Chúc Anh Đài Trọng Sinh Gặp Lại Mã Văn Tài

Chương 5: : Xảy ra chuyện



Chúc Anh Đài bất động dựa vào cạnh bàn, bụng dưới tràn ngập tinh dịch, tiểu huyệt bị căng trướng lên, chất lỏng đặc sệt màu trắng đục không ngừng chảy ra từ cửa động sưng đỏ.

Nàng chưa kịp phục hồi tinh thần thì gậy th*t trong tiểu huyệt lại bắt đầu ngẩng đầu lên.

Nàng hoảng sợ nhìn Mã Văn Tài, chẳng lẽ hắn muốn chiến thêm một hiệp nữa, nơi này không thể so với phòng ngủ, ai cũng có thể tiến vào.

Mặt trời đang dần khuất bóng sau núi, một lúc nữa các học trò sẽ trở về thư viện Ni Sơn.

"Ngươi buông ta ra, lát nữa sẽ có người tới!" Chúc Anh Đài thấy bên ngoài cửa sổ hoàng hôn dần dần chuyển sang màu đỏ.

Gió thổi bay mồ hôi nóng hổi trên da nàng, nàng không khỏi rùng mình vì lạnh.

"Nàng sợ cái gì?" Mã Văn Tài chậm rãi đưa côn th*t của mình vào, vuốt ve mặt Chúc Anh Đài, "Nàng sợ người khác biết nàng là dâm phụ sao?"

Mặt Chúc Anh Đài lạnh xuống, cắn môi dưới không buồn nói nữa.

Dù sao nàng nói gì cũng sai, hắn là cái đồ không nói lý lẽ.

Mã Văn Tài thấy nàng lại lộ ra vẻ mặt quen thuộc như vậy, tâm tình bực bội, quy đầu chà xát điểm nhạy cảm của nàng, đợi nàng không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ từ miệng nhỏ.

Tinh dịch đậm đặc cũng không cản trở được động tác cắm vào của hắn, xuân dịch nơi hoa huy*t bôi trơn giúp hắn càng tiện giã vào.

"Hmm..." Ánh mắt Chúc Anh Đài dần mê ly vì bị thao lộng, đồng tử phản hình bóng của Mã Văn Tài đang luật động trên thân nàng.

Ánh mặt trời đỏ len lỏi chiếu vào đuôi lông mày và nhũ hoa của nàng, tựa như một bức họa tuyệt đẹp.

Nàng không thể tin được âm thanh ngân nga kiều mị này lại thoát ra từ miệng mình, âm cuối ngắt quãng vì bị côn th*t nóng bỏng va chạm vào sâu, chạm đến tận hoa tâm của nàng, không ngừng xoay tròn trong đó.

côn th*t thô to chăm sóc từng tấc thịt trong hoa huy*t, những đường gân tím đang lay động, ép chặt không gian của hang động bí ẩn.

Nàng như đang ở trong đại dương bao la, bị nam nhân trên người thao mạnh đến mức không biết hôm nay là ngày nào, hơi nóng chiếm lấy nàng.

Nếu Mã Văn Tài ra sức chiếm hữu nàng mạnh mẽ như trước, nàng có thể không màng thân thể đang bị lật qua lật lại để thao, chống cự lại cơn đau mà mắng hắn, nhưng hiện tại trong lòng nàng có cảm giác bất lực.

Không ngờ nàng thực sự chìm đắm trong loại dục vọng vô biên này, thậm chí giao hợp trên giảng đường còn biến thành một loại kích thích khác.

Dường như, nàng và hắn sinh ra là để nước sữa hòa nhau, nơi riêng tư của họ khớp chặt đến như vậy.

Chúc Anh Đài cắn đầu lưỡi mình, ép mình tỉnh lại.

Nàng không thể để vận mệnh của mình vào tay người khác!

Mã Văn Tài nhận ra sắc mặt nàng trắng bạch, siết chặt hàm dưới, đưa ngón tay vào để ấn vào lưỡi nàng.

"Ta có điểm nào không xứng với nàng, khiến nàng chán ghét ta đến vậy sao?"

Đôi mắt nam nhân đỏ ngầu, nhìn nàng với vẻ mặt không thể tin được.

Vừa rồi trên mặt nàng còn lộ ra vẻ thỏa mãn, nhưng ngay sau đó lại sẵn sàng cắn lưỡi tự sát.

Là vì tên Lương Sơn Bá kia sao?

Dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn cũng chưa từng gặp phải sự vấp ngã lớn như vậy, nếu Chúc Anh Đài thích người khác thì thôi đi, nhưng Lương Sơn Bá có thể thì tại sao hắn lại không thể?

"Ngươi hoàn toàn không biết tình yêu là gì, ta chẳng qua chỉ là một đồ vật để người khoe khoang thành tích, ngươi nói thích ta nhưng có từng để ý đến cảm xúc của ta không?" Chúc Anh Đài hét lên.

Rõ ràng nàng và Mã Văn Tài không cùng một thế giới.

"Ngươi không phải là Bồ Tát ngồi trong chùa nên cũng sẽ có người không thích ngươi." Chúc Anh Đài nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể của mình.

Tinh dịch màu trắng đục nhỏ xuống tấm gỗ, lông sau đen rậm rạp dính đầy chất lỏng trắng ngà....

Những lời này như con dao sắc nhọn đâm vào tim Mã Văn Tài, như thể trái tim của hắn bị vặn xoắn lại, máu tươi dầm dề, cơn đau khiến hắn như muốn ngất đi.

Hắn dùng tam môi lục lễ cưới nàng, hạ mình chăm sóc nàng, hẹn mọn quỳ xuống hầu hạ để nàng được thoải mái.

Thế mà nàng lại nói, hắn chỉ xem nàng như đồ vật để khoe khoang thành tựu!

"Ha ha ha ha ha ha......" Mã Văn Tài đột nhiên cười xót xa, phía chân trời hiện lên ánh sao, bóng đêm dần che khuất khuôn mặt hắn, không nhìn rõ được cảm xúc trên gương mặt hắn.

Là hắn sai, khi cố gắng có được tình yêu của nàng!

Dục căn nóng bỏng điên cuồng ra vào, mỗi lần đều đâm cực mạnh, khi hai bộ phận riêng tư khớp vào nhau, từ nơi giao hợp bắn bắn ra bọt trắng tung, mùi tanh lan ra khắp nơi.

Tiếng bước chân dần dần tới gần.

Chúc Anh Đài lo lắng đến mức toát mồ hôi lạnh, mị thịt trong tiểu huyệt kích động, các nếp gấp hút chặt lấy dục căn của hắn, kẹp đến mức hắn suýt nữa bắn ra.

"Mau dừng lại."

Nàng không thể thoát khỏi sự khống chế của Mã Văn Tài trong tư thế này, dây chằng bị ép đến đau, cổ tay bị trói phía sau không thể cử động, điều duy nhất cô có thể làm là vặn eo, lắc mông siết chặt dục căn của hắn.

Mã Văn Tài khẽ rên khi bị kẹp, cúi người lấp kín môi nàng.

Trong phòng học trống trải, âm thanh bạch bạch đặc biệt rõ ràng, ngoài cửa có một bóng người mơ hồ, trong ánh sáng chạng vạng không thể thấy rõ khuôn mặt của hắn.

Chúc Anh Đài nhắm mắt lại trốn tránh như đà điểu, bộ ngực lớn đung đưa theo chuyển động của nam nhân.

Ngày mai trong thư viện sẽ lan truyền tin nàng và Mã Văn Tài tằng tịu bên giảng đường bị bắt gặp, mọi người sẽ biết được nàng là nữ tử, không biết xấu hổ mà giả trang đi quyến rũ bạn học, viết thành thoại bản.

Không cần huynh trưởng tới đón, quán chủ cũng sẽ khuyên nàng trở về.

Đây là tình yêu của hắn, vừa nói thích mình vừa đẩy mình vào chỗ chết...

"Dừng ở đó, ở bên ngoài chờ." Mã Văn Tài ra lệnh với người bên ngoài.

Chu Anh Đài bị hôn gần như ngạt thở, quay đầu nhìn người ở bên ngoài, không thấy người này mặc đồng phục nho sam của thư viện, là người hầu của hắn sao?

Cô không rõ tâm trạng của mình lúc này là gì...

Cao trào hết đợt này đến đợt khác, Mã Văn Tài tận dụng tư thế này rót tinh dịch đầy bụng nàng, nhô lên như một thai phụ sáu tháng.

Triều xuy qua đi, hắn cởi áo ngoài che cho nàng, ra lệnh Nhạc Nam dọn dẹp đống hỗn độn ở đây rồi bế cô về phòng.

Ánh trăng sáng tỏ, yên tĩnh.

Đêm nay của hai người rất yên bình, nằm trên giường chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Truyện Mạt Thế

Chúc Anh Đài bị hắn ôm vào lòng, hơi nóng như thiêu đốt từ sau bả vai truyền đến, mùi trầm hương thấm đẫm trong cơ thể nam nhân đọng lại ở chóp mũi nàng.

Dục căn cứng ngắc của hắn nằm giữa hai chân nàng, hơi thở nặng nề phả ra trên đỉnh đầu, cổ tay nàng bị lòng bàn tay rộng lớn hắn nắm lấy, cả người hoàn toàn bị bao bọc trong vòng tay của hắn.

Sự bá đạo của Mã Văn Tài làm nàng hít thở không thông.

Ngày hôm sau, sau khi Chúc Anh Đài tan học buổi sáng, nàng lại bảo Ngân Tâm nấu thuốc tránh thai.

Nàng vuốt ve bụng dưới của mình, dù gì đi nữa thì nàng cũng không thể mang thai.

May mắn thay, khi tan học, Mã Văn Tài cũng không đi tìm nàng nên nàng mới có thời gian viết thư.

Cô lấy ra tờ giấy đầy chữ viết, nhét vào phong thư rồi nhờ Ngân Tâm gửi về nhà.

Nhà Bếp và khu phòng ngủ cách nhau khá xa, nàng cũng không bao giờ ăn uống cùng các bạn cùng lớp nên không ai để ý nàng có gì không thích hợp.

Trên bếp, thuốc tránh thai tỏa ra mùi hương khó" ngửi, Ngân Tâm nhìn nàng lo lắng.

"Tiểu thư, thuốc luôn có ba phần độc, đại phu nói loại canh này không nên uống nhiều." Ngân Tâm nói.

Chúc Anh Đài cầm chén sứ lên, uống một ngụm hết sạch.

Chẳng lẽ nàng không biết uống quá nhiều thuốc tránh thai sẽ tổn hại đến việc sinh con sau này sao, nhưng nàng không còn cách nào khác.

"Anh Đài, nàng làm gì ở đây?" Mã Văn Tài đứng ở cửa Bếp, dáng người cao gầy, sống lưng thẳng tắp.

Chúc Anh Đài nghe thấy giọng nói của hắn, giật mình đánh rơi chiếc bát xuống đất.

Tiếng bát sứ vỡ vụn vang lên, những mảnh vụn vỡ bắn tung tóe khắp nơi.

Hắn bình tĩnh nhìn nàng, ánh nắng mặt trời chia cắt họ thành hai thế giới.