Chung Phòng Cách Vách

Chương 30



Hôm nay, Hạ An và Duy Khải đi học sớm.

Duy Khải chạy qua bên kia đường mua hai củ khoai lang nướng mật ong để ăn sáng.

Buổi sáng ăn khoai vừa gọn vừa nhanh lại tiết kiệm được thời gian đi đến trường rất nhiều.

Chỗ bán khoai nướng này mới mở bán gần hai tuần nay thôi, đó chỉ là một chiếc xe bán hàng nhỏ, nhưng rất đông khách.

Duy Khải phải đứng đợi khoảng 10 phút thì có khoai nướng mật ong.

Duy Khải chạy lại chỗ của Hạ An, nhét củ khoai vào trong tay cô, củ khoai không nóng chỉ hơn ấm ấm, được đựng trong túi giấy rất bảo vệ môi trường.

Hạ An: "Cảm ơn!"

Duy Khải không nói gì, tiếp tục đi đến trường. Cả hai vừa đi vừa ăn bữa sáng của mình.

Hai người vào lớp ngồi thì vừa vặn trống đánh.

Hôm nay là thứ bảy, như thường lệ tiết cuối cùng là tiết sinh hoạt lớp.

Cô chủ nhiệm tổng kết lại những gì lớp làm được và chưa làm được ở tuần qua, nhắc nhở các bạn bị vi phạm, xong xuôi rồi cô thông báo công việc cả lớp phải làm trong tuần tiếp theo.

Cô chủ nhiệm: "Chủ nhật tuần sau trường của chúng ta sẽ tổ chức hội thi hội khỏe phù đổng cấp trường, với rất nhiều môn thi đấu như bóng chuyền, bóng bàn, bóng đá, cầu lông, nhảy xa, chạy đua, kéo co.. bạn nào thích thì có thể tham gia. Đặc biệt là môn bóng đá, năm nay trường chỉ tổ chức bóng đá nam thôi, cho nên trường bắt buộc là mỗi lớp đều phải tham gia."

Cả lớp liền ồn ào lên một trận.

Cô chủ nhiệm đập tay xuống bàn ổn định trật tự lớp rồi nói tiếp: "Cô không quan trọng việc thắng thua của lớp, các em giành được giải thì hãnh diện cho em cũng như cho lớp của mình, còn các em thua thì chẳng ai cười các em cả. Cái cô cần ở đây là tình thần trách nhiệm của mọi người, nhà trường đã phát động cuộc thi thì trách nhiệm của chúng ta là phải tham gia hoạt động một cách tích cực. Các em đều đã lớn hết rồi, hãy biết sống có trách nhiệm. Bạn nào tham gia giơ tay lên để cho cô thấy tinh thần trách nhiệm của mấy em đi!"

Sau một lúc, lớp vẫn yên ắng, chả thấy một cánh tay nào giơ lên.

Cô chủ nhiệm bất lực.

Thật mệt mỏi!

Nói muốn khan cổ họng mà chả có đứa nào chịu nghe.

Cuối cùng cô đưa ra quyết định: "Nếu đã không có bạn nào chịu tham gia thì cô không ép, nhưng với môn bóng đá nam thì nhà trường bắt buộc mỗi lớp đều phải tham gia, cho nên cô sẽ đích thân chọn ra 11 bạn nam của lớp mình tham gia thi đấu."

Cô chủ nhiệm nhìn một vòng lớp học rồi bắt đầu điểm mặt chỉ tên từng người.

Và tất nhiên trong danh sách đó không thể nào thiếu được người cao ráo nhất lớp đó là Duy Khải.

Xong xuôi cô chủ nhiệm còn nói: "Những bạn nam còn lại, cũng như những bạn nữ trong lớp mình ngày chủ nhật tuần sau không được ở nhà mà phải đi theo cổ vũ cho các bạn đó có biết không?"

Cả lớp liền òa lên những tiếng than trời, tưởng đâu đã thoát được một kiếp nạn ai dè lại còn gặp kiếp nạn thứ hai là đi cổ vũ.

Thiệt, cả một tuần được có ngày chủ nhật là nghỉ ở nhà mà cũng không yên nữa.

Tan học, trên đường về nhà bầu không khí giữa hai người vô cùng yên ắng, Hạ An là người rất tí nói, Duy Khải cũng chẳng phải là người nói nhiều, chỉ đỡ hơn Hạ An đôi chút thôi.

 Cũng bởi vì tính cách đó mà cả hai người cũng không ai cảm thấy khó chịu gì với bầu không khí này.

Không biết có phải vì cô và Duy Khải hợp tính với nhau nên rất dễ sống chung hay không?

 Hạ An cảm thấy cô và Duy Khải đã ở cùng với nhau được một khoảng thời gian rất lâu rồi, cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà, cùng ở chung trong một ngôi nhà, thậm chí là ngủ chung một phòng, nhưng cả hai đều ít khi xảy ra tranh cãi hay xích mích với nhau.

Cuộc sống của hai người rất bình yên mà trôi qua.

Về đến nhà, Hạ An nấu hai tô mì cho cô và Duy Khải.

Tính ra Duy Khải cũng rất dễ nuôi, không kén cá chọn canh như người ta, dù mỗi bữa cô có cho anh ăn mì gói thay cơm anh cũng không than.

Duy Khải đang ăn mì thì để ý từ nãy đến giờ Hạ An đều nhìn anh không chớp mắt.

Duy Khải tự tin nói: "Sao? Có phải bây giờ nhận ra tôi quá đẹp trai nên mới ngắm tôi không chớp mắt phải không?"

Hạ An phì cười, cậu ta đúng là kiêu căng tự cao quá mà: "Bộ dạng của cậu sợ là sẽ dọa người ta chạy mất dép đấy!"

Đầu tóc thì dài thòn rối tung như tổ quạ, quần áo xộc xệch nhìn chẳng thể nào vừa mắt được.

Duy Khải bị câu nói của cô làm cho ngẩn người một lúc rồi hỏi: "Thế.. sao cậu không chạy đi?"

Hạ An suy nghĩ kĩ càng rồi nói: "Tại sao phải chạy? Đó là tôi nói người ta, còn tôi nhìn thấy cậu quen rồi nên cũng chẳng thấy gì cả, nhưng mà.. nếu có chạy thì tôi cũng chẳng chạy được."

Duy Khải ngước lên nhìn Hạ An, mím môi với cô một cái rồi lại cười trong sự bất lực.

Anh có cảm giác Hạ An này vừa đánh lại vừa xoa anh, cái gì mà "nếu có chạy thì cũng chẳng chạy được" câu này thật sự là vết thương chí mạng đối với anh mà. Chê anh một cách rất tinh tế!

Thật sự bị người ta nói mình như vậy anh cũng tủi thân lắm, anh cũng muốn giận lắm, nhưng không biết giận kiểu gì bây giờ?