Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống

Chương 98: Cổ mộ quỷ dị



Trương Tề cùng nhóm đàn em bị câu nói của Tiêu Hạo cho mộng, sau đó giận tái mặt.

“Thằng nhà quê, mày muốn chết có phải không hả? từ đầu lên máy bay tao đã ngứa mắt mày lâu lắm rồi. Nếu mày đã muốn chết thì tao sẽ thuận nước đẩy thuyền. Tụi bây, dọn rác đi, đống cứt này bốc mùi thối không chịu được làm lỗ mũi tao muốn ung thư rồi.”

Nhóm đàn em lần lượt xông tới muốn giáo huấn Tiêu Hạo. Khẽ lạnh rên một tiếng, Tiêu Hạo dùng khí thế bản thân nghiền ép hết thảy đám kiến cỏ này.

Nhìn thấy nhóm đàn em của mình không dám tiến thêm một bước mà chân run cầm cập lộ vẻ hoảng sợ, Trương Tề nộ hống lên.

“Bọn mày làm con mẹ gì thế? nhanh lên làm thịt nó đi chứ.”

Nhóm đàn em trong lòng vô cùng ủy khuất: đại ca, bọn em bị người này khí tràng cho chấn nhiếp sợ muốn đái trong quần, anh có giỏi thì lên hộ cái.

Tiêu Hạo ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Diêm Tề một cái làm hắn rùng mình, sau đó là ném giấy chứng nhận của mình cho đang sững sờ quản lý cục hàng không bán đảo Sơn Trà.

“Ông chắc là nhận biết cái này chứ?”

Nhìn thấy tờ giấy ghi ba chữ to Quốc An cục cùng con dấu màu đỏ hình búa liềm, quản lý cục hàng không sắc mặt trắng xám mà nói có chút cà lăm.

“Ngài… ngài là Quốc...An...cục…”

Trương Tề đang bị dọa sợ ngồi xuống đất nghe đến ba chữ Quốc An cục mà cũng bị khiếp sợ đến, sau đó lộ ra nụ cười khinh thường nhìn Tiêu Hạo.

“Hừ, chỉ bằng thằng này cũng đòi làm người của Quốc An cục. Tôi xem giấy chứng nhận này là giả dùng đi khè thiên hạ ấy chứ. Mà tội làm giả giấy chứng nhận của quốc gia thì…”

Quản lý cục hàng không nghe cũng cảm thấy có lý, kết hợp thêm cách ăn mặc của Tiêu Hạo quá bình thường nên kết luận là mạo danh mà cả giận quát lên.

“Được lắm, giữa ban ngày ban mặt dám cầm giấy tờ giả của lực lượng quốc gia đi dọa người bắt chẹt. Để tôi gọi điện đến cục cảnh sát bảo họ bắt giam tên lừa đảo này lại.”

Tiêu Hạo quả thật cạn lời đối với hai người cực phẩm này mà hừ một tiếng đoạt lại giấy chứng nhận.

“Làm sao? chột dạ rồi à? mày dùng giấy tờ giả vào mục đích xấu thì chuẩn bị ngồi tù rục xương đi con.”

Thấy Tiêu Hạo đoạt lại giấy chứng nhận, Trương Tề tự cho mình là đúng càng lấn tới cười lạnh quát.

“Trương thiếu, để đó tôi giải quyết thằng này cho. Haha, làm ông đây bị hù sợ gần chết. Với tội danh hù dọa người khác thì phải cho mày vào ngồi nhà đá mười năm.”

Mai Tiểu Kiều sắc mặt lộ vẻ lo lắng giục Tiêu Hạo.

“Cậu không cần vì tôi mà đắc tội nhóm người này, bọn họ không phải…”

“Cô không cần nói cái gì, nếu hai người này có chút ăn năn hối lỗi thì tôi còn bỏ qua. Nhưng hết lần này đến lần khác lại cậy quyền lấn dân, cậy thế hiếp người, việc này tôi nhất định không quả qua.”

Tiêu Hạo giọng nói kiên định cắt ngang Mai Tiểu Kiều, nàng dự định nói cái gì, bất ngờ ngay lúc này, một chiếc xe Jeep kiểu quân đội trông rất uy phong lái đến chỗ này.

Khi Trương Tề nhìn thấy người đang lái xe Jeep đến, sắc mặt hắn trở nên vui mừng lộ ra nụ cười lạnh lùng.

“Mày chết chắc rồi con trai, để xem lần này còn ai có thể cứu được mày.”

Chiếc xe lái đến chỗ Trương Tề nhóm người thì bất ngờ dừng lại, một người con gái tóc ngắn mặc đồng phục quân đội màu lục chính quy bước xuống.

Dù là người của quân đội nhưng cô gái này có gương mặt không rám nắng mà ngược lại bảo dưỡng rất tốt, tựa như da mặt trắng noãn của mấy cô sinh viên vừa mới trưởng thành.

“Em gái, em đã đến rồi, nhanh giúp anh bắt thằng này lại. Nó ở trên máy bay chẳng những sàm sỡ con gái nhà lành mà còn hâm dọa muốn đánh anh trai em thành đầu heo đây.”

Trương Tề nhanh trí ác nhân các trạng trước mà chạy đến bên cạnh cô gái lộ gương mặt đau khổ bù lu bù loa chỉ Tiêu Hạo nói ra.

Mai Tiểu Kiều mặt cắt không còn chút máu nào thấp giọng lẩm bẩm: “xong, hắn ta gọi người đến rồi, lần này chạy trời thật không khỏi nắng.”

Cô gái tóc ngắn không trả lời Trương Tề mà ánh mắt đánh giá Tiêu Hạo từ trên xuống dưới rồi làm cái kiểu chào quân đội đối với Tiêu Hạo hô lên.

“Báo cáo chỉ huy trưởng, tôi Trương Thắng Nam đại diện cho tổ hậu cần đến đón ngài vào quân khu, mời ngài đi theo tôi.”

Tiêu Hạo có chút ngoài ý muốn nhìn cô gái này.

“Cô biết tôi?”

“Báo cáo, tôi nhìn thấy ảnh chụp cùng tin tức ngài dùng sức một người đối phó với nhiều nhóm lính bắn tỉa cùng sát thủ ở sân bay.”

“Tin tức không phải bị phong tỏa lại sao?”

Tiêu Hạo âm thầm nhíu mày, không giấu được thì cứ để tự nhiên đi.

Dù sao sự việc động tĩnh lớn như vậy lộ ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Tiêu Hạo vốn muốn điệu thấp làm việc nhưng ở hiện trường đó có một số người cũng quay chụp lại nên đành thôi. Quốc An cục cũng không phải vạn năng nên mới không nghĩ nữa, không cho bản thân lên trang nhất báo điện tử đã tốt lắm rồi.

“Đúng rồi, cô quen với gã mập mạp này?”

“Báo cáo, người này là anh trai tôi.”

Thấy cô gái tóc ngắn này lúc nào cũng giữ quy củ, Tiêu Hạo có chút dở khóc dở cười.

“Ở ngoài nói chuyện cũng không cần theo lễ nghi trong quân đội làm gì. Chuyện của gã này cô nhìn đó mà xử lý, nhân chứng còn đứng sờ sờ bên cạnh đây.”

Tiêu Hạo chỉ Mai Tiểu Kiều bảo cô nàng đến thuật lại toàn bộ câu chuyện cho cô gái tóc ngắn nghe. Sau khi nghe xong, cô gái tóc ngắn mặt vẫn không đổi sắc mà lạnh lùng nói với Trương Tề cùng quản lý cục hàng không.

“Tề, anh lá gan dạo này càng lớn nhỉ? đừng tưởng ở nhà có mẹ chiều anh thì muốn làm gì là làm cái đó. Nếu bố biết được anh lêu lổng trêu chọc gái nhà lành, hậu quả chắc anh cũng biết rồi đó.”

Trương Tề sắc mặt trắng bệch lộ vẻ mặt cầu xin.

“Tiểu Nam đừng mà, em muốn phạt anh thế nào cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng để cho bố biết. Nếu ông ấy biết thì anh ngủm thật á, xem như anh lần đầu cũng như lần cuối mà tha anh đi.”

“Vào quân đội một năm làm nghĩa vụ đi thôi, cái tính ăn chơi của anh vẫn không bỏ thì Trương gia chúng ta có là núi vàng cũng bị anh cho ăn chơi cho sụp.”

“Còn có ông, từ hôm nay cũng không cần làm quản lý trạm hàng không này nữa. Nể tình ông làm việc mấy năm qua cũng có công không nhỏ nên đi xuống làm một bảo an sân bay đi lên trở lại.”

Giải quyết xong vấn đề của mấy người này, cô gái tóc ngắn cũng nổ xe mà mang Tiêu Hạo rời đi, chỉ để lại Mai Tiểu Kiều ngơ ngác đứng nơi đó nhìn xe chạy nhanh dần rồi biến mất trong tầm mắt.

“Người này rốt cuộc là ai?”



Trò chuyện một chút, Tiêu Hạo cũng biết được cô gái này gọi Trương Thắng Nam tham gia công tác hậu cần tiếp đón những nhân vật quan trọng cùng xử lý những việc vặt trong quân.

Đến địa điểm tập hợp là một trại huấn luyện quân đội, Tiêu Hạo cùng Trương Thắng Nam bước xuống xe. Dẫn đường mang Tiêu Hạo đến phòng chỉ huy, Trương Thắng Nam làm xong việc cũng xin lui xuống. Tiêu Hạo gật đầu một cái rồi bước vào trong.

“Ồ, Tiêu Hạo đồng chí đến rồi?”

Địch Lệ Diệp Na đứng lên mỉm cười nói với Tiêu Hạo, những thành viên khác đang có mặt cũng đánh giá một chút người thanh niên trẻ tuổi này.

“Được rồi, nếu đã đông đủ thì vào vị trí ngồi đi. Sau đó chúng ta tiếp tục thảo luận vấn đề nhiệm vụ lần này.”

Một người trung niên có khuôn mặt chữ giống hình chữ điền mở miệng nói.

Ngồi xuống vị trí của mình, Tiêu Hạo nhàm chán mà ngồi nghe tường thuật nội dung nhiệm vụ.

“Nhiệm vụ chúng ta chỉ có bấy nhiêu, nếu không còn thắc mắc gì thì chúng ta xuất phát.”

Kết thúc cuộc thảo luận nhiệm vụ, Tiêu Hạo cùng cả đội dưới sự dẫn dắt của người trung niên mặt chữ quốc chỉ huy mà đi xuất phát đến Ngũ Hành sơn.

Để Tiêu Hạo bất ngờ là Trương Thắng Nam cũng được đi theo để hỗ trợ. Đối với vấn đề này, Tiêu Hạo tỏ ra vô cùng khó hiểu: một đội hình có đội trưởng là Kim Đan nhất chuyển dẫn đội còn mang theo một cô gái không có chút tu vi nào rốt cuộc là có ý gì đây?

Với đội hình tu sĩ này, dù nhìn mặt ngoài mạnh mẽ nhưng Tiêu Hạo vẫn cảm thấy nhiệm vụ lần này không chỉ có thăm dò di tích cổ mộ đơn giản như vậy.

Sau khi dùng pháp lực dẫn dắt tổ đội cùng tiến đến chỗ nhiệm vụ cần dò xét, đội trưởng Viên Bách Xuyên dừng lại ra hiệu tất cả mọi người cẩn thận mà chia ra thành hai tổ tiến vào cổ mộ dò xét hai hướng.

Tiến vào bên trong cổ mộ, Tiêu Hạo quả thật kinh ngạc đến ngây người. Ngôi mộ này chẳng khác gì một tòa cung điện sang trọng, không gian vô cùng rộng lớn cũng khắc trên tường cùng trụ cột xung quanh những hoa văn đồ án hình thù kỳ lạ khó hiểu.

Tiêu Hạo được an bài chung nhóm với tổ hai người nam cùng với Địch Lệ Diệp Na và một người nữ khác gọi Chu Yến đi hướng nam, nhóm còn lại do đội trưởng Viên Bách Xuyên dẫn đầu qua hướng bắc.

Ngôi cổ mộ này mang theo hơi thở âm u mà cổ xưa, Tiêu Hạo càng đi sâu vào trong càng cảm thấy cỗ hơi thở này ngày càng rõ rệt. Kỳ quái hơn nữa là từ đầu đến cuối một đường đi thẳng đến lại không gặp bất kỳ chướng ngại nào, nó tương tự lặp đi lặp lại một quy luật nào đó làm Tiêu Hạo ẩn ẩn cảm giác bất an.

“Dừng lại.”

“Tiêu Hạo, ông làm gì…”

Không đợi Địch Lệ Diệp Na nói xong, Tiêu Hạo ra hiệu mọi người giữ im lặng tập trung dùng tâm thần cùng linh giác để ý biến hóa xung quanh.

Trong nhóm này chỉ có Tiêu Hạo là còn ở Luyện Khí kỳ, bốn người khác đều đạt Trúc Cơ nên khi dùng linh giác để ý động tĩnh xung quanh thì cảm thấy vô cùng yên tĩnh mà không phát hiện ra cái gì.

“Rõ ràng là không có vấn đề gì, cậu lo nghĩ quá rồi đó.”

Một thanh niên trong nhóm lộ vẻ không vui khi bị một người cảnh giới thấp hơn mình dùng giọng điệu đó nói chuyện.

“Mọi người có cảm giác là chúng ta đang bị rơi vào trong huyễn trận không?”