Chung Phòng Cách Vách

Chương 38



Hôm nay là ngày đầu tiên của kì nghỉ hè, không cần phải đi đến trường thế nên Duy Khải đã ngủ thẳng cẳng tận hơn chín giờ mới thức dậy.

Đánh răng, rửa mặt xong Duy Khải bước xuống nhà dưới.

Chỉ vừa mới đi đến cầu thang mũi của anh đã ngửi thấy được một mùi gì đó khen khét, càng bước xuống dưới thì mùi đó càng trở nên nồng hơn.

Duy Khải hoảng hốt la lên: "Hạ An.. Hạ An, cháy nhà rồi, mau chạy đi!"

Anh vội chạy xuống nhà dưới, cùng lúc đó Hạ An nghe được tiếng của Duy Khải cũng từ nhà bếp vội vã chạy ra.

Mặt mũi của cô bây giờ đều lấm lem.

Hạ An đứng dưới cầu thang ngại ngùng không biết làm gì lấy tay quẹt quẹt cái mũi. Nhưng cô không biết rằng tay của cô bây giờ rất bẩn, cái mũi bị Hạ An quẹt một hồi bị dính lọ đen thui hết trơn, trông vô cùng mắc cười.

"Không phải cháy nhà đâu.." Giọng cô rất nhỏ hệt như tiếng mèo kêu.

Duy Khải đứng hình ở trên cầu thang mất vài giây, sau đó mới nghiêng đầu nhìn vào trong nhà bếp.

 Ở trong đó bây giờ sương khói bay mù mịt, trông hệt như Sa Pa vào những ngày đông, giờ đi vô trong đó chụp một tấm hình sống ảo rồi đăng lên với caption "Đang đi săn mây ở Sa Pa" chắc người ta cũng tin sái cổ luôn đấy.

Duy Khải nhìn lại Hạ An, chống nạnh hất cằm, giọng điệu rất đanh thép chất vấn cô: "Cậu định đốt nhà của tôi đấy à?"

Hạ An xua tay, lắc đầu: "Không phải.. không phải, tôi không có đốt nhà của cậu.. tôi đang tập nấu ăn."

Nhân dịp nghỉ hè này, Hạ An rảnh rỗi ở nhà tập nấu ăn.

Chứ không thể nào ăn mì gói mãi được, đi ra ngoài ăn thì lại rất tốn tiền, cái tốt nhất vẫn là Hạ An phải tập nấu ăn thôi.

Từ sáng sớm, Hạ An đã thức dậy đi chợ mua đồ đầy đủ, rồi nấu đến tận bây giờ. Nhưng việc nấu ăn này nó không đơn giản như cô nghĩ.

Lúc nãy cô đang chiên con cá mà quên cho dầu ăn vào cộng thêm để lửa quá lố, kết quả là vừa bắt chảo lên chiên được vài phút thì con cá nó khét lẹt bốc khói lên nghi ngút, làm Hạ An sợ quá chừng.

"Hả?" Duy Khải bị sốc "hả" một tiếng rất lớn, sau đó lại bật cười đến rung cả người: "Ha ha.. Cậu đang nấu ăn đấy hả?"

Duy Khải nhìn lại cái mặt lấm len, cái mũi đen thui của Hạ An thì càng cười điên hơn, cười đến mức muốn té xuống lầu: "Ôi trời ơi, cậu xem cái bộ dạng hiện giờ của cậu kìa, chắc tôi cười chết mất."

Hạ An chẳng thèm để ý đến Duy Khải nữa, thấy bộ dạng của cô như thế này mà cười cho được.

 Cô nấu ăn cho ai?

Chắc một mình cô ăn à?

Vậy mà lại chọc ghẹo cô.

Hạ An quay trở lại vào bếp, giải quyết mớ lộn xộn của mình vừa tạo ra.

Duy Khải cũng đi theo cô.

Anh đứng ở ngoài phòng bếp, trên mặt vẫn còn nụ cười trêu ghẹo lúc ban nãy, tay anh chống lên tường, chân vắt chéo lại nhìn Hạ An đang chật vật tập nấu ăn.

 Cái dáng vẻ này, cộng thêm khuôn mặt thật sự rất gợi đòn.

Hạ An khó chịu quay sang nhìn Duy Khải: "Cậu đứng đó làm gì vậy?"

"Tôi xem cậu nấu ăn."

"Có cái gì mà xem chứ? Cậu đi ra ngoài đi đừng có đứng ở đó mà chọc tôi nữa."

Duy Khải đột nhiên bày ra bộ dạng nghiêm túc nói: "Hạ An, từ nãy giờ tôi đâu có chọc gì cậu đâu? Tôi đứng đây là để bảo vệ cậu đó, nếu lỡ cậu làm nhà bếp của tôi bị cháy thì ít ra tôi đứng ở ngoài cửa bếp cũng có thể nhanh chóng vớt tay lôi cậu ra ngoài, cậu thấy tôi có phải đang nghĩ cho cậu không?"

Hạ An tuy có chút ngốc nghếch, có chút chậm chạp thật, nhưng không đồng nghĩa là cô ngốc đến mức không hiểu Duy Khải đang cố ý chọc ghẹo cô.

Hạ An tức giận: "Tôi không cần cậu bảo vệ, cậu đi ra chỗ khác đi!"

Hạ An đã có ý xua đuổi như vậy nhưng Duy Khải vẫn cố tình không chịu đi. Anh thật sự muốn thấy dáng vẻ của Hạ An khi nấu ăn.

Hạ An giờ phút này cũng chẳng thèm để ý đến Duy Khải nữa mà tập trung lo giải quyết mớ hỗn độn mà mình gây ra.

Duy Khải đứng ở ngoài nhìn Hạ An mà cười không ngậm được mồm. Đã vậy còn chạy đi lấy cái điện thoại ra chụp vài tấm ảnh mặt mũi lấm lem của Hạ An, mỗi bức ảnh chụp điều cố tình dìm cô không có tấm nào là bình thường cả.

Duy Khải cúi xuống nhìn lại mớ ảnh trong điện thoại mà anh vừa chụp.

Nhìn đi rồi nhìn lại.. nhìn hoài vẫn không hiểu sao lại thấy cô rất dễ thương, rất đáng yêu, nhưng rõ ràng là anh đang chụp ảnh dìm cô mà.

Không ổn rồi!

Phải chụp lại.

Chụp cho đến khi nào thấy hết dễ thương mới thôi.

Ngay cái lúc Duy Khải giơ điện thoại lên lần nữa thì Hạ An quay đầu lại nhìn.

Cô hốt hoảng: "Duy Khải, cậu đang làm gì đấy?"

Duy Khải vội vàng giấu cái điện thoại ra phía sau lưng: "Tôi có làm cái gì đâu." Anh ngước mặt lên nhìn trần nhà làm ra vẻ vô tội, không biết gì, không làm gì.

"Không đúng, vừa nãy tôi thấy cậu giơ điện thoại lên mà, cậu chụp ảnh dìm của tôi phải không?"

Duy Khải liền chối: "Không có! Cậu nhìn tôi thế này mà đi chụp ảnh dìm của cậu hả?"

Hạ An không tin, gương mặt này của Duy Khải khiến cô không thể tin nổi: "Chắc chắc cậu vừa chụp ảnh dìm tôi rồi, mau xóa nó đi!"

Hạ An vừa nói vừa bước lại phía Duy Khải.

Cô giơ tay định lấy điện thoại của Duy Khải, cô nhất định phải xóa cho bằng được mấy tấm ảnh dìm xấu xí đó.

Nhưng Duy Khải nào cho cô đạt được ý nguyện, anh giơ điện thoại lên cao.

Chiều cao của Duy Khải và Hạ An chênh lệch rất nhiều cho nên cô chẳng thể nào với tới chiếc điện thoại được.

Sau đó, Hạ An còn thử nhảy nhảy lên mấy cái nhưng vẫn không tài nào chụp được chiếc điện thoại.

"Tôi không có chụp ảnh dìm cậu."

"Tôi không tin!" Hạ An vừa nói hết câu đã tiếp tục nhảy lên, cô phải lấy bằng được cái điện thoại.

Duy Khải cảm thấy nói gạt Hạ An đã không được rồi, nên lùi lùi lại đằng sau tìm cách bỏ trốn.

Hạ An cũng đi theo sát anh, nhất quyết không để anh bỏ trốn thành công. Vì đi lùi nên Duy Khải không thấy được phía sau lưng của mình, chân đã vô tình va phải cái ghế.

Hạ An lúc này cũng bắt được điện thoại của Duy Khải đang cầm trên tay, nhưng vì Duy Khải không giữ được thăng bằng nên cô cũng đã bị ngã xuống sàn nhà cùng với anh.

Cả hai đều bị ngã xuống đất.

Hạ An hoàn toàn bị động, không kịp phản ứng mà nằm đè lên người Duy Khải, môi của cô cũng đã vô tình chạm vào má của anh.