Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 492: Sắp đối đầu



Tại trong phòng tối trên đỉnh tòa sơn nhạc đó!

Hồng Vận Thiên đứng chắp tay, hai mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ hiện rõ sự xa xăm và đầy tính toán.

Trong lúc hắn đang chìm sâu vào suy nghĩ và tưởng tượng đến cảnh kết thân với Lâm Tuyết Nhi cùng những ngày tháng song tu bên đại mỹ nữ khiến hắn không kiềm lòng được liền nở một nụ cười đầy phấn khích thì đột nhiên….

Một trung niên nhân với dáng vẻ hớt ha hớt hải cùng biểu cảm đầy sợ hãi trên gương mặt đẩy cửa chạy vào.

Bị giật mình và tan đi suy nghĩ đẹp, Hồng Vận Thiên tức giận quay qua, hắn trừng mắt nhìn trung niên nhân rồi nói với một giọng điệu đầy nặng nề.

“Không phải ta đã dặn là tuyệt đối không được tự ý đẩy cửa xông vào mà? Ngươi đây là quên hay không muốn làm theo lời ta?”

“Thiếu… Thiếu chủ bới giận?”

Trung niên nhân quỳ rạp hai chân xuống rồi cúi đầu, trên gương mặt hiện lên vẻ lo lắng và sợ hãi vô cùng.

“Chỉ là chuyện ta sắp nói quá gấp gáp và hệ trọng nên mới tự tý đẩy cửa đi vào như vậy”.

“Có chuyện gì?”

Hồng Vận Thiên nhíu mày, trên gương mặt hiện lên vẻ ngờ vực. Rõ ràng, trung niên nhân này là người mà hắn ra lệnh theo dỏi đám người Đế Nguyên Quân nhưng vừa đi chưa được bao lâu thì quay về với dáng vẻ đầy sợ sệt như thế này.

Nghĩ tới đây, Hồng Vận Thiên như nghĩ đến chuyện gì đó không hay đang xãy ra thì hỏi với giọng điệu đầy gấp gáp.

“Chẳng nhẽ Lâm Tuyết Như cô nương xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Không… Không phải thế?”

Trung niên nhân lắc đầu, hắn ngẩng đầu nhìn Hồng Vận Thiên rồi hít vào một hơi thật sâu rồi lên tiếng đáp lời.

“Như Ma trưởng lão… Bà ta… Bà ta chết rồi?”

“Cái gì?”

Hồng Vận Thiên nghe thấy vậy thì giật nảy mình, ánh mắt hiện lên vẻ vừa kinh hãi và vừa không thể tin được.

“Ngươi nói cái gì? Như Ma trưởng lão chỉ có thực lực dưới ta thôi? Trong bí cảnh này ngoài ta và Lý Mộ Viên ra thì có ai có ai đủ mạnh để giết bà ta được? Chưa kể trong tay còn có hơn mười con rối Tinh Cực cảnh? Thử hỏi có ai đủ sức giết?”

“Là… Là tên đó?”

Trung niên nhân nhớ lại cảnh tượng diễn ra trước mắt ban nãy thì không giấu được sự sợ hãi và rùng mình một cái. Hắn nhớ lại cái cảnh Đế Nguyên Quân áp đảo lão bà, một chiêu Chân Ma Hàng Thế đầy kinh hãi và đáng sợ hơn là nụ cười đầy tà dị của hắn trước khi rời đi.

Nụ cười đó giống như đề cho trung niên nhân nhìn thấy và đó cũng là lời cảnh báo!

Trung niên nhân sợ hãi cúi đầu, hai tay hắn nắm chặt lại và trên gương mặt có từng hạt mồ hôi lạnh.

“Là tên có mái tóc bạc một chiêu giết chết?”

“...”.

Hồng Vận Thiên nghe thấy vậy thì rúng mình, toàn thân hắn bất giác bất đi khống chế liền lùi ra sau mấy bước, trên người như có một làn gió lạnh thổi qua khiến hắn sởn cả gai gốc và dựng hết cả tóc gáy.

Khóe miệng Hồng Vận Thiên khẽ run lên và trên gương mặt hiện lên vẻ kinh hãi vô cùng.

“Ngươi… Ngươi vừa nói gì? Là… Là ai giết?”

Trung niên nhân giật nảy mình, trên gương mặt hiện lên từng hạt mồ hôi lạnh rồi thốt ra.

“Là tên tóc bạc”.

Hồng Vận Thiên chết lặng, trên gương mặt hiện lên vẻ kinh hãi vô cùng. Hắn không thể ngờ, thực lực của bản thân hiện tại có thể xem là mạnh nhưng muốn giết Như Ma trưởng lão không phải chuyện dễ dàng.

Tuy thực lực hắn mạnh hơn không ít nhưng trong tay Như Ma trưởng lão có tới mười con rối Tinh Cực cảnh nên hắn muốn giết thì phải bước qua xác của mười con rối đó mới có thể.

Nhưng có điều mà hắn không thể ngờ được là trong bí cảnh vậy mà còn có người mạnh hơn cả hắn.

Nghĩ đến đây, Hồng Vận Thiên cảm thấy lạnh người vô cùng.

Nhưng trong lòng hắn bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Sở dĩ hắn cảm thấy như vậy vì bản thân lúc trước chưa từng làm ra chuyện gì gây thù chuốc oán nên không cảm thấy lo lắng việc bản thân sẽ bị Đế Nguyên Quân ra tay.

Suy nghĩ thật kỹ, Hồng Vận Thiên hạ thấp giọng, hỏi.

“Ngươi theo dõi có có bị hắn phát hiện?”

Trung niên nhận nghe thấy vậy thì cúi đầu, trên gương mặt hiện lên vẻ sợ hãi, đáp.

“Thiếu chủ tha lỗi, chuyện ta theo dõi đã bị hắn phát hiện”.

Vừa dứt lời, trung niên nhân cắn răng và nhắm mắt chờ đợi sự trách phạt của Hồng Vận Thiên hưng đợi một hồi lâu mà không thấy bất cứ phản ứng nào cả nên ngẩng đầu nhìn lên thì trông thấy dáng vẻ suy nghĩ, tính toán của hắn.

Hít vào một ngụm khí lạnh, trung niên nhân hạ thấp giọng, hỏi.

“Thiếu chủ, ngươi không trách phạt ta sao?”

Hồng Vận Thiên liếc mắt nhìn trung niên nhân rồi thở dài một hơi. Bất giác, trên gương mặt hắn hiện lên một nụ cười, đáp.

“Đâu có gì mà trách phạt, ngược lại là ta phải cảm tạ vì ngươi về báo chuyện này sớm mới đúng?”

Hắn bất giác quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hiện lên vẻ xa xăm và tính toán.

“Truyền lệnh xuống, cho người âm thầm theo dõi những người đó tiếp, đợi khi nào trận chiến giữa bọn họ với Lý Mộ Viên diễn ra thì ta sẽ ra tay?”

Trung niên nhân chống tay đứng dậy, trên gương mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, nói.

“Ta sẽ ra tay giúp ngững người đó và chống lại Lý Mộ Viên sao? Xét về thực lực và thế lực thì hắn không hề thua kém ta, nếu như trở mặt thì phía bên ta chắc chắn sẽ tổn hạn không ít?”

“Thôi được rồi, đừng nói nữa?”

Hồng Vận Thiên đưa tay lên ra hiệu và nói.

“Ta tự có tính toán của mình, Lý Mộ Viên có thực lực không yếu hơn ta và thế lực cũng mạnh hơn nhưng hắn sớm muốn gì cũng trở thành cái gai ở trong mắt ta nên trước sau gì cũng phải giải quyết”.

“Lúc trước ta còn cảm thấy do dự nhưng nhờ có ngươi quay về báo tin nên ta mới đưa ra quyết định”.

“Vừa gạt bỏ được cái gai ở trong tương lai và vừa kết giao với tên đó? Ta không lỗ một chút nào cả?”

Cùng lúc này, ở bên phía Đế Nguyên Quân cùng đám người!

Sau khi rời khỏi nơi đó, La Thiên dẫn đám người đi đến một vùng hoang vu và trống trải với xung quanh là những cồn cát cao lên đến hàng trăm trượng.

Lấp ló ở ngoài xa, một tòa sơn nhạc trơ trọi cao hơn hai ngàn trượng sừng sững mà đứng ở giữa những cồn cát lớn. Tòa sơn nhạc đó chính là nơi Lý Mộ Viên bắt nhốt những kẻ có ý định chống đối lại hắn.

Đứng cách đó ba dặm, La Thiên chỉ tay về phía tòa sơn nhạc rồi hạ thấp giọng, nói.

“Tòa sơn nhạc đó chính là nơi Lý Mộ Viên bắt nhốt những người chống đối? Có lẽ những người Đường gia cũng đang bị giam giữ tại đó”

Đế Nguyên Quân dương mắt nhìn theo hướng chỉ tay thì khẽ cau mày.

“Đúng là khó tin thật, Lý Mộ Viên đúng là thông minh, chọn một nơi xa và hẻo lánh như thế này”.

Ở trên đỉnh tòa sơn nhạc, một trung niên nhân với gương mặt khắc khổ đang ngồi bế quan thì hai mắt đột nhiên khẽ động rồi từ từ mở ra.

Ánh mắt hắn nhìn ra xa rồi bất giác nở một nụ cười nhẹ.

“Đã không chịu được nữa sao?”

“La Thiên, ta còn tưởng ngươi sẽ dẫn người nào đó có thực lực mạnh tới nhưng bây giờ lại dẫn đến bốn tên trẻ ranh trói gà không chặt thế này? Ngươi đây là đang muốn chọc cường ta sao?”

Trung niên nhiên từ từ đứng dậy, hắn đứng ở trên đỉnh toàn sơn nhạc và dương mắt nhìn ra xa rồi lên tiếng.

“Nếu như ngươi đã tới thì ta cũng nên chuẩn bị một chút để đón tiếp chứ nhỉ?”