Chúng Ta Bắt Đầu Lại Một Lần Nữa Em Nhé!

Chương 132: Anh cũng rất yêu em… mãi mãi…



Tuấn Thiên nheo mắt, cố tìm xem người phụ nữ đó là ai nhưng mãi sau anh vẫn không nghĩ ra. Phi Nhi chán nản nhìn anh, trông bộ dạng thế kia đúng là không nhớ mà.

- Là cái cô bám lấy anh mấy ngày qua đấy. Tiểu thư tập đoàn Tống thị.

Tuấn Thiên kéo cô vào lòng, mặc kệ, giờ anh cũng không cần tỏ ra quân tử nữa, anh thực rất muốn cô.

- Sao nào? Em ghen đấy à? Anh còn chẳng nhớ nổi tên cô ta.

Người đàn ông này chẳng vừa cấm cô đụng vào anh sao? Phi Nhi bực bội cựa quậy.

- Em ngồi yên nào, anh không muốn đêm nay của chúng ta chỉ dừng ở trên giường đâu.

Cô ngượng ngập quay lại bịt miệng anh. Người đàn ông lịch lãm sao có thể nói những lời như thế chứ.

“ Anh đừng đến tìm tôi, quay về phòng mình có người chờ anh đấy.” Nói rồi cô kéo tay anh đứng dậy.

- Không phải em nói em đau sao? – Tuấn Thiên tựa mình vào giường, đôi chân xoắn lại kiềm chế dục vọng đang đè nén. Người phụ nữ này sao cứ chọn lúc này để tranh co với anh. Anh thực chỉ muốn hung hăng đè chặt cái miệng nhỏ nhắn ấy lại.

- Anh đi tìm người con gái khác em có chịu được không? Thêm nữa, anh chịu trách nhiệm với một mình em cũng mệt rồi.

Phi Nhi ngước mắt lên nhìn anh, không phải chứ lời anh nói vừa rồi là có ý gì. Nhưng nếu cứ thế cho anh thì anh quá lời rồi, cô phải trừng phạt anh một chút mới công bằng chứ.

- Vậy, anh đã muốn chịu trách nhiệm thì để em phục vụ anh. – Phi Nhi làm bộ dạng lẳng lơ ngồi trên đùi anh, hai tay cũng vòng ôm lấy cổ.

Tuấn Thiên nghe thấy cô chủ động thì mững rỡ ôm lấy eo cô. Hôm nay anh có một cực phẩm rồi.

Cô e lệ cởi chiếc áo choàng tắm, nhưng chỉ đến ngực thì chặn lại. Bộ dạng nửa kín nửa hở này cũng thật mê người. Tuấn Thiên vùi đầu vào hõm vai cô, hít thở mùi hương sữa tắm thơm ngát. Dục vọng nóng bỏng bành trướng đến đau đớn.

Tuấn Thiên hôn lên môi cô, Phi Nhi cũng tiếp ứng lại. Nụ hôn sâu làm cả hai cùng say đắm. Khi anh định hôn xuống ngực cô thì bị cô chặn lại.

- Anh đi tắm đi.

Tuấn Thiên đè nén dục vọng, ngoan ngoãn nghe lời cô đi vào phòng tắm. Hôm nay cô đã tạo cơ hội, anh cũng không muốn cô mất hứng.

Anh tắm nhanh nhất có thể, choàng vội chiếc khăn tắm lên người rồi lao ra ngoài. Lúc này người phụ nữ bên ngoài đang nhàn nhã ăn tối. Cô đưa ly rượu vang lên môi khẽ nhấp, thứ chất lỏng đỏ đậm sóng sánh chảy vào cổ họng. Tuấn Thiên ngắm nhìn cô mà nuốt nước bọt liên hồi.

Cô đang hành hạ anh sao?

- Anh tắm xong rồi sao? Lại ăn chút gì đã. Tối anh cũng chưa ăn gì.

Tuấn Thiên nghiến răng nghiến lợi nhìn chỗ đồ ăn, hôm nay cô mua rất nhiều.

- Em vì anh mà đặt rất nhiều đồ. Tâm ý của em, anh phải ăn hết đấy. – Nói rồi cô leo lên giường đắp chăn lên ngủ, bộ dạng nhịn cười ngay lập tức giấu trong chăn.

Tuấn Thiên đau khổ nhìn bàn ăn trước mắt, cô đang đùa với anh sao? Cậu em của anh sắp không chịu nỗi nữa rồi.

Tuấn Thiên nhảy lên giường, anh mặc kệ, anh muốn cô sắp điên rồi.

- Anh anh ăn xong chưa?

- Em có bảo phải ăn hết bây giờ đâu. Tí anh ăn, bây giờ anh thèm thứ khác hơn, ăn em.

Phi Nhi sững sờ nhìn anh, lúc này bàn tay ấm nóng của người đàn ông đã lần xuống. Chuyện giường chiếu cô không thể đọ với anh, chẳng mấy chốc cả cơ thể cô cũng phản ứng. - Nhìn xem, em ướt rồi này.

– Tuấn Thiên nhếch môi nhìn cô, cảm nhận cơ thể cô nở rộ dưới sự động chạm của mình.

- Anh, vô sỉ… - Phi Nhi quay mặt sang bên cạnh không muốn nhìn anh.

Tiếng cười trầm khàn của người đàn ông truyền đến. Anh xoay mặt cô về phía mình, nụ hôn vụn vặt rơi vãi trên khuôn mặt cô, những dấu hôn đỏ nhạt cũng lan rộng khắp cơ thể. Cả cơ thể cô căng cứng trước động tác của anh, hai gò hồng đào cũng vươn lên chạm vào cơ thể cứng rắn của anh.

Đêm đó, cô không biết đã làm bao nhiêu lần, cô chỉ biết đến tận sáng hôm sau, cả ngón tay cử động cũng khó khăn.

Người đàn ông khác hoàn toàn với cô, trông anh rất sảng khoái và mãn nguyện. Nỗi đau này dường như chỉ có mình cô phải chịu.

- Anh xem anh làm gì với em này? – Phi Nhi bực bội mắng anh, kẻ đầu sỏ làm cô mệt muốn chết.

- Em mới một lần đau, anh bốn năm qua ngày nào nghĩ đến em cũng đau. Hôm qua anh phải kiềm chế lắm rồi. – Tuấn Thiên đỡ cô ngồi dậy, bàn tay vén tóc sang cho cô.

Phi Nhi lúc này mới nhìn thấy chiếc vòng lấp lánh nơi ngón tay. Một chiếc nhẫn kim cương vô cùng xinh đẹp. Cô sững sờ quay sang nhìn anh, lúc này anh cũng đưa tay lên, chiếc nhẫn bạch kim sáng chói tượng trưng cho tình yêu bền vững, kết tinh cho đoạn tình cảm của hai người.

Đám cưới diễn ra nhanh hơn cô tưởng. Nói đúng hơn là ba ngày sau khi họ quay lại Bắc Kinh. Thì ra hai tuần qua, anh đã âm thầm chuẩn bị tất cả, việc của cô chỉ đơn giản chỉ là kết hôn với anh.

- Mẹ ơi. Mẹ đến chưa vậy. – An An từ sớm đã đến cùng Tuấn Thiên. Thằng bé nhân lúc khách khứa chưa đông lẻn vào nhà vệ sinh gọi cho mẹ.

- Mẹ đến rồi đây. Con xem bên đó thế nào?

- Đến hết rồi thiếu mỗi mẹ thôi.

Mặc Luân đưa mắt nhìn người đàn ông trong bộ vet chú rể, anh tươi cười chào khách khứa, niềm hạnh phúc chan chứa trong ánh mắt. Trong lòng anh, giờ đã không còn đau đớn nhiều nữa, bây giờ cô tiếp tục với người con gái cô yêu, còn anh tưởng chừng như không thể nào quên lại bắt đầu chấp nhận một người con gái. Có lẽ, anh đã tìm được một người phù hợp với mình hơn, tìm được một nửa sẽ cùng anh bước tiếp. Anh đưa tay nắm lấy bàn tay Tuấn Thiên: “ Cậu phải chăm sóc cô ấy thật tốt.” Tuấn Thiên mỉm cười nắm lại tay anh, điều này anh chắc chắn sẽ làm được.

- Anh làm gì mà mang bộ mặt nghiêm trọng vậy? Hôm nay là ngày cưới của chị Phi Nhi đấy. – Lục Quyên vui vẻ ôm lấy tay anh. Cô biết anh vẫn còn tình cảm với chị Phi Nhi nhưng không sao hết, là cô nợ anh. Mặc Luân, em sẽ chờ đến ngày anh yêu em nhiều như em yêu anh. Thiên Như nhìn vào cặp đôi cũng đang lôi lôi kéo kéo đến cổng. Cô chỉ tay vào bộ dạng mờ ám của hai người họ:

- Thư ký Trương, cô cũng năng suất quá, đã thoát nạn ế chồng rồi.

Trợ lý Vu biết ý kéo bà tám của mình qua chỗ khác. Đâu có ai cứ suốt ngày bô bô chuyện người khác như cô đâu chứ.

Thư ký Trương ngại ngùng giằng tay ra khỏi tay Seven, khuôn mặt đỏ bừng ngượng ngùng. Seven chết sững với những lúc cô đỏ mặt, anh yêu thích mọi biểu cảm trên gương mặt cô.

Seven kéo thư ký Trương đến trước mặt Tuấn Thiên, cả ba cũng cười nói vui vẻ thì Tuấn Phi xông đến, chiếc nơ trên cổ anh xộc xệch, mái tóc rũ trên trán cũng tán loạn, khuôn mặt anh trông cũng rất hoảng sợ. Anh chạy đến nói với Tuấn Thiên:

- Tuấn Thiên nguy to rồi trên đường Thiên Nam đang có tai nạn, nghe nói cũng là xe đưa dâu.

Anh không còn nghe rõ gì nữa, chỉ cảm thấy tiếng ù ù bên tai. Anh vội vàng lao ra khỏi nhà thờ, ngồi vào trong xe lái như điên trên đường. Phi Nhi, đừng hoảng sợ, anh đến với em đây.

- Sao lâu vậy, mãi mà chưa đến – Phi Nhi lo lắng nhìn ra bên ngoài. Tuấn Thiên hẳn rất lo lắng.

Cô lấy điện thoại trong túi gọi anh.

Tuấn Thiên lấy điện thoại gọi cho cô.

Cả hai đều nhận được lời nói máy móc từ phía tổng đài. Cô đau đáu nhìn vào điện thoại, hôm nay là ngày cưới của cô sao lại xảy ra lắm chuyện như vậy. Phi Nhi vốn định gọi lại cho anh thì máy báo hết tiền, cô chỉ còn nước ngồi nhìn bên ngoài, cầu mong xe kịp đến nhà thờ.

Tuấn Thiên gọi lại cho cô.

Phi Nhi vui mừng bắt máy.

- Em đang ở đâu? Em có sao không? – Anh lo lắng hỏi cô. May quá cô ấy bắt máy.

- Em vẫn trên xe, đâu có chuyện gì? Anh làm sao mà giọng nói gấp gáp vậy – Cô trả lời vào điện thoại, có chuyện gì mà anh lại vội vàng đến thế.

Người tài xế ngồi trên quay ra ái ngại nhìn cô:

- Cháu gái., xe hỏng rồi. Xin lỗi cháu.

- Bác trêu cháu đấy ạ. Bốn năm trước đám cưới chị cháu cũng thế, bây giờ là đám cưới của cháu. – Cô tức giân nhìn khuôn mặt tội lỗi của bác tài xế.

- Cũng không phải cháu hết quên thứ này thứ kia vòng đi vòng lại mấy lần đo sao?- Bác tài cố phản bác.

Phi Nhi day trán nhìn bác, thật không biết phải làm sao nữa.

- Em xuống xe đi- Tuấn Thiên cười mỉm nói vào điện thoại. Cô quên tắt điện thoại nên tất cả cuộc trò chuyện anh đều nghe thấy hết.

Phi Nhi máy móc xuống xe, lúc này mới nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đỗ cách đó.

Trong đầu cô bỗng nhớ đến hình ảnh từ rất lâu rồi, lần đầu tiên cô gặp anh cũng vậy. Cô cũng xin anh cho đi nhờ xe, cô đã chạy về phía anh, nụ cười rạng rỡ trên môi. Cô xách váy lên, lấy đà chạy về phía anh.

Tuấn Thiên ngắm nhìn người phụ nữ đang lao về phía mình. Cũng làn váy trắng, trước kia anh nghĩ cô là cô dâu của mình, hôm nay cô đã thực sự trở thành cô dâu của mình anh. Mái tóc xoăn bện lỏng, mấy sợi tóc còn buông xõa trên vai. Nụ cười xinh đẹp vẫn không đổi, mái tóc cùng làn váy bay phất phới. Năm năm trước, cô cứ vậy lao vào lòng anh rồi cứ thế lao vào cuộc sống của anh. Năm năm sau, anh không sợ cô chạy mỏi chân mà bàn thân cũng bước theo hướng cô. Phi Nhi nhảy cẫng ôm chặt lấy anh, nụ cười trên môi không tắt.

- Tuấn Thiên, em yêu anh.

- Anh cũng rất yêu em… mãi mãi…

Hai người cứ thế mà lại thuộc về nhau cả cuộc đời... Trải qua bao sóng gió trắc trở, định mệnh trớ trêu của trời cao đã tạo ra lại càng làm cho họ thêm yêu nhau vĩnh hằng hơn...

Trên lễ đường hai người tay trong tay trao nhẫn cưới cho nhau. Phi Nhi nhón chân nhẹ lên môi kề môi trao nụ hôn ngọt ngào cho Tuấn Thiên.... Cuối cùng người có tình lại vẫn tìm về với nhau... Cũng vì họ “Nhất kiến chung tình” mà không làm lạc mất nhau mãi mãi...

Gia đình nhỏ ba người hai lớn một nhỏ sải bước trên bãi biển, tiếng cười giòn tan của gia đình nhỏ càng làm cho thấy giá trị hạnh phúc thật quý giá thế nào...