Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 499: Không nên



Ngay cả ngươi cũng không thể vượt qua được sao?

Ở trong tiềm thức, Đế Nguyên Quân sau khi đón nhận khảo hạch thứ ba của lão giả thì nguyên thần bị kéo đến một thế giới thần thức nào đó.

Tuy nơi này không vô hình và không vô định giống như những thế giới mà hắn đã từng đặt chân đến trước đây. Thay vào đó, thể giới này chân thực đến mức mà Đế Nguyên Quân còn có cảm tưởng bản thân đang thực sự sống ở nơi này vậy.

Một cảm giác vừa thân quen và vừa khiến hắn cảm thấy quyến luyến như muốn níu giữ hắn ở lại.

Đạp không đứng ở trên cao, Đế Nguyên Quân lúc này mới nhận thấy bản thân có chút khác biệt. Khi hắn nhìn xuống thì cơ thể đã biến nhỏ từ lúc nào không hay, hắn hiện tại đã trở thành một tiểu hài tử mười hai tuổi trông rất non nớt nhưng khí tức ở trên người lại mười phần cường đại.

Hắn của hiện tại chính là đệ nhất cường giả!

Nhất Đế, Đế Nguyên Quân!

Đế Nguyên Quân nhìn thấy một cảnh này thì không khỏi nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn xung quanh thì không khỏi thở dài một hơi rồi thốt ra thành tiếng.

“Rốt cuộc thì nơi này là đâu? Tại sao nơi này vừa khiến ta có cảm giác xa lạ và có cảm giác quyến luyến giống như đã từng đặt chân tới nơi này vậy?”

Ý niệm vừa động, Đế Nguyên Quân từ từ di chuyển về phía trước và không quân liếc mắt nhìn xung quanh. Nhưng khi hắn vừa cúi đầu nhìn xuống dưới chân thì đột nhiên giật mình.

“Đây là?”

“Không thể nào?”

Nhìn dòng người qua lại ở phía dưới, Đế Nguyên Quân trong lòng tự hỏi tại sao thế giới tinh thần này lại tồn tại nhân loại có sinh mệnh lực?

Đây không chỉ là một người mà tất cả những người phía dưới đều có sinh mệnh riêng biệt của từng người.

Cảm thấy mọi chuyện trước mắt quá hãi hùng, Đế Nguyên Quân trong lòng thầm nghĩ bản thân đang cảm nhận sai nhưng tất cả đều là sự thật đang bày ngay trước mặt hắn.

Suy nghĩ thêm một lúc, Đế Nguyên Quân hít vào một hơi thật sâu rồi lên tiếng.

“Có thể biến thần thức trở thành một thế giới có sinh mệnh như thế này chỉ có thủ đoạn của Tiên nhân ở Tiên giới? Với đẳng cấp như thế này thì lão giả đó tuyệt đối không thấp dưới lão sư?”

“Thậm chí… Có khi còn cao hơn?”

Càng suy nghĩ, Đế Nguyên Quân càng ngày càng cảm thấy lạ vì một người có thực lực mạnh như thế này vậy mà bị phong bế ở đây và thủ đoạn này rất có thể chính là do lão sư hắn làm ra?

Chưa dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân trầm tư suy nghĩ những thứ diễn ra ở xung quanh và nhớ lại khảo hạch thứ của của lão giả đó nhưng hắn suy nghĩ đến đâu cũng không thể đưa ra một câu trả lời được.

Khảo hạch trong tâm trí hắn lúc này giống như không có câu trả lời!

Đến lúc này thì hắn mới ngầm hiểu ý định của lão giả đã từng nhắc nhở rằng bí cảnh này rất nguy hiểm và nếu như không thể vượt qua thì hắn chắc chắn sẽ chết!

Liên kết lại tất cả mọi thứ, Đế Nguyên Quân bất giác giật mình, ánh mắt hắn nhìn ra xa giống như vừa tìm được câu trả lời nào đó. Tuy hắn chưa dám chắc vào suy nghĩ của mình nhưng điều đó rất có thể sẽ xảy ra.

Đạp không lao thẳng về phía trước, Đế Nguyên Quân liên tục tản mát ra khí tức của bản thân ra ngoài giống như đang tìm kiếm một thứ gì đó.

Nhưng hắn đi một hồi lâu nhưng lại chẳng thể phát hiện được gì cả. Thế giới này vẫn cứ rộng lớn và cho dù hắn dùng tốc độ nhanh như thế nào cũng không thể vượt qua được.

Cứ thế, Đế Nguyên Quân đã dùng một canh giời, một ngày, một tháng,... và một năm nhưng từ đầu cho đến cuối vẫn chẳng thề tìm thấy được gì. Thậm chí hắn còn cảm thấy hoài nghi về bản thân mình và sự tồn tại của thế giới này đối với hắn.

Rồi đến một ngày, Đế Nguyên Quân vẫn miệt mài tìm kiếm câu trả lời và tìm mọi cách để có thể thoát khỏi nơi này thì vô tình đi lạc đến một nơi hoang vu nào đó ở và bị kéo vào một vòng xoáy hỗn độn.

Đó chính là nơi mà không thời gian không hề tồn tại, mọi thứ ở nơi này vô hình và vô định giống như thế giới từ thưở mơi khai sinh ra vậy?

Liếc mắt nhìn xung quanh, Đế Nguyên Quân nhìn thấy xung quanh chỉ có một màn đen mù mịt, thậm chí nơi này chẳng có một thứ gì bất kỳ thứ gì cả và duy chỉ có sự tồn tại của hắn ở nơi này mà thôi.

Trong lúc hắn còn không biết chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên, một cổ lực lượng vô hình nào đó đột nhiên cuốn chặt lấy thắt lưng rồi kéo hắn đi với một tốc độ nhanh đến mức mà ngay cả thời không cũng có thể đi xuyên qua được.

Cảm thấy choáng váng và không thể nhìn hay cảm nhận được gì. Đế Nguyên Quân nhắm mắt chờ đợi cho đến khi kết thúc.

Một lúc sau, Đế Nguyên Quân cảm thấy lực lượng đó đã biết mất và nơi mà hắn vừa đặt chân đến không còn hỗn loạn giống như trước nữa mà thay vào đó là sự khai sinh của cả thế giời.

Trước mắt hắn, một quả tinh cầu to lớn đến mức có thể bao trùm được tất cả thế giới. Tuy hắn đứng nhìn ở một khoảng cách xa gần như vô cùng nhưng sự hiện diện của quả tinh cầu đó khiến hắn không thẻ tin được.

Bỗng, quả tinh cầu đó lóe lên một cái rồi thình lình bạo nổ thành ức ức ức ức vạn vạn mảnh vỡ và mỗi mảnh vở đó lại biến thành một phương của thế giới.

Chứng kiến một cảnh này, Đế Nguyên Quân không kiềm lòng được liền thốt ra.

“Đừng nói đây là sự khai sinh của thế giới?”

“Không, không thể nào? Cho dù lão giả đó có là Đế Tiên đi chăng nữa thì cũng không đủ sức lực để đưa ta đến một thế giới như thế này được?”

“Nơi này gần như không có đạo tắc, không có lực lượng gì có thể tồn tại nên không có ai có thể đưa ta đến đây được? Rốt cuộc thì chuyện này là sao?”

Trần tư suy nghĩ, trong đầu hắn hiện lên hàng trăm, hàng ngàn câu hỏi được đặt ra nhưng tất cả cũng chỉ là một dấu chấm hỏi. Hắn không thể trả lời và cũng không thể lý giải được những thứ đang diễn ra tại đây.

Thậm chí, hắn còn cảm nhận được thiên phú Vạn Đạo Pháp Điển của hắn cũng không thể tác động. Giống như thế giới này tồn tại trước khi thiên phú của hắn tồn tại, hay nói đúng hơn là thế giới này chính là thuở sơ khai chưa từng tồn tại tu luyện giả nên khái niệm về chi lực và đại đạo gần như không hề tồn tại.

Bỗng, một ý nghĩ ở trong đầu đột nhiên lóe lên, Đế Nguyên Quân vung tay ngưng kết lực lượng của bản thân vào trong tay và phát động khả năng của Vạn Đạo Pháp Điển để sử dụng thời không chi lực đẻ tách biệt thành một tiểu thế giới ở trong bàn tay.

Đợi tiểu thế giới này ngày càng ổn định, Đế Nguyên Quân truyền vào trong đó một cổ tạo hóa chi lực, sinh mệnh chi lực và lực lượng chi lực để bắt đầu tạo thành những sinh mệnh đầu tiên. Sau đó truyền tri thức của bản thân vào tâm trí của người đó rồi gia tốc thời gian.

Từng ngày qua đi, Đế Nguyên Quân nhìn thấy nhân loại đó đang không ngừng phát triển và tu luyện một cách nhanh chóng.

Rồi cho đến một ngày, người đó đã đạt đến cảnh giới có thể ngự không phi hành và bay ra ngoài vũ trụ to lớn thì cả hai người đã gặp nhau tại đây.

Lần đầu tiên gặp mặt, nhân loại đó nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt long lanh giống như người con gặp lại cha sau một thời gian rất dài.

Chỉ thấy nhân loại đó đột nhiên quỳ gối và dập đầu khiến Đế Nguyên Quân cảm thấy khó tin nên lên tiếng hỏi hắn.

“Tại sao ngươi lại quỳ gối và dập đầu trước ta?”

Đáp lại, khóe miệng của nhân loại đột nhiên run lên một cái rồi lên tiếng thốt ra.

“Ta không biết vì sao bản thân lại làm thế nhưng khi nhìn thấy người thì trong thâm tâm ta lại mách bảo bản thân phải quỳ gối và khấu đầu”.

“Ta tuy không thể lý giải được nhưng ta dám chắc bản thân đã từng gặp qua người và có một cảm giác cực kỳ thân thuộc”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn trung niên nhân lộ vẻ ngờ vực và trong lòng thầm nói.

‘Chẳng lẽ hắn do ta tạo ra nên mới có cảm giác như vậy hay sao?’

Suy nghĩ một lúc, Đế Nguyên Quân lên tiếng hỏi.

“Ngươi tên là gì?”

“Tên của ta sao?”

Nhân loại cúi đầu, trên gương mặt hiện rõ sự bối rối. Sau đó, hắn nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt long lanh và nói với giọng điệu cầu khẩn.

“Ta không có? Cầu xin người hãy ban cho ta một cái tên, ta sẽ dùng cái tên này đi đến hết cuộc đời và người chính là cha của ta?”

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì sững người, nhưng rất nhanh hắn liền nghĩ đầy chỉ là một khảo hạch tiềm thức nào đó và được sinh ra từ trong suy nghĩ của bản thân nên gật đầu đồng ý.

“Từ nay ngươi có tên là Cổ Nguyên”.

“Và nếu như ngươi đã gọi ta một tiếng cha nên ta không thể để ngươi cô tịch như thế này mãi được?”

Đế Nguyên Quân vừa nói vừa vung tay tạo ra những sinh mệnh khác ở trên thế giới đó. Dần dầng, con người, yêu thú, ma thú, ma tộc lần lượt được sinh ra và dưới sức mạnh của đại đạo nên đang không ngừng phát triển.

Cổ Nguyên nhìn thấy một cảnh này thì trong lòng không thể tưởng tượng được, người mà hắn gọi là cha chính là người có sức mạnh khủng bố như thế này?

Hắn bây giờ cũng đã hiểu bản thân đã được tạo ra như thế nào? Và được ban cho tri thứ đẻ tu luyện và có ngày nhìn thấy được đấng toàn năng đã tạo ra thế giới này?

Đợi sau khi khai sinh thế giới hoàn tất, thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên ánh lên rồi hóa thành từng vầng tinh quang rồi từ từ tan biến ở trong hư không.

Cổ Nguyên nhìn thấy một cảnh này thì chết lặng, ngay khi hắn muốn nói gì đó thì Đế Nguyên Quân đã hóa thành từng hạt tinh quang lấp lánh ở trong không gian hỗn độn và tối tăm.

Cùng lúc này!

Ở bên trong căn phòng, lão giả nhìn sinh mệnh trên người Đế Nguyên Quân đang không ngừng giảm xuống thì trong mắt hiện lên vẻ thất vọng và có chút tiếc nuối.

“Ngay cả ngươi mà cũng không thể thì thế gian này có ai có thể vượt qua được đây?”

“Đáng lý ta không nên để ngươi tiến hành lần khảo nghiệm cuối cùng này?”

“Thật đáng tiếc… Thật đáng trách?”