Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 460: Đối mặt



Ta muốn nhìn xem, thời gian ta bế quan thì các ngươi đã tu luyện được đến mức nào?!

Bị uy áp của đám người kia làm cho kinh sợ, cả hai người trực tiếp khụy xuống, sắc mặt trắng bệch phun ra một ngụm máu tươi tanh nồng.

Gồng mình nhìn lên, Vân Diệp cắn răng, cố gắng phát động khí tức của bản thân để chống đỡ lại uy áp nên mới cảm thấy tốt hơn một chút. Mặc dù bị uy áp đè nặng lên vai giống như sơn nhạc nhưng cả hai người lúc này đã có thể đứng dậy được nhưng toàn thân run rẩy giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Lúc này, cả hai người đưa mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân mà trong đầu cảm thấy lo lắng vô cùng. Tuy biết hắn có thực lực rất mạnh nhưng chung quy cũng chỉ là Thiên Địa cảnh đỉnh phong còn đối phương có đến ba mươi người và ai ai cũng là Thiên Địa cảnh cao tầng. Trong đó có hai vị lão giả có cảnh giới Tinh Cực cảnh.

Tuy Thiên Địa cảnh đỉnh và Tinh Cực cảnh chỉ cách nhau một bước đột phá nhưng cách biệt của hai cảnh giới thực chất là rất lớn. Cảm tưởng giống như kẻ thì đứng ở trên cao và người đứng ở dưới đất phải ngước mắt nhìn lên.

Cả hai người mang theo tâm thế lo lắng nhưng khi nhìn thấy bóng dáng Đế Nguyên Quân thì hai mắt trừng lớn và làm ra vẻ kinh ngạc vô cùng.

Đứng dưới uy áp của hai vị Tinh Cực cảnh cường giả và hơn ba mươi người Thiên Địa cảnh cao tầng mà hắn cứ dửng dưng giống như không có chuyện gì xảy ra. Điều khiến cả hai cảm thấy khó tin hơn là hắn từ đầu cho đến cuối chưa từng sử dụng chân nguyên mà đơn giản là chỉ sử dụng nhục thân để chịu đựng.

Nhìn mặt đá ở xung quanh đang nứt ra thành từng đường lớn nhưng dưới chân hắn lại chẳng bị ảnh hưởng một chút nào cả.

Không chỉ có hai người mà những kẻ vừa mới đến cũng cảm thấy khó có thể tin được. Mặc dù hai người vừa đột phá Tinh Cực cảnh không quá lâu nhưng cảnh giới đã được ổn định nên so với Thiên Địa cảnh đỉnh thì có cách biệt rất là lớn.

Nhưng uy áp của hai người và của cả những người khác đồng thời đè nén mà chẳng khiến hắn chịu bất cứ ảnh hưởng nào cả. Nhìn hắn vẫn cứ ung dung giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra càng khiến họ có dự cảm như có điều gì đó không đúng.

Trong mắt họ, Đế Nguyên Quân giống như một ẩn số mà họ không thể lường được, nhìn dáng vẻ tưởng chừng như bình thường nhưng thực chất lại là âm trầm và sâu không thể lường được.

Và người có thể khiến họ cảm thấy như vậy trước đây chỉ có mỗi Lý gia chủ, Lý Mộ Viên mà thôi!

Đứng dưới uy áp của đám người, Đế Nguyên Quân hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lên cao, hai đầu ngón chân khẽ động thì cơ thể từ từ trôi nổi ở trên không và mặc kệ uy áp nặng nề đang đè nén.

Vòng tay đưa ra sau lưng, trên gương mặt hiện lên vẻ băng lãnh cũng ánh mắt hững hờ khiến người khác phải cảm thấy rùng mình. Đưa mắt nhìn về phía lão giả, khóe miệng Đế Nguyên Quân chợt vểnh lên một nụ cười nhẹ, nói.

“Uy áp của các ngươi đối với ta vô hiệu, chi bằng động thủ đi? Ta bế quan đã lâu nên muốn biết cường giả ở bên ngoài mạnh yếu như thế nào?”

Từ trong đám người, có một tên đứng ra, vẻ mặt hắn tràn đầy sự tức giận nhìn Đế Nguyên Quân rôi quát lớn một tiếng.

“Dám khinh thường bọn ta? Nếu đã muốn chết như vậy thì ta thanh toàn cho ngươi?”

Bộc phát toàn bộ chân nguyên đánh tới, tên nam tử làm ra dáng vẻ dữ tợn mà không hề biết bản thân đang đối mặt với một người đáng sợ như thế nào.

Nhìn có người chủ động đánh tới, cả hai người đứng quan sát phía bên dưới cảm thấy lo lắng vô cùng. Trong mắt họ, thực lực của Đế Nguyên Quân rất mạnh nhưng đứng trước số lượng áp đảo và phải đối mặt với hai vị cường giả Tinh Cực cảnh là chuyện không thể nào.

Lúc này, cả hai người cảm thấy rất hối hận khi hối thúc Đế Nguyên Quân lên đỉnh thật sớm để chứng tỏ lợi ích mà bản thân mang lại. Nhưng nếu như họ biết việc như thế này xảy ra thì sẽ không gấp gáp như vậy.

Nhưng bây giờ nghĩ lại thì đã muộn quá rồi!

Liếc mắt nhìn tên kia đánh tới với một quyền gần như là toàn lực của Thiên Địa cảnh đỉnh phong nhưng Đế Nguyên Quân vẫn dửng dưng xem như không, thậm chí phong phạm trên người hắn khiến ai ai nhìn thấy cũng phải gật đầu thán phục.

Đó chính là phong thái của một bậc cường giả đỉnh cao!

Quyền kình đánh tới rất gần, tên kia nhìn thấy Đế Nguyên Quân không có một chút phản ứng nào cả thì cảm thấy phấn khích vô cùng. Và ẩn sâu trong ánh mắt hắn hiện lên sự khinh thường cùng với một nụ cười lớn trên gương mặt.

“Thế nào? Ngươi bị khí thế của ta dọa sợ rồi hay sao? Ban đầu ngươi mạnh miệng lắm mà nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn chịu chết?”

Ngay khi quyền kình sắp sửa đánh trúng thì đột nhiên, Đế Nguyên Quân khẽ quay người qua một bên rồi đồng thời đưa tay lên để ngăn chặn.

Oanh!

Chỉ thấy quyền kình của tên kia bị hắn dễ dàng dùng tay bắt lấy và ngăn chặn mà không có một chút xây xước nào cả.

Cảm thấy khó tin trước những thứ diễn ra trước mắt, tên kia vẻ mặt bắt đầu hiện lên sự hốt hoảng. Hắn không ngờ được, bản thân dùng một kích toàn lực có thể khiến Tinh Cực cảnh cường giả bị thương nhưng đứng trước mặt người này lại bị hóa giải và ngăn chặn dễ dàng đến như vậy.

Càng đáng sợ hơn là người này thậm chí còn chưa dùng tới chân nguyên? Đây chỉ đang sử dụng mỗi nhục thân để chống đỡ?

Rốt cuộc, nhục thân của tên này mạnh đến mức nào?

Trong khi hắn đang ngây ngốc ra tại chỗ và không kịp phản ứng thì Đế Nguyên Quân đã dùng lực. Chỉ thấy bàn tay hắn hơn phát lực liền khiến thanh âm xương cốt nứt vỡ và cùng với đó là một tiếng kêu thảm vang lên.

Biết bản thân khó thoát, tên kia dứt khoát dùng lực cắt đứt tay rồi đạp không nhảy lùi ra xa trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Mặc dù đã thoát được một kiếm nhưng dự cảm nguy hiểm đến tột độ vẫn còn phảng phấn ở đâu đó trong mắt của hắn ta mà không chịu dứt.

Bất chợt, con ngươi của hắn ta đột nhiên co rút lại và cơ thể thì run nhẹ một cái rồi sau đó là một cơn đau ở trên lồng ngực truyền đến. Ngay khi hắn cúi đầu nhìn xuống thì từ trên ngực đã xuất hiện một cái lỗ máu mà hắn không hề hay biết.

Cảm thấy bản thân ngàng càng vô lực và đối mặt với cái chết đang đến gần, hắn ta muốn liếc mắt nhìn về phía hai vị lão giả rồi mở miệng cầu xin nhưng hắn không thể nói ra thành tiếng. Cảm giác như bị một thứ lực lượng vô hình nào đó bóp nghẹt và ngăn không cho hắn thốt ra.

Cứ thế, một tên Thiên Địa cảnh đỉnh phong chết đi trước sự ngỡ ngàng và kinh hãi của tất cả mọi người.

Không chỉ có đám người kia mà ngay cả hai vị lão giả cũng cảm thấy trong mắt có chút mộng. Họ rõ ràng nhìn thấy tên kia tự động cắt đứng tay rồi thoát ra nhưng đột nhiên lại run lên một cái và ở trên ngực xuất hiện một lỗ máu.

Trong khoảnh khắc đó, cả hai chắc chắn Đế Nguyên Quân không làm ra bất cứ hành động nào cả, thậm chí hắn còn chẳng sử dụng đến chân nguyên của bản thân và cũng chẳng thèm ra tay.

Ném cánh tay bị đứt xuống dưới, Đế Nguyên Quân quay người, ánh mắt nhìn về phía bọn họ rồi lên tiếng.

“Các ngươi chỉ có chút thực lực này thôi sao? Tiếp tục đi?”

Nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân cao ngạo, sắc mặt của hai vị lão giả lúc này trở nên âm trầm đến cực điểm và cảm thấy thức giận vô cùng. Tuy không biết hắn đã dùng cách nào để giết chết tên đó nhưng họ không tin một mình Đế Nguyên Quân có thể làm nên trò trống gì.

Dứt khoát chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân, hai vị lão giả đồng thanh quát lớn một tiếng.

“Tất cả cùng xông lên giết hắn?”

Lời nói vừa dứt, hơn ba mươi người bộc phát toàn bộ thực lực, khí tức Thiên Địa cảnh cao tầng trên người họ giống như từng đợt sóng lớn quét ra xung quanh và với khí thế hùng hổ, bá đạo vô cùng.

Nhìn hai vị lão giả cùng với ba mươi người xông đến, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lạnh và dùng ánh mắt tràn đầy sự mong đợi nhìn họ.

Đứng ở phía bên dưới, cả hai người nhìn thấy một cảnh này thì không khỏi cảm khái ở trong lòng. Họ không thể ngờ được vì tiền bối này lại ngông cuồng đến như vậy?

Bản thân dùng lực một người, một Thiên Địa cảnh đỉnh phong đố mặt với cường giả Tinh Cực cảnh và hơn ba mươi người khác mà vẫn nở nụ cười trên gương mặt?

Trong đầu họ tự hỏi, vị tiền bối này thật sự mạnh đến mức khinh thường Tinh Cực cảnh hay là một kẻ điên không biết lượng sức mình?