Chứng Minh Rằng Em Yêu Tôi

Chương 20: Xin được về thăm mẹ



Lúc này Cố Thư Hân bắt đầu cảm thấy choáng váng, mấy ngày nay công việc chỉ có một mình cô làm, mặc dù cô làm rất chăm chỉ những hầu như công việc nó cứ càng nhiều lên chứ không bớt đi một chút nào, mọi thứ dần trở nên mờ dần rồi một màu đen tối tăm, cô chỉ cảm nhận được có ai đó đang đỡ lấy cô mà thôi.

Thì ra khi nãy Vương Hàn Trạch hắn ăn sáng xong tính đi lên phòng nhưng không hiểu sao tâm trí lại thúc giục hắn phải đi ra chỗ cô thế là cuối cùng hắn cũng đi ra tiện xem cô coa đang lười biếng không, nào ngờ thấy cô giường như mệt mỏi sắp gục tại chỗ vậy, hắn đi lại để xem thì đúng lúc cô ngất hắn vội đỡ lấy cô bế về phòng rồi kêu quản gia nấu cháo để cô tỉnh dậy sẽ cho cô ăn, vào phòng hắn bắt đầu pha nước ấm để lau người rồi thay cho Cố Thư Hân một bộ đồ mới để cô dế chịu hơn, hắn cứ liên tục thay nước ấm lau người cho cô như vậy mà không hề để ý những việc mình vừa làm nó quá là vô lí trong khi hắn chính là người gây ra cho cô như vậy.

Đến tối Cố Thư Hân tỉnh lại nhìn thấy mình đang nằm trong một căn phòng mà cô cảm thấy rất quen, nếu không lầm thì cô từng bị hành hạ thân thể trong căn phòng này và nó là của Vương Hàn Trạch, nghĩ được tới đây Cố Thư Hân đột nhiên ngồi bật dậy, đầu cô bắt đầu choáng rồi nhức cả lên, lúc này cô ngửi thấy mùi cháo gà rất thơm khiến bụng cô kêu ùng ục.

Lúc này đột nhiên cửa phòng có người bước vào, người này mỗi lần nhìn thôi cũng đủ khiến cho Cố Thư Hân ớn lạnh phát khiếp, mặc dù hắn là con người không phải ma nhưng cái cách mà hắn đối xử với cô khiến cô mãi mãi bị ám ảnh, bưng tô cháo vào bên cạnh của Cố Thư Hân, Vương Hàn Trạch đặt chúng xuống.

- Ăn cháo đi.

Nhìn Vương Hàn Trạch ngồi bên cạnh, Cố Thư Hân có chút sợ, cô đã được thay một bộ váy khác chính là hắn đã đích thân thay cho cô, cô nghe lời cầm lấy bát cháo mà ăn, dù sao cũng đói rồi, nhưng đột nhiên ăn được vài muỗng cô cảm thấy khó chịu khi hắn cứ nhìn chằm chằm cô nên cô quyết định muốn quay về phòng, cô không muốn ăn, nhưng tên khốn này làm sao để yên như vậy được chứ hắn chú ý từng cử chỉ và động thái của cô.

- Ngồi xuống.

Lời nói như mệnh lệnh vang lên, nhưng Cố Thư Hân không nghe, chỉ để lại hai từ

- Không muốn.

Vương Hàn Trạch không nói gì liền đứng dậy, hai tay ép cô ngồi xuống ghế, còn đẩy tô cháo đến trước mặt cô.

- Ăn, cô nên biết thân phận của mình đừng thấy tôi quan tâm một chút mà quá quắt.

- Tôi không muốn hít chung một bầu không khí với thứ khốn nạn như anh, anh là người khiến tôi ra nhue vậy người không ra người ma không ra ma, bây giờ lại lên giọng bắt tôi làm những việc này nữa à!

- Cô muốn mẹ của mình thấy cảnh này không...hửm?

Lời của anh như đe dọa, buộc cô phải cầm tô cháo lên, Cố Thư Hân ăn nhưng lòng không vui, làm sao mà vui khi ở trong này lâu như vậy, nhìn Cố Thư Hân răm rắp nghe lời, anh khẽ nhếch môi cười.

- Bây giờ biết mình có thân phận gì chưa?

Vương Hàn Trạch hỏi, Cố Thư Hân nắm chặt cái thìa, không cam lòng trả lời.

- Là nô lệ, nô lệ phải nghe lời chủ nhân.

Đôi tay cô run run, thật nhục nhã, những năm tháng còn bé, dù cô có là một tiểu ăn mày cũng chưa từng phải cúi đầu phục tùng ai bao giờ, hiện tại lại trở thành kẻ chết thay, cúi đầu nhịn nhục.

Vương Hàn Trạch nhìn Cố Thư Hân, biết cô gái nhỏ sẽ sớm ngoan ngoãn nghe lời anh, cô đang là cá trong lờ, không thể chạy được, anh mắt anh quét trên người cô một hồi, thoáng chốc kí ức mặn nồng với cô lại ùa về, đợi cô ăn xong, anh không nói gì nhiều, Cố Thư Hân tự mình dọn dẹp bát ăn của mình nhưng ai đó không khiến nói đúng hơn không cho cô động vào, hắn gọi người vào dọn dẹp, Cố Thư Hân rùng mình vì ánh mắt như lang sói của người nào đó cứ nhìn mình chằm chằm.

- Cởi đồ ra.

Giọng nói như mệnh lệnh của anh cất lên, Cố Thư Hân giật mình, sao lại bắt cô cởi đồ ngay tại đây chứ, cái thứ biến thái nặng này.

- Anh...muốn làm gì?

- Đồ ăn sáng nay không ngon, cô bù vào.

Tuy Cố Thư Hân là cô gái đơn thuần, nhưng cô hiểu anh đang muốn cô làm loại chuyện gì, cô biết ngoài việc nấu ăn, giặt đồ, cô cũng phải phục vụ anh ở mặt đó nhưng hiện tại cô rất mệt và cô không muốn nhưng nếu hằn hộc thì người chịu thiệt sẽ là cô.

- Hôm nay tôi cảm thấy rất mệt, có thể đợi tôi khoẻ lại được không?

Vương Hàn Trạch nhìn Cố Thư Hân, anh biết cô là đang sợ làm chuyện vợ chồng với anh nhưng anh cũng không bắt bẻ hay lật tẩy cô, anh nhìn cô rồi hỏi.

- Có muốn về nhà thăm mẹ không?

- Anh nói thật sao...tôi có thể về nhà thăm mẹ ư...

- Tôi trước nay chưa từng biết nói giỡn, nếu muốn về thăm nhà thì lo cho sức khoẻ của mình tốt đi hãng, nếu tôi thấy cô còn bỏ bê bản thân thì đừng hòng.

Vương Hàn Trạch nói xong không kịp để cô phản ứng đã đứng lên đi ra ngoài, qua bên thư phòng làm việc, Cố Thư Hân cũng không bận tâm, cái cô quan tâm giờ đây nhất chính là được về thăm mẹ, không ngờ cô đang tính lựa thời điểm để xin hắn ai ngờ hắn mở lời trước.