai chân của A Tú đều bị thương, gã đau đến nỗi nước mắt đầm đìa. Gã khóc to hơn, chỉ biết gọi “Sếp ơi”.

Rắn Lục th ở dốc gấp gáp hơn, cái tay còn lại của hắn kéo Vệ Tri Tân ra đằng sau lưng mình.

Đến giờ phút này Vệ Tri Tân vẫn không nghĩ rằng Tô Hạc Đình sẽ ra tay, gã tỏ ra rầu rĩ giơ tay lên chỉ vào đầu mình: “Mày mà bắn vào đây, bọn mày đừng đứa nào hòng chạy thoát. Tao không sợ chết, nhưng mày thì sợ đấy. Tao mà chết, mày cũng biết tất cả mọi người đều phải chết—”

“Đoàng!”

Tô Hạc Đình không dừng lại, trong tiếng súng “đoàng đoàng đoàng” cậu bắn hết đạn trong băng.

Trên mặt Rắn Lục bị máu bắn vào, hắn rên lên một tiếng tuyệt vọng: “Mày lại dám…” hắn thậm chí không dám quay lại nhìn, người run cả lên, kêu thất thanh, “Mày lại dám!”

Tô Hạc Đình nói: “Gửi lời hỏi thăm Vệ Đạt, đây là món quà phẫn nộ của tao.”