Chung Máu Mà Tanh Lòng

Chương 3



6.

Bà ấy ch/âm ch/ọc: "Nhìn tôi làm gì, cái nhà này coi như nhà cậu mày."

Đây chính là ngầm đồng ý rồi.

Ánh mắt tôi liền đỏ một chút, n/ức n/ở nói: "Con sẽ học thật tốt."

Ngày hôm sau tôi gần như là đ/iên c/uồng học tập.

Thành tích cũng nhanh chóng tăng trở lại.

Công việc trong nhà mợ cũng không để cho tôi làm.

Bà ấy không có t/ức gi/ận: "Cậu mày mà biết tao s/ai khiến mày làm việc, lại mắng tao, tao đây không phải là nuôi cháu gái, tao là nuôi một công chúa!"

Anh hai thi tốt nghiệp trung học kết thúc, điểm số không tệ đỗ 985 của tỉnh.

Mợ gọi là nở mày nở mặt, mặt đều nhanh cười thật tươi.

Tôi cũng vậy thuận lợi lấy được tư cách đăng kí dự thi.

Kì thi Nhất Trung phải đi thị trấn, thầy giáo dẫn đội ở khách sạn.

Ăn cơm dừng chân đều là tiền.

Khách sạn chúng tôi quyết định ước chừng đã lâu không có người ở, chăn đều là mùi nấm mốc.

Ban đêm có chuột bò trên trần nhà cả đêm ớ/n lạ/nh, tôi gần như không sao ngủ được.

Kết thúc cuộc thi trở lại thôn sắc mặt tôi trắng bệch.

Mợ chậc chậc: "Nhìn như vậy là v/ô v/ọng rồi."

Một số bạn học mời tôi cùng đi Quảng Đông làm việc, thím còn nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho tôi.

Cậu nói chờ một chút có điểm rồi nói tiếp.

Rất nhanh đến sinh nhật mười sáu của tôi, ngày này mẹ ruột tới cửa.

Bà ta còn ở trên trấn trên mua cái bánh ngọt nhỏ.

Tôi còn tưởng rằng trong lòng bà ta hổ thẹn đang bồi bổ thường cho tôi.

Không nghĩ tới cơm nước no nê, bà ta nói ra tính toán: "Tam muội tốt nghiệp trung học cơ sở cũng tròn mười sáu rồi, tôi mối cho con bé một đối tượng tốt."

Người đàn ông kia hai mươi lăm, lúc trước từng bị t/ai n/ạn x/e c/ộ đi đường có chút khập khiễng nhưng tiền sính lễ có thể ra đến mười lăm vạn.

Năm 2007.

Mười lăm vạn ở trong nông thôn nhỏ là một khoản tiền không nhỏ.

Mẹ ruột mặt mày hớn hở: "Đến lúc đó tiền đến chúng ta mỗi người một nửa. Học phí rồi sinh hoạt phí của ngày tháng học đại học không phải đã có sao?"

"Cho dù Tam muội thi không đỗ cao trung đi làm cũng không biết phải mấy năm mới có thể kiếm được số tiền này!"

Bà ta ở trước mặt của tôi nói những lời này.

Giống như nhiều năm trước đem tôi coi như một món hàng hóa có thể đổi được.

Sắc mặt tôi đỏ lên.

Mẹ ruột còn đang mặt mày hớn hở: "Tam muội, mặc dù người đàn ông kia có chút gầy nhưng mà điều kiện rất tốt, trận t/ai n/ạn /xe c/ộ kia hắn cầm khoản b/ồi th/ường vài chục vạn.... Con gả đi chính là ngày tốt, mẹ sinh ra con vẫn là phải lên kế hoạch cho con!"

Tôi cắn răng: "Con sẽ thi đậu."

Mẹ ruột chê cười: "Quên đi, khi còn bé con không biết ng/ớ ng/ẩn bao nhiêu, số một đến hai mươi đều không biết đếm, thi được Nhất Trung mới là lạ."

"Con là trong bụng mẹ bò ra, con nặng mấy cân mấy lạng mẹ còn không biết?"

Sự ng/ớ ng/ẩn của tôi?

Tôi vậy mà cho rằng đối với việc tặng tôi đi bà ta sẽ lương tâm b/ất a/n.

Nước mắt lăn xuống tôi h/ét lớn: "Thi không đỗ Nhất Trung thì tôi đi làm, tôi sẽ không lấy chồng. Năm tuổi thì bà không cần tôi, tôi kiếm tiền cho mợ cũng không cho bà!"

Chính là cảm xúc bộc phát, điện thoại cố định để trong nhà vang lên.

Là chủ nhiệm lớp gọi tới: "Tống Lưu Châu, thành tích kì thi tuyển sinh trung học có rồi."

7.

Thầy ngừng một chút.

Tim của tôi đập thình thịch.

Sau đó nghe được thầy nói: "Em thi đậu rồi, trường của chúng ta mười người thi đậu, em là người đứng thứ hai."

Cái trán nóng đổ mồ hôi, tôi duỗi tay lau một cái, phát hiện mình vậy mà khóc rồi.

Cậu đoạt lấy điện thoại hỏi lại một lần.

Sau khi biết được thành tích, ông ấy gật đầu lia lịa: "Thật tốt quá thật tốt quá cảm ơn thầy giáo bồi dưỡng, cảm ơn cảm ơn!"

Không biết mợ cũng tiến gần qua lúc nào, sau khi kề sát mặt sau cái loa nghe xong nhìn chăm chú tôi một cái.

"Sắc mặt mày trắng bệch khi trở về tao còn cho rằng là v/ô v/ọng cơ."

Vẻ mặt mẹ ruột rất ngơ ngác.

Lẩm bẩm nói: "Số từ một đến hai mươi đều không hiểu rõ còn thi đậu Nhất Trung?"

Con ngươi bà ta đảo một vòng: "Một học sinh cao trung, một sinh viên đại học, các người làm sao nuôi nổi hay là tôi thấy vẫn là tính toán để con bé gả vào một nhà tốt!"

Anh hai luôn ngủ ở sát vách, thời gian qua anh ấy không thích mẹ ruột.

Lúc đó đột ngột k/éo cánh cửa: "Bây giờ em ấy là em gái tôi, dù là lập gia đình hay đi học thì có liên quan gì đến cô, cô có quan hệ gì?"

"Học phí của tôi có thể vay, sinh hoạt phí có thể tự mình kiếm cũng không cần phải lo."

"Bà biết thi Nhất Trung có bao nhiêu khó khăn không, không biết Lưu Châu đã ăn bao nhiêu đ/ắng mới thi đậu mà bà nói không học là không học?"

.....

Cậu làm bộ làm tịch khiển trách: "Lưu Quang, làm sao có thể nói chuyện với cô mày như vậy, không có lễ phép!"

Vậy ra giữa người thân thì là như thế.

T/hiên v/ị không ngừng, có thể bên ngoài hạn chế v/ạch mặt.

Sắc mặt mẹ ruột đỏ đỏ lại trắng trắng.

Tôi hít sâu một hơi chậm rãi nói: "Cô, cho dù tôi phải lập gia đình thu sính lễ tiền cũng là cho cậu mợ, bà đã đem tôi tặng ra ngoài rồi không thể lại bán tôi một lần nữa?"

Mẹ ruột t/ức gi/ận bỏ đi.

Một mực m/ắng tôi l/òng la/ng d/ạ s/ói.

Còn nói cậu mợ tiêu tiền đưa tôi đi học nhất định là s/ọ n/ão chá/y hỏng rồi.

Buổi tối mợ gi/ết một con gà mái đẻ trứng gắp cho tôi cái đùi gà lớn.

"Ăn đi, nhớ lấy sau này tiền sính lễ đều phải cho tao!"

Nhóm bà hàng xóm trong thôn cũng khuyên cậu mợ: "Con trai học đại học hết nhiều tiền như vậy, còn nhọc lòng tốn công nuôi con gái của nhà người khác, đừng đến lúc đó công dã tràng."

"Mẹ ruột của nó còn không để nó đi học, mà sao nuôi hộ lại phải để tâm như vậy."

.....

Kèm theo trên thư thông báo nhập học có hóa đơn chi phí, khai giảng sẽ phải nộp học phí, phí ăn ở, chi phí phụ tổng cộng là 1800.

Mặt của mợ đen giống như là đít nồi: "Tao đi chỗ nào lấy số tiền này cho mày?"

"Tiền lương công việc sau này của mày phải nộp lên toàn bộ hiểu không?"

Học phí của anh hai có thể vay, sinh hoạt phí vẫn là phải chuẩn bị.

Cậu quyên tiền khắp nơi, có người nói: "Tìm lão đại nhà ông nhờ chút ít."

Cậu cười khan mấy tiếng: "Cho con gái đi học là trách nhiệm của ba mẹ càng không phải là trách nhiệm của anh con bé."

"Chúng tôi không có tiền trợ giúp nó cưới vợ xây nhà đã là có lỗi với nó rồi."

Anh hai đi quận làm gia sư cho người ta thuận tiện đi làm ở quán net.

Buổi tối đi ngủ ở trên ghế salon của quán net, có thể bớt tiền thuê nhà.

Tôi cũng muốn góp chút sức.

Vừa lúc ngày này thợ cắt tóc đến trong thôn.

Tóc tôi vừa dày vừa mượt, giữ năm năm nhanh như vậy dài đến sau eo rồi.

Sau khi mặc cả bán tám mươi nhân dân tệ.

Tôi lấy tiền, đầu đầy mồ hôi chạy về nhà, mợ vừa lúc từ đồng trở về.

Tôi đem tiền đưa cho bà ấy: "Mợ, con lấy tóc bán rồi, bán tám mươi nhân dân tệ."

8.

Mợ xoa tay một chút, vuốt vài cái sau đầu của tôi: "M/ẹ k/iếp, sao lại đi c/ắt ngắn như vậy?"

"Không sao, mợ. Nó còn có thể dài thêm, hơn nữa người không phải luôn nói là tóc con quá dài rơi đầy trong nhà sao."

"Tao dẫn mày đi tiệm c/ắt tóc sửa một chút, quá x/ấu rồi."

"Không cần, mợ lấy k/éo tùy tiện c/ắt cho con đừng lãng phí năm đồng tiền."

Tối hôm đó mây đỏ đầy trời.

Mợ mượn lấy cái k/éo mới, chỉnh sửa đầu tóc cho tôi.

Một bên sửa một bên m/ắng.

Trước tiên m/ắng đầu tóc không phải là một món đồ, lại m/ắng tôi là ng/u x/uẩn tùy ý để người khác c/ắt bỏ.

M/ắng m/ắng, giọng bà ấy thấp dần.

"Sau này tóc của mày vẫn phải giữ dài ra, con gái tuổi đang lớn đương nhiên để tóc dài sẽ xinh hơn, vả lại trong nhà không thiếu gì vài đồng đi bán tóc này của mày”

Anh hai trở lại thấy bím tóc lớn của tôi không còn t/ức gi/ận gần ch/ết.

“Đã thế có giỏi thì c/ắt đầu cua luôn đi, cho ra nam hẳn đi, chứ để như này từ phía sau nam không ra nam mà nữ chả ra nữ."

Sau khi mẹ ruột biết cũng mắng tôi ng/ớ ng/ẩn: "Đầu tóc mày dài như vậy nhiều như vậy, ít nhất có thể bán một trăm năm mươi nhân dân tệ!"

Ba năm học cấp ba tóc tôi chưa từng để dài trở lại

Bởi vì tóc ngắn chăm sóc tốt hơn, không cần lãng phí thời gian và sức lực.

Sau đó là anh cả chuyển một nghìn nhân dân tệ trở về giải quyết nhu cầu cấp thiết trong nhà.

Vào cấp ba tôi mới biết được.

Người với người là không giống nhau.

Rất nhiều bạn học nghỉ hè thì lên trường luyện thi sớm học trước nội dung ở cấp ba.

Các bạn dễ dàng đuổi theo tiến độ dạy của thầy giáo, mà tôi giống như là con bò già lớn tuổi hì hục hì hục lao về phía trước.

Hơn nữa là thầy giáo chăm sóc học sinh xuất sắc sẽ không bận tâm những học sinh kém chúng tôi có hiểu hay không.

Lại một tháng, lòng tự tin của tôi gần như s/ụp đ/ổ.

Mười một giờ anh hai trở lại.

Tôi nhân cơ hội hỏi bài anh ấy, mà hỏi mãi cũng chán.

Học không vào đầu, căn bản học không vàoooo.

Anh hai để bút trong tay xuống: "Lưu Châu, anh vừa nhớ khi mới vào cấp ba cũng giống như em, cảm giác mình ng/ớ ng/ẩn, có cảm giác chênh lệch quá lớn."

"Anh cái gì cũng muốn học giỏi, muốn chứng minh chính mình."

"Sau đó anh mới biết được học tập cũng nên biết cái gì cần chú tâm và cái gì bỏ qua cũng được."

Anh ấy kể cho tôi đến năm lớp mười một sẽ có phân lớp tự nhiên và xã hội.

Học khoa tự nhiên hay khoa xã hội thì môn học căn bản sẽ không giống nhau, chỉ cần đề thi chung đạt tiêu chuẩn là được.

Thế nên tôi hoàn toàn có thể tự lựa chọn đường đi cho mình, đi trước một bước đặt nền móng trước.

"Khoa tự nhiên tương đối dễ tìm việc, khoa xã hội nhiều thứ để nhớ thích hợp với con gái hơn, em tự mình chọn đi."

Đêm đó, bầu trời đầy sao.

Anh hai nói về ngày xưa qua loa.

Có lẽ lúc đầu khi anh ấy leo qua “những ngọn núi này” nhất định cực kỳ khó khăn.

Bây giờ anh ấy đã nắm giữ ngọn đèn ngay lập tức quay lại chỉ dẫn tôi, hi vọng tôi có thể tránh đi đường vòng.

Tôi quyết định.

Tha thứ chuyện khi còn bé anh ấy để chuột ch/ết trong chăn của tôi.

Tôi muốn công việc tốt, tôi muốn kiếm nhiều tiền.

Thế nên tôi lựa chọn khoa tự nhiên, bỏ qua lịch sử, văn học và địa lý.

Bởi vì chỉ cần chú ý hơn vào một số môn học, trí lực của tôi càng tập trung được nên áp lực nhỏ hơn rất nhiều, cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự tiến bộ của mình.

Nhưng xếp hạng thi giữa học kỳ tôi ở thứ hơn bốn mươi của lớp.

Bởi vì điểm môn khoa xã hội kéo hạ tổng điểm xuống.

Sau khi mẹ ruột biết được thành tích của tôi, chậc chậc nói: "Biết ngay, tôi đã sớm biết nó không phải đứa có tố chất học giỏi, cái thành tích kia sợ là ăn may thôi, chả mấy mà lại đội sổ.”