Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 484: Đánh chủ ý



Rốt cuộc thì nam tử trẻ tuổi này là thần thánh phương nào?!

Ngồi ở trên bảo vị, nam tử trẻ tuổi ngồi chống cằm, ánh mắt đánh giá nhìn xuống sáu người và với biểu cảm đăm chiêu trên gương mặt. Hai hàng lông mày hắn khẽ nhíu lại và trên trán hiện lên những nếm nhăn suy nghĩ.

Lúc này, nam tử ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi bất ngờ lên tiếng.

“Chắc mấy người đang cảm thấy hoang mang khi bổn công tử cho gọi tới đây?”

“Nhưng cũng đừng quá lo lắng vì ta không phải địch nhân của mấy người. Nói đúng hơn là ta hiện tại chỉ nhắm đến hai người?”

“...”.

Đám người nhíu mày, vẻ mặt hiện lên suy nghĩ nhưng không một ai đoán được hai người trong lời nói của hắn ta đang ám chỉ đến ai.

Với Đế Nguyên Quân cùng Lâm Tuyết Nhi thì chỉ cảm thấy tên nam tử này có chút quen thuộc, giống như trước đây đã từng gặp qua ở đâu đó rồi nhưng lại không thể nhớ được.

Giống như bèo nổi mây trôi!

Đối với Vân Diệp và Dực Hoành thì cả hai người gần như không hề quen biết hay từng gặp qua hắn ta. Thậm chí cả gia tộc cũng chưa từng nghe qua chứ đừng nói đến việc gặp mặt.

Nhưng cả hai người vẫn lấy lòng lo lắng vì ý vị của hắn ta gần như không rõ ràng nên cả hai người vẫn có khả năng bị nhắm đến.

Sở dĩ nghĩ như vậy vì tên nam tử này rất có thể là người của Lý Mộ Viên và cả hai người đã kết thù không thể xóa bỏ. Nên Lý Mộ Viên tránh đêm dài lắm mộng nên phái người ra tay với hai người.

Càng nghĩ thì càng bị suy nghĩ tối tăm đó bủa vây khiến nhịp tim trở nên loạn xạ và hơi thở càng ngày càng gấp gáp giống như có một thứ gì đó nặng nề đang đè lên ngực.

Còn La Thiên cũng Thanh Lương các chủ cũng có suy nghĩ giống như vậy. Bản thân đã kết nên mối thù sâu đậm, người sống thì ta chết nên tên nam tử trẻ tuổi này rất có khả năng là tay sai của Lý Mộ Viên.

Với tính cách của hắn ta và việc bị gọi đến đây thì giống như đang bị chơi đùa.

Lúc này, La Thiên đứng chắn phía trước rồi lên tiếng.

“Ngươi muốn nhắm đến ta thì cứ việc còn bốn người này không liên quan gì đến việc này?”

“Nếu Lý Mộ Viên đã phái ngươi đến thì ta không ngại nổ ra một trận chiến. Tuy các ngươi người đông thế mạnh nhưng La Thiên ta không phải hạng người cam chịu, nếu muốn chiến thì ta chắc chắn sẽ phụng bồi tới cùng”.

Thanh Lương các chủ cũng đứng ra, trong ánh mắt hiện lên sự ngưng trọng nhưng ẩn sâu ở trong đó là một ý chí tử vong cao ngất ngưởng.

“Sẵn sáng phụng bồi”.

Bất giác, tên nam tử đó phá lên cười lớn một tiếng rồi dùng ánh mắt tràn đầy sự khinh thường nhìn hai người và nói với giọng điệu giễu cợt.

“Hai ngươi hình như đã quá ảo tưởng về bản thân rồi thì phải?”

“Ta không biết hai người đã tu luyện như thế nào mới có thể đạt tới cảnh giới này nhưng việc nghĩ bụng ta suy bụng người khiến ta cảm thấy rất buồn cười”.

Đột nhiên, ánh mắt cùng biểu cảm trên gương mặt hắn ta dần dần thay đổi, khí tức trên người giống như một cơn phong bạo quét thẳng về phía đám người và cùng với đó là một cổ uy áp khủng bố đè nén như muốn khiến đám người phải quỳ xuống.

Thanh âm hắn ta đột ngột thay đổi, từ trào phúng và giễu cợt nay chuyển thành nặng nề cùng với sự tức giận.

“Các ngươi cho rằng ta là tay sai của Lý Mộ Viên? Ai cho các ngươi có cái quyền suy nghĩ và gán ghép ta như vậy?”

“Dám buông lời hạ thấp bản công tử? Các ngươi muốn chết sao?”

Uy áp nặng nề đè lên vai giống như một tòa sơn nhạc nặng nề đang đè xuống khiên cơ thể bốn người run lên và hai chân như có dấu hiệu khụy xuống. Nhưng họ không hề cam chịu bị áp bức liền bộc phát khí tức của bản thân ra để chống đỡ.

Thấy bốn người ra sức chống trả và uy áp toán ra đang dần bị áp chế lại thì sắc mặt của hắn ta dần trở nên tối sầm lại và trông rất khó coi.

Đúng lúc này, ánh mắt của hơn hai mươi người ngồi phía bên dưới cũng dần thay đổi. Ánh mắt hiện rõ sự tức giận và khí tức trên người họ cũng đồng thời bộc phát cùng với uy áp khủng bố đè nén lên người.

Bị một lượng uy áp khủng bố đè xuống, khóe miệng bốn người ẩn ẩn có một dòng máu tươi tanh nồng chảy xuống. Toàn thân thì đang run lên không ngừng và hai đầu gối không chịu được liền khụy xuống.

Ngay khi sắp bị ép quỳ xuống thì ánh mắt Lâm Tuyết Nhi dần trở nên nặng nề hơn. Ban đầu cô không định ra tay nhưng khi nhìn thấy đám người kia ức hiếp quá đáng thì trong lòng cô cảm thấy tức giận vô cùng.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm tên nam tử rồi trừng lớn một cái. Khí tức Tinh Cực cảnh cô giống như một cơn đại hồng thủy quét ra xung quanh. Tuy tiểu cảnh chỉ đang dừng lại ở tầng thứ nhất đỉnh phong nhưng so với uy áp của những người khác lại mạnh hơn rất nhiều.

Ban đầu, bốn người dần không thể chịu được nữa nhưng khi Lâm Tuyết Nhi đánh ra uy áp của mình thì cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Giống như một mình cô đủ sức để chống lại uy áp của tất cả những người kia cộng lại.

Chứng kiến một màn này, tên nam tử cảm thấy không thể tin nổi. Bản thân được phong là thiên kiêu mạnh nhất ở trong bí cảnh nên hắn rất lấy lòng tự tin vì đồng trang lứa thì hắn chính là người đứng nhất.

Nhưng hắn không thể ngờ được rằng, một người còn trẻ tuổi hơn hắn ta lại có thực lực khủng bố như thế này?

Chỉ cần uy áp của một mình cô lại đủ sức chống đỡ uy áp của hơn hai mươi người cộng lại?

Trong đầu hắn thầm nghĩ, nữ tử trước mắt này tại sao lại khủng bố đến như vậy?

Thấy bản thân đang chịu thua thiệt, tên nam tử đưa tay lên ra hiệu dừng lại và nói.

“Các vị thu lại uy áp của mình đi, ta vừa rồi chỉ cảm thấy đang bị xem thường nên mới tức giận như vậy thôi?”

Thu lại toàn bộ uy áp, tên nam tử liếc mắt nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi lổ vẻ dè chừng nhưng ẩn sâu ở trong đó là một sự tham lam và mong muốn chiếm đoạt.

Khi còn ở bên ngoài bí cảnh thì hắn ta chỉ xem Lâm Tuyết Nhi là một người tầm thường hắn không để vào trong mắt nhưng với hiện tại thì thực lực của cô không chỉ mạnh và còn lấn áp hơn cả hắn.

Hắn không thể chấp nhận việc đó!

Tuy Lâm Tuyết Nhi lúc nào cũng mang khăn che mặt nhưng hắn chắc chắn một điều là diện mạo của cô là vô cùng xuất chúng.

Một người vừa có diện mạo vừa có thực lực và quan trọng nhất chính là phong thái của bậc cường giả cao cao tại thượng ở trên người cô toát ra khiến trong lòng hắn không khỏi rung động.

Một người tài giỏi như thế khiến hắn rất muốn?

Nếu đối phương là nam nhân thì hắn ta chắc chắn sẽ không buông tha dễ dàng nhưng còn nữ nhân thì lại khác.

Trong đầu hắn, bản thân ưu tú vừa có thiên phú vừa có thực lực thì nữ tử ở bên người hắn cũng phải là người xuất chúng.

Tuy trong bí cảnh hắn đã gặp qua không ít nữ nhân và thấy được sự xuất chúng từ trên người họ nhưng đối với người che mặt đứng ở trước mắt này khiến ham muốn có được của hắn bị đẩy cao lên đến như thế.

Tạm thời thu lại tâm tư của bản thân, ánh mắt hắn ta nhìn Lâm Tuyết Nhi dần có chút thay đổi và thanh âm hắn cũng trở nên hòa nhã hơn bao giờ hết.

“Vị cô nương này bớt giận, ta vừa rồi có hơi nóng giận nên ngươi đứng quá để ý và cũng đừng dè chừng vì bị ta mới tới đây?”

Sau đó, ánh mắt nhìn liếc ra bên ngoài cửa và lên tiếng ra lệnh.

“Người đâu, ta bây giờ muốn thiết đải khách quý nên các ngươi hãy chuẩn bị yến tiệc long trọng cho ta?”

Tiếp đó, hắn đưa tay ra hiệu về phía ghế cuối cùng rồi lên tiếng nói tiếp.

“Xin mời cô nương ngồi xuống?”

Liếc mắt theo hướng chỉ tay của hắn ta, cả sáu người đều cảm nhận được ý định rõ ràng của hắn ta là như thế nào?

Họ có tổng cộng sáu người nhưng hắn ta chỉ mời mỗi Lâm Tuyết Nhi ngồi xuống?

Hắn ta đang có chủ ý đối với cô?