Chúng Ta Bắt Đầu Lại Một Lần Nữa Em Nhé!

Chương 145: Ngoại truyện 13: ANH ĐANG LÀM GÌ ĐẤY? MAU THẢ TÔI RA, NẾU KHÔNG TÔI SẼ LA LÊN ĐẤY!



Mặc Vũ đứng bên ngoài nhìn phản ứng kỳ lạ này của cô đúng là có chút khó hiểu. Một người như anh ta đương nhiên không phải đàn ông tốt, phụ nữ kiểu gì anh ta cũng từng nếm qua rồi, và chắc chắn chỉ là chơi đùa cho thỏa mãn thôi. Nụ hôn lúc nãy là anh ta đã nói dối, nó thật sự đã khiến anh ta rạo rực. Nhưng nhìn dáng vẻ ngây thơ của Thanh Hoa và đôi mắt trong sáng của cô, không hiểu vì sao anh ta lại nói vậy, hay nói rõ hơn thì là có gì đó khiến anh ta không muốn biến cô gái này thành công cụ thỏa mãn cho mình. Hơn hai mươi năm lăn lộn trong giới hắc đạo, anh ta chưa bao giờ phải bận lòng vì một người phụ nữ như vậy.

Anh ta nhìn cánh cửa phòng đã khép lại kia, trong lòng nặng trĩu rất nhiều suy tư. Rồi lại nhìn bữa tối trên bàn, cuối cùng vẫn là lắc đầu rời đi.

Mà Thanh Hoa từ lúc trốn vào trong phòng đã ngồi phịch xuống sàn, chôn mặt vào giữ hai đầu gối, tay ôm chặt hai chân. Cô cố gắng để không bật khóc. Cô bị sao thế này? Sao lại khóc vì những lời của tên đó chứ? Sao cô lại thấy đau như vậy? Anh ta có là gì của cô đâu chứ? Sao cô phải quan tâm làm gì?

Hành động và lời nói của Mặc Vũ tối hôm đó vẫn còn như một bóng đen đè nặng lên tim của Thanh Hoa. Mấy ngày trôi qua anh ta đến cô đều tìm lí do để không phải gặp mặt anh ta, mà anh ta cũng không truy hỏi gì nhiều, mỗi lần như vậy cũng nghe xong rồi đi.

Thanh Hoa thật sự không thể chịu đựng nổi tình trạng này nữa rồi, cô muốn về Mỹ!

Không phải anh ta nói không có hứng thú với cô sao? Vậy cô có trốn ra ngoài cũng chẳng việc gì đâu nhỉ?

Nghĩ rồi, cô thay đồ rồi mở cửa đi thẳng ra khỏi căn hộ của mình.

Quả nhiên, Mặc Vũ không hề theo dõi cô như anh ta đã dọa cô. Cô thuận lợi bắt một chiếc taxi, vì lần đầu tiên đến Thượng Hải nên cô chẳng biết đi đâu cả, bảo tài xế cứ chạy một vòng để cô có thể ngắm cảnh ở Thượng Hải.

Thanh Hoa đã suy nghĩ sai rồi, không phải Mặc Vũ không theo dõi cô mà là chưa muốn bắt cô về ngay mà thôi. Từ lúc cô ra khỏi phòng, anh ta đã nhìn thấy cô trong màn hình giám sát trước cửa.

Hạ kính xe xuống, anh ta ném tàn thuốc ra cửa sổ, khóe môi khẽ nhếch. Sau đó lái xe rời đi, đúng hơn là đi theo chiếc taxi Thanh Hoa đang ngồi.

...............................

Thanh Hoa đi hết một vòng quanh trung tâm Thượng Hải rồi quyết định xuống một khu vui chơi.

Mặc Vũ lái xe đến trước cổng khu vui chơi, suy nghĩ một lúc rồi cũng quyết định vào trong cùng cô.

Thanh Hoa thử rất nhiều trò chơi trong khu vui chơi, cô dường như biến thành một đứa trẻ thoải mái đắm chìm trong những trò chơi này. Mà mỗi bước đi của cô, Mặc Vũ đều đi theo sau, cô chơi trò gì anh ta cũng ngồi phía sau cô. Chỉ khác là cô chơi với tâm trạng thoải mái thích thú, còn anh ta thì chẳng có cảm nhận gì với mấy trò vô nghĩa này, từ đầu đến cuối chỉ nhìn cô mà thôi, dáng vẻ vui tươi kia mà bảo là bị bệnh sao? Chắc đều là lí do để trốn anh ta mà thôi. Nhìn nụ cười vô tư hồn nhiên của cô gái nhỏ trên vòng đua quay, không biết anh ta đang suy nghĩ gì nữa.

Anh ta đi theo cô khắp khu vui chơi. Mia dừng lại trước một lớp học vẽ ngoài trời, cô đứng nhìn rất lâu, trên mặt lộ rõ vẻ trầm tư u buồn. Mặc Vũ đứng từ xa nhìn có chút ngạc nhiên, vừa nãy còn rất vui mà, sao đột nhiên bây giờ lại buồn như vậy rồi? Không lẽ là lâu rồi không được ra ngoài vẽ?

Nhưng tâm trạng nặng nề của cô rất nhanh đã được xua tan đi bởi một chiếc máy bán kem cách đó không xa. Nhìn những que kem rực rỡ màu sắc trên tay những người đi qua đi lại, Thanh Hoa thích thú chạy qua đó. Nhưng vừa có một người bán bóng bay đi qua nên bước chân của cô bị gián đoạn. Khi cô đến chỗ chiếc máy bán kem thì đột nhiên có một bàn tay phía sau đưa cho cô một que kem, theo sau đó là giọng nói quen thuộc của nam nhân.

- Chơi đủ rồi chứ? Bây giờ theo tôi về!

Thanh Hoa hoảng hốt khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt, mặt cô biến sắc như đang nhìn thấy ma vậy. Không nói một lời mà quay đầu chuẩn bị bỏ chạy. Nhưng một cô nhóc như cô làm sao có thể thoát khỏi được Mặc Vũ khi anh ta đã muốn bắt cô. Cho nên cô còn chưa kịp chạy thì đã bị anh ta tóm lấy dễ dàng như bắt một con gà con.

Cô vừa sợ vừa giận, quay đầu lại mắng anh ta.

- Anh đang làm gì đấy? Mau thả tôi ra, nếu không tôi sẽ la lên đấy!