Chúng Ta Bắt Đầu Lại Một Lần Nữa Em Nhé!

Chương 129: Bảo bối, mẹ sẽ không bao giờ quên con đâu…



Lục Quyên hoảng sợ nhìn hắn. Những tên đàn ông kinh khủng cũng từ từ bước đến, tiếng cười ghê rợn choáng ngợp cả con hẻm.

- Không, tránh ra, không.

- Bỏ tay ra khỏi cô ấy. – Mặc Luân túm lấy mấy bàn gã đàn ông đang định động đến cô.

- Mày là thằng nào. – Những tên đàn em bực bội trừng mắt nhìn tên đàn ông vừa xuất hiện.

Ánh đèn mờ nhạt dần soi rõ góc cạnh khuôn mặt anh, góc mặt điển trai cùng đôi mắt nâu trông vô cùng cuốn hút.

- Tôi… là chồng sắp cưới của cô ấy. Mau buông vợ sắp cưới của tôi ra- Nói rồi Mặc Luân đi đến lấy áo khoác của mình khoác lên người cô. Vữa nãy giằng co với bọn họ làm chiếc áo của Lục Quyên bị rách, lộ ra lớp da trắng nõn vô cùng gợi cảm.

Lục Quyên đang hoang mang nhìn đám đàn ông vây quanh, thôi chắc hôm nay cô xong đời rồi. Bỗng trên lưng cảm thấy ấm áp, bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc của người đàn ông: “ Đợi tôi 5 phút…”

Sau đó Mặc Luân chạy đến đám đàn ông đang đứng ngẩn ra nhìn, giải quyết từng tên một.

Bóng đêm ngập tràn trên con đường nhỏ, những cơn gió vi vu cuốn theo những chiếc lá cuối cùng còn sót trên cây. Lục Quyên chống tay cố gắng tách cơ thể mình ra khỏi Mặc Luân. Cuối cùng anh cũng không chịu được hành động của cô, dừng lại, quay đầu sang mắng: “ Cô cứ như thế thì cả tôi và cô càng mệt, bỏ tay ra đi.”

- Ai bắt anh cõng, tôi vẫn đi được.- Lục Quyên ấp úng trả lời, lúc cô giằng co với bọn thuê vay nặng lại chẳng may ngã nên đầu gối có chút trầy xước. Không biết có phải đây là lần đầu thân mật với đàn ông hay không mà trái tim của cô đang đập liên hồi, nếu áp sát vào ngực anh ta sợ rằng anh ta sẽ thấy. Thấy cô không có vẻ gì nghe lời, Mặc Luân mới chợt nghĩ ra một kế, anh chạy nhanh về phía trước, Lục Quyên sửng sốt ôm chầm lấy cổ anh quát lớn: “ Này, anh bị điên à. Bị chó đuổi hay sao?”

- Cuối cùng cô cũng chịu nghe lời. Cầm giúp tôi cặp đi.- Anh vui vẻ ra lệnh, nếu bắt cô ấy cầm thì cô ấy sẽ không còn làm như thế nữa. Lục Quyên ngoan ngoãn nghe lời anh, tay men xuống dưới cầm cặp của anh lên, cô cứ thế im lặng một lúc lâu, dùng thời gian để xóa đi bối rối trong lòng, để bình ổn hơi thở.

- Xấu hổ thật đấy…. lại để anh biết bí mật của tôi rồi…- Cô thở dài tựa má vào vai anh, thật lòng cô đang cẩn một điểm tựa, trùng hợp có một người đàn ông bên cạnh, coi anh như một người bạn vậy. Bây giờ cái gì cô cũng bị anh nhìn thấu, chiếm tiện nghi của anh một chút chắc không sao.

- Tôi… thật ra… cô nợ bao tiền vậy. Trông cô như vậy hẳn không phải người nghiện cờ bạc, sao lại nợ người ta nhiều tiền vậy?- Mặc Luân vừa đi vừa hỏi, giọng vẫn đều đều không bộc lộ rõ cảm xúc.

- Haizzz… anh nghĩ thì vì sao? Thật ra tôi không có cha mẹ, tiền này coi như tôi trả cho bác nuôi dưỡng vậy… Mà anh hỏi để làm gì… anh sẽ trả cho tôi chắc…- Lục Quyên cố gắng bông đùa để xua đi cảm giác đau xót trong lòng, thật may anh đang cõng cô, nếu không cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào. Thật khó để mở lời về vấn đề nhạy cảm này, vốn dĩ hai người thân phận và địa vị đã quá khác xa nhau, bây giờ để anh biết cô bị bọn cho vay săn đuổi, Lục Quyên cảm thấy rất hổ thẹn và ngượng ngập. Không thể phủ nhận, từ sau sự cố đêm đó, cô vô tình đặt anh trong lòng, cô quan tâm người đàn ông lấy mất lần đầu của cô là người thế nào, anh có bạn gái chưa, nhưng càng tìm hiểu nhiều thì càng cảm thấy bọn họ quá xa vời. Cảm xúc của cô với anh cứ như vậy mà nảy mầm, anh quan tâm cô, chăm sóc cô, đứng trước anh cô không phải giấu diếm gì hết… - Phải, tôi sẽ trả… nhưng tôi không cho không, cô dọn vệ sinh, nấu cơm cho tôi. Dù sao tôi cũng đang cần một người giúp việc. Sao hả, đồng ý không?- Mặc Luân ngập ngừng đưa ra điều kiện. Anh cố viện ra một lí do để giúp đỡ cô, không biết vì sao nhưng nhìn thấy cô bị ăn hiếp, anh không kìm lòng được mà lao vào giúp đỡ. Anh cố gắng viện cớ là do mình cướp lần đầu của cô nên mới thấy tội lỗi, muốn bù đắp cho cô một chút.

Lục Quyên hừ lạnh, cô tiu nghỉu trả lời: “ Vậy, ý anh là thuê tôi làm osin cho anh chứ gì? Hừ bà đây không rảnh nhé, chuyện tôi không khiến anh lo.” Mặc Luân mỉm cười, dừng lại buông một câu: “ 5 triệu nhân dân tệ một tháng. Sao hả, có làm ở quán bar mấy đêm cô cũng không kiếm ra nhiều thế đâu.”

Lục Quyên tính toán, vậy cô chỉ cần làm cho anh ta hai năm là trả hết nợ, nhưng xem ra vẫn hơi thiệt cho cô, máu ham tiền nổi lên, cô nhanh chóng mặc cả: “ 8 triệu”

Mặc Luân quay sang nhìn cô rồi gật đầu vui vẻ: “ Thỏa thuận thành công.”

Lục Quyên sung sướng ôm chầm lấy cổ anh, tươi cười nói: “ Ông chủ, anh sẽ không hối hận đâu. Tôi sẽ cho anh biết thế nào là tinh hoa ẩm thực.” Sau đó phát hiện hành động của mình có biết bao thân mật, cô vội căng tay kéo dài khoảng cách hai người.

- Tôi rất mong chờ, bắt đầu từ hôm nay luôn. Bây giờ tôi và cô đi siêu thị, tiện thể cho cô biết khẩu vị của tôi.- Mặc Luân vui vẻ xốc cô lên như trẻ con, hứng khởi lao về phía trước. Hai bóng dáng chan hòa vào màn đêm giá lạnh. Cứ như vậy họ đến bên nhau, ủ ấm cho nhau trong mùa đông năm ấy.

- Tuấn Thiên, anh mau qua đây.- Phi Nhi run run gọi anh lại, cuối cùng cô cũng có thể quay lại chỗ này cùng anh, cuối cùng cũng có thể tìm được hung thủ thực sự đã hại chết con cô.

Tuấn Thiên thấy Phi Nhi đứng bên đường thì vội chạy lại, cũng con đường này, cũng người con gái ấy, năm năm qua, cuối cùng lựa chọn của anh vẫn không thay đổi, cho dù đang ở đâu, chỉ cần cô gọi, anh sẽ quay về. Ánh mắt lo lắng nhìn cô, anh đưa khăn mùi soa của mình cho cô nhưng tay cô lại đẩy ra từ chối, một lúc lâu cô đặt bó cúc trắng xuống mặt đất, nơi cô đã đánh mất con mình, giọng ngày càng nghẹn ngào hơn: “ Không, hôm nay em sẽ không khóc đâu.Tiểu bảo, cuối cùng mẹ cũng tìm được người hại con rồi. Con có thể ra đi thanh thản rồi, hãy đi đầu thai sống trong một gia đình khác thật tốt nhé, xem ra kiếp này mẹ con mình không có duyên với nhau. Hạnh phúc nhé, con yêu.” Nói rồi nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, Tuấn Thiên đau lòng ôm chặt lấy cô, tất cả là lỗi của anh, nếu bây giờ còn tiểu bảo, chắc nó cũng phải hơn 5 tuổi rồi, như vậy nhà bốn người, sẽ vui biết bao. Những cánh hoa rơi trên sàn bị gió cuốn lên từng vòng rồi biến mất trong không trung, đúng vậy bây giờ cô phải sống thật tốt, đây là điều mà mọi người đều mong muốn, cả Tiểu bảo cũng vậy. Phi Nhi vòng tay ôm chặt lấy người Tuấn Thiên, khóc nấc lên thành tiếng: Bảo bối, mẹ sẽ không bao giờ quên con đâu…

Hàn thị