Chung Nhà Với Em

Chương 21



“Chứ anh đi cả mấy ngày, về sao ăn kịp, trái cây hư bỏ phí đi. Em giúp anh còn không cảm ơn thì thôi chứ.” – cô phụng phịu.

Nhéo má cô, anh hơi nghiến răng: “Xe rộng lắm, em muốn mang gì thì mang.”

“Hì hì, vậy anh giúp em bỏ đá vô thùng đi, em cắt trái cây nữa là xong.”

Anh nghe lời cô đi bỏ hết đá vào trong thùng đá nhỏ. Chờ cô cắt xong trái cây thì đóng hộp bỏ vào giữ lạnh, bỏ kèm cho cô vài hũ sữa chua với mấy chai men vi sinh nữa, anh để ý từ tối qua khi thấy cô tỏ ra thích thú với những thức ăn trong tủ lạnh nhà anh.

Xong xuôi hết tất cả mọi thứ, anh cùng cô mang mọi thứ ra khỏi nhà, vào thang máy xuống sảnh. Anh đặt thùng đá vô cốp xe, đóng cửa cốp lại. Quay sang thấy cô đang còn đứng nhìn anh, anh cởi áo vest dài của mình ra khoác vào cho cô. Rồi đưa cô vào trong xe, chuẩn bị xuất phát.

Xe lần này mà thư ký Thất sắp xếp cho là loại xe hạng sang nhất, chỉ có năm ghế ngồi bao gồm cả tài xế. Ghế có tích hợp các chức năng nằm và mát xa nên vô cùng thoải mái, theo như anh nói thì xe này anh vừa mua được mấy tháng, dùng được có hai ba lần gì đó. Không gian bên trong cũng rất gì và này nọ, đầy đủ tiện nghi và có màng chắn giữa tài xế và người ngồi sau nên vô cùng thoải mái.

Vì là đường dài nên Tôn Thất phái đi theo một người nữa, vừa có thể thay thế anh Ngô cho đỡ mỏi mà cũng có thể bảo vệ được cho mọi người. Sau khi đưa hai người đến nơi mà nhà Thiên Tinh đang nghỉ dưỡng thì hai tài xế sẽ ở lại tỉnh A một ngày dưỡng sức, ngày hôm sau lên đường về lại công ty. Còn Lục Tiêu Thần thì sẽ ở lại đến khi nhà Thiên Tinh về thì anh sẽ ra sân bay gần đó để bay về lại thành phố D.

Xe chạy được tầm đâu nửa tiếng là Thiên Tinh đã hạ ghế nằm xuống ngủ, Tiêu Thần ngồi xem laptop bên cạnh cũng không để ý. Đang định quay qua xem cô đang làm gì thì thấy cô đã ngủ mất tiêu. Anh nhoẻn miệng cười, anh tinh tế tắt điện xe cho cô ngủ ngon, anh còn lấy thêm một cái chăn nữa đắp cho cô. Hôn trộm lên má cô một cái, quay về ghế của mình, anh chuyển ánh sáng màn hình laptop qua chế độ ban đêm để không làm ảnh hưởng đến cô. Vừa làm việc lâu lâu còn ngoái qua ngắm cô lúc rồi tự cười thì mới làm việc tiếp được.



Cô đang ngủ ngon thì xe dừng lại, cô nheo nheo mắt, duỗi tay duỗi chân cho thoải mái. Ngồi dậy chỉnh trang tóc tai này kia, nhìn qua anh, lúc nay anh cũng mới vừa ngủ dậy. Tiếng loa thông báo từ tài xế Ngô:

“Thưa sếp, đã được một phần ba quãng đường rồi, cũng đã đến giờ cơm trưa. Mời sếp và cô Triệu xuống nghỉ chân một chút.”

Tiêu Thần nhấn nút trả lời: “Sau khi nghỉ chân khoảng mấy giờ sẽ khởi hành.”

Tài xế Ngô đáp lại: “1h chiều sẽ bắt đầu thưa sếp.”

“Được, hai anh nghỉ ngơi đi.”

Quay sang nói với cô: “Ra ngoài một chút cho thoải mái không?”

Cô gật đầu, lấy nón rộng vành đội vào, anh xuống xe trước rồi đưa tay đỡ cô bước xuống. Ánh nắng chiếu vào da làm cô hơi rát, anh đưa cô vào bên trong tiệm ăn, cô không khỏi trầm trồ với anh:

“Tính ra hai tài xế cũng biết chọn trạm dừng chân quá đó chứ, toàn nhà hàng sang trọng không à. Lúc em còn nhỏ, khi đi chơi với trường là dừng chân ở những nơi được quy định sẵn luôn á.”

Anh xoa đầu cô cười: “Lịch trình này là do Tôn Thất sắp xếp, anh ấy rành hết nước mà, em cứ yên tâm, dịch vụ của Supra không khiến em thất vọng đâu.”

“Wow, anh Thất giỏi thật á, mai này nhà em mà đi du lịch xa xa sẽ tham khảo ý kiến của anh ấy. Mà để biết rõ chỗ này chỗ kia chắc là người đam mê du lịch rồi.”

Tự nhiên Tiêu Thần đánh trống lảng ngang xương: “Đi vào ăn đã, rồi anh sẽ giải đáp mọi thắc mắc của em.”

Anh đưa cô vào nhà hàng chuyên về ẩm thực Hoa, nhìn xung quanh cũng có khá đông thực khách, lễ tân có gợi ý đưa họ vào phòng riêng nhưng cô không chịu, cô muốn ngồi bàn bình thường để tận hưởng mọi thứ. Anh cũng chiều ý cô, yêu cầu bàn gần cửa kính cho cô vui. Anh đưa thực đơn cho cô chọn, nhưng vì chưa đến đây bao giờ nên cô chỉ dặn anh chọn giúp cô món xíu mại hấp rồi trả menu cho anh. Cô tập trung nghiên cứu nước uống, anh gọi cũng nhanh, chắc cũng đến đây nhiều lần rồi. Cô hỏi anh uống gì, thì anh đáp gọn lỏn là uống giống cô, cô chọn trà tắc thảo mộc cho cả hai.

Cô vội vàng chống hai tay đan lại lên cằm, ánh mắt lấp lánh: “Gọi đồ ăn xong rồi, anh trả lời thắc mắc lúc nãy của em đi.”

“Vốn dĩ ban đầu Tôn Thất là hướng dẫn viên du lịch, anh ấy cũng là người đam mê đi đó đây. Cả nước này nơi nào anh ấy cũng đặt chân qua ít nhất là hai lần rồi, nên rành lắm.”

“Hèn gì, em đoán không sai. Nhưng mà sao lại đầu quân về công ty anh?”

“Lúc anh tuyển thư ký cho anh, thời điểm đó anh cũng phải đi công ty trong và ngoài nước nhiều. Cho nên phòng hành chính mới ra thông báo tuyển, trong đó có một yêu cầu là biết về kiến thức địa lý xã hội trong và ngoài nước. Tôn Thất có nói với anh là thấy hứng thú nên ứng tuyển.”

“Em thấy Tôn Thất giỏi mà, chưa kể còn rất đáng tin cậy nữa, thời nay tìm được người như anh Thất không dễ đâu. Tính ra anh may mắn ghê á, tuyển được thư ký và trợ lý siêu đỉnh luôn.”