Chung Cực Lam Ấn

Chương 47: Một cánh cửa



Cuộc đời mỗi người đều như một dòng sông, thượng du giống như những hạt nước tích tụ từ sông băng trên núi tuyết, từ từ đọng lại thành một con suối nhỏ mang theo hơi thở non cao, lướt qua khe núi, róc rách qua những bình nguyên, khi nhanh khi chậm, khi chảy khi ngừng, cuốn theo đất cát và bụi đường, xuống tới trung du đã trở nên đục ngầu phẫn nộ, loại phẫn nộ ấy bị mài mòn trên con đường chảy xuôi đằng đẵng, chảy qua thành thị, con sông bị cái ồn ào náo động ép vào khuôn khổ, vừa êm đềm vừa kín đáo mà thẳm sâu.

Cho đến cuối cùng xuôi về đại dương, trời biển nối liền, mênh mông bát ngát.

Thần sông ra tới biển Bắc, mới giật mình phát hiện bản thân chỉ làm trò hề cho thiên hạ, từ đó kết thúc, cũng từ đó sinh ra, vòng đi vòng lại, kéo dài không ngừng.

Thiên địa là chốn nghỉ tạm của vạn vật, mà thời gian chỉ là khách qua đường trong vạn đại thiên thu.

Đời người như giấc mộng phù du, liệu có được bao nhiêu vui sướng.

Mỗi người gặp một người khác, đều chỉ thấy được một đoạn ngắn trong sinh mệnh đối phương. Ai mà biết được khi quay đầu lần nữa y đã ở nơi nào? Giống như một người vĩnh viễn không thể chân chính thấu hiểu một người khác, trừ khi bẻ cong cuộc sống của chính mình, ép nó vào cùng một tiết tấu với người đó, từ sinh đến tử, không chút phân ly.

Nhưng mà việc này gian khó cỡ nào? Có câu cách ngôn, nói rằng “Ngàn dặm không mang hộ sách”, đường xa ngựa mỏi, cuốn sách mỏng manh nửa tấc cũng trở thành gánh nặng không biết khi nào sẽ làm rơi sẽ ném đi, huống chi là con đường suốt mấy mươi năm, huống chi là một con người nặng nề đến thế?

Hồ Bất Quy lẳng lặng dựa vào khung cửa phòng Tô Khinh, cách y một cánh cửa phòng tắm, không ai nhìn thấy ai.

Tô Khinh không rõ vì sao Hồ Bất Quy nhất quyết bắt y phải ở lại. Y thấy đội Quy Linh là cành vàng lá ngọc xuất thân từ chính phủ hẳn hoi, còn y chỉ là hàng chợ trời khoác nhãn “Nojilola” [30], tuy rằng đầy đủ công năng, nhưng không thể đưa ra ánh sáng. Song y cũng không tự ti, công tác cách mạng không phân sang hèn, cấp cao có cái lợi của cấp cao, hàng chợ trời cũng có chỗ tốt của riêng nó. Y thấy mình so với nhóm nhân viên chính phủ tinh anh kia cũng miễn cưỡng có thể coi là nghiệp vụ có chuyên môn.

[30. Nojilola: một thiết bị trong game Seer của bên Trung, dịch láo theo phiên âm, còn từ gốc nó là 诺基罗拉]

Liên thủ hợp tác thì có thể, chứ quanh năm suốt tháng ở với nhau thì vô cùng khổ sở.

Mắt cá làm sao có thể trộn lẫn với trân châu cơ chứ?

Tô Khinh nhìn phòng tắm xa hoa mịt mờ hơi nước, cảm thấy nơi này thật sự không tồi, không tính là xa xỉ nhưng ít nhất cũng đạt tới trình độ phát triển văn minh cao, khiến cho cái kẻ sa cơ thất thế bò từ cống nước ra như y lâng lâng sung sướng, cơ mà, sung sướng hơn nữa thì thế nào?

Vừa nghĩ tới tổ chức khổng lồ bên trong tổng bộ đội Quy Linh, những quân nhân có nề nếp quy củ, lãnh đạo hơi một tí lại đến chỉ đạo công tác cùng với tôn chỉ công việc “vì nhân dân phục vụ” không ngừng không nghỉ, Tô Khinh đã thấy từ dạ dày đến trứng… không chỗ nào không đau.

Lúc đầu cố chấp đưa Đồ Đồ Đồ rời khỏi cơ sở chữa trị của đội Quy Linh, trong lòng y đại khái cũng có tồn tại một chút hờn dỗi (cho dù y sĩ diện thà chết không nhận, còn làm bộ làm tịch ra chiều rộng lượng). Nhưng bây giờ thì sao? Tô Khinh cảm giác mình sống thế này chẳng có gì không tốt, y thậm chí còn dùng ánh mắt như người đứng xem mà thờ ơ lạnh nhạt nhìn cuộc sống hỗn loạn của mình.

Hôm nay họ Triệu, ngày mai họ Tiền, dùng hàng trăm cái họ khác nhau lang thang len lỏi trong từng ngóc ngách của nông thôn thành thị, không để lại một tí ti vết tích. Xé đi một tờ chứng minh thư như thể bóp chết một con người, khi ý thức được con người ấy chính là mình, trong lòng y sẽ sản sinh một loại cảm xúc vặn vẹo gần như khoái cảm.

Chúng nó đều là ngày hôm qua của y. Y dùng cách này vứt bỏ ngày hôm qua của chính mình, như thể chỉ cần không quay đầu lại thì không có kí ức, không có kí ức, liền không có gốc rễ, giống như một u hồn vẩn vơ bay trong không khí. Không ai bắt được y, không ai đánh số cho y, không ai thương tổn nổi y, chỉ như vậy y mới cảm thấy an toàn tự tại.

Mọi loại biên chế đều giống như Chú Kim Cô, khiến y đau đầu như búa bổ.

Bản thân Tô Khinh có lẽ cũng không ý thức được vì sao mình lại phản cảm với việc ở lại đội Quy Linh như thế. Bởi vì ở nơi khác, y là Quý Mông, là Lộ Đại Thành, là Tô Trạch Thành, thậm chí có đổi tên thành Tô Ngộ Không, cũng không Như Lai Phật Tổ nào nhàn cư vi bất thiện dùng Ngũ Chỉ Sơn đè y lại. Thế nhưng ở lại đội Quy Linh, y chỉ có thể là Tô Khinh.

Tô Khinh hai mươi tư tuổi bị cuốn vào một thế giới kì quái, sống một lần, chết một lần, giống như một con chim ngu ngốc bị cầm tù trên vách núi không dám bay lên, chỉ dám nhảy xuống. Đến tận bây giờ trong nháy mắt nhìn thấy Hồ Bất Quy, chẳng ngờ y vẫn tự động rời khỏi trạng thái “Lộ Đại Thành” mà biến về nguyên dạng.

Như hồ ly tinh thấy gương Chiếu Yêu, bị đánh hiện nguyên hình.

Thế nhưng lúc này y không nghĩ nhiều cũng không nghĩ sâu đến thế, chỉ cảm thấy cảm giác tồn tại của Hồ Bất Quy quá mạnh mẽ làm mình không thoải mái mà thôi. Tên lừa đảo thầm nghĩ trong làn hơi nước nghi ngút mù trời, phải chạy, không chạy chẳng khác nào tìm cho mình thêm một ông bố!

Khi Tô Khinh chỉnh trang cho mình giống con người đi ra khỏi phòng tắm thì phát hiện Hồ Bất Quy vẫn duy trì tư thế ban nãy đóng đinh ở đó như thần giữ cửa.

Hồ Bất Quy nhìn Tô Khinh chỉ khoác có một cái áo choàng tắm nửa kín nửa hở, cổ áo mở tuốt tới dưới ngực, tạo hình mười phần tổn hại thuần phong mỹ tục. Anh quay đầu đi, nghiêm trang nói: “Thay quần áo đi, tôi đưa cậu đi ăn gì đó trước, Hùng tướng quân và mọi người vẫn luôn muốn gặp cậu đấy.”

Tô Khinh dừng khựng lại một chút: “Có viên tinh chất dinh dưỡng không?”

Hồ Bất Quy lập tức cúi người lấy một lọ nhỏ từ trong chạn bát, cẩn thận xem kĩ hướng dẫn sử dụng và hạn dùng rồi mới đặt lên bàn trà trước mặt Tô Khinh, sau đó còn tiễn Phật tới Tây Thiên rót cho y một chén nước, xong việc mới dè dặt trưng cầu ý kiến: “Tí nữa… cùng mọi người ăn bữa cơm nhé?”

Tô Khinh ngậm một viên dinh dưỡng, trên mặt lộ vẻ mỏi mệt: “Sao? Đội trưởng Hồ có việc gấp à?”

Hồ Bất Quy lắc đầu.

Tô Khinh nuốt viên dinh dưỡng, ngáp một cái, dụi dụi mắt: “Vậy để mai nói tiếp có được không? Rất lâu rồi tôi không ngủ nghê hẳn hoi, vừa rồi thả lỏng một cái thấy xương cốt rời rã hết cả ra đây này… Oáp…”

Âm cuối của y mơ hồ bị kéo vào một cái ngáp dài, cứ như thực sự mệt mỏi đến không mở nổi mắt.

Ánh mắt Hồ Bất Quy trầm xuống___ Hùng tướng quân từng nói với anh, với loại người giống như Tô Khinh vậy, sự thấu hiểu đối với tình huống xung quanh chính là phương thức để sinh tồn, cái tinh ranh bề ngoài thành lập trên nền tảng độ nhạy cảm cực cao với hoàn cảnh, chỉ cần y muốn dừng chân lại nơi nào đó thì sẽ trăm phương nghìn kế dung nhập vào nó, sẽ để ý từng đường đi nước bước, muốn tiếp cận nói chuyện với tất cả mọi người để có được nhiều tin tức.

Ngược lại, nếu y không tích cực làm chuyện này thì không phải là muốn ở lại, mà là muốn chuồn.

Vì thế Hồ Bất Quy không nói gì cả mà chỉ gật đầu rồi đứng lên đi ra ngoài, lúc đi ra còn giúp y đóng cửa lại. Bấy giờ Tô Khinh mới thấy mặt sau cửa dán một tờ giấy, trên đó ghi rất cặn kẽ cần cái gì thì tìm ở chỗ nào.

Nhìn kỹ, là chữ viết tay, nhưng cực kì tinh tế ngay ngắn chẳng khác gì dấu chữ khải, đến khoảng cách giữa các chữ cũng không sai biệt nhiều.

Tô Khinh áp sát lại nhìn, trong lòng bỗng dưng dâng lên một suy đoán rất không đáng tin… Thứ này không phải là do họ Hồ kia viết đấy chứ? Cảm giác của y rất quái dị, cứ như một con chó hoang lang thang lâu ngày đột nhiên nhận đãi ngộ như thú cưng, được một quý bà người đầy mùi nước hoa ôm về nhà nuôi rồi cả ngày gọi con trai này con trai nọ vậy, được cưng chiều mà e sợ, không biết phải làm sao.

Một người tưởng rằng sớm đã phải quên y, lại tìm kiếm y suốt ba năm ròng rã, thậm chí sau ba năm, trong tình huống đặc thù như thế vẫn có thể liếc mắt đã nhận ra y, còn để lại hẳn một căn phòng____ Chuyện này không giả, Tô Khinh tính ra, tất cả những đồ ăn vật dụng linh tinh trong này đều ấn theo tiêu chuẩn của y mà chuẩn bị___ Hơn nữa người như Hồ Bất Quy sẽ không làm bộ. Người kia như một tảng đá lớn cứng rắn, tùy tiện đặt xuống nơi nào cũng có thể in xuống một hố to, một đời chỉ biết dũng cảm tiến tới, quyết chẳng quay đầu.

Tô Khinh khẽ thở dài, hai tay im trước ngực, rời ánh mắt đi, cảm giác bất thường, chua xót, xấu hổ, cảm kích cùng với không biết phải làm sao quyện lại với nhau, nghẹn trong lồng ngực y, đau nhức.

Dạ dày ăn quen mì xào nhét hải sâm vào thể nào cũng tiêu chảy, hồ ly tinh làm sao có thể tung tăng sống dưới ba con mắt của Nhị Lang Thần?

Tô Khinh vừa cảm khái vừa đứng lên lười biếng duỗi eo, dựa vào những vật phản quang, nhanh chóng lặng yên quét mắt khắp phòng một lượt, tạm thời không có thấy máy theo dõi hay camera gì đó, đến cả cái loa nhỏ bằng móng tay cái truyền ra âm thanh của Lục Thanh Bách cùng Hứa Như  Sùng như trên góc trái nóc phòng Trình Vị Chỉ cũng không có.

Trong này tương đối tự do, cơ mà ngoài cửa sổ thì chẳng thân thiện hữu hảo cho lắm. Tổng bộ vừa xảy ra một vụ hỗn loạn lớn, công tác tuần tra xung quanh cực kì nghiêm mật. Tô Khinh không có ác ý, y muốn đi thật, thế nhưng không muốn gây sự không thoải mái với người ta làm gì, làm người phải để lại đường lui cho mình chứ.

Đường này không thông, Tô Khinh lật mình nằm trên giường, trong lòng cân nhắc kế hoạch mới.

Hồ Bất Quy ra khỏi phòng nhưng không đi đâu. Tiết Tiểu Lộ đi lên đưa cha con Trình Vị Chỉ về phòng liền thấy Hồ Bất Quy ngậm một điếu thuốc dựa vào tường hành lang. Cô thấy có chút kì quái nhưng không tiện hỏi____ Trình Vị Chỉ còn chưa biết Tô Khinh đã trở lại.

Thu xếp cho hai người xong, Tiết Tiểu Lộ mới rón rén đi đến bên cạnh Hồ Bất Quy: “Đội trưởng Hồ, sao anh không đi nghỉ?”

Cô nhìn ra được Hồ Bất Quy có chút phiền muộn. Đội trưởng nhà cô cai thuốc rồi, trong lúc cai thường xuyên ngậm một điếu ngửi mùi chứ không châm lên, thời gian dài tập thành một thói quen, khi khó chịu sẽ ngậm một điếu cắn chơi, không hút.

Hồ Bất Quy cũng không giải thích mà chỉ thấp giọng nói: “Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai chuẩn bị tài liệu, nhân lúc Hùng tướng quân còn ở đây, đến chiều gọi mọi người, chúng ta họp.”

Tiết Tiểu Lộ thoáng nhìn căn phòng đính tấm thẻ tên “Tô Khinh”, nuốt hết những lời muốn nói xuống, yên lặng gật đầu tránh đi. Nửa giờ sau, đèn trong hành lang tự động tắt, Hồ Bất Quy đứng trong bóng tối vân vê điếu thuốc đáng thương, cho tới khi sợi thuốc rã hết.

Trong phòng Tô Khinh không có bất cứ thiết bị theo dõi nào, bởi vì Hồ Bất Quy cho rằng y không phải là phạm nhân, cũng không phải nhân chứng không có năng lực tự vệ lúc nào cũng có khả năng gặp nguy hiểm cao như Trình Vị Chỉ. Anh không thể làm như mấy người Hứa Như Sùng nói mà dùng cách nhốt người đơn giản thô bạo với y được.

Cho nên Hồ Bất Quy quyết định thủ ở đây cả đêm, đợi Tô Khinh từ trong bước ra___ Cách này của anh rất ngốc nhưng lại không có một khe hở____ Anh hạ quyết tâm đích thân theo Tô Khinh một tấc không rời, theo tới khi nào đối phương không nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa mới thôi.

Tô Khinh khẳng định không nghĩ tới việc phải ứng phó thế nào với chuyện này, bởi vì ngoại trừ Hồ Bất Quy ra, không có ai làm được cả.

Hồ Bất Quy cảm thấy một lời nói ra đáng giá ngàn vàng, đã nói muốn chăm sóc chiếu cố Tô Khinh, anh sẽ lặng yên thực thi cho bằng được, cho dù đối phương không bằng lòng đón nhận, anh cũng nhất định muốn ở bên cạnh y cả một đời này.

Một đời dù không dài, nhưng ai rồi cũng sẽ có lúc mắc nợ người khác, huống chi mặc kệ là thật hay giả, đối phương vẫn luôn sắt son thề thốt rằng y không để trong lòng. Chỉ là, anh chưa từng hứa hẹn như thế với bất cứ người nào khác.

Vì cái gì?

Hồ Bất Quy dựa vào tường ngồi xuống, ném điếu thuốc nát sang một bên, lại lấy điếu khác ra tiếp tục chà đạp. Anh nghĩ, không có nhiều nguyên do như vậy, cũng không phải tại cái gì cao xa lắm, đơn giản chỉ vì Tô Khinh với những người khác không giống nhau mà thôi.