Chúng Ta Đã Từng Biết Nhau

Chương 6



12.

Lúc này, Chu Tinh ở trước mặt tôi, ánh mắt trở nên lảng tránh nhìn cực kỳ gai mắt.

Tôi biết, cô ta đã nhận ra rằng chính cô ta mới là tên trộm.

Chu Tinh, cô ta đã trộm Giang Tùy của tôi.

Cô ta xin lỗi tôi: "Tôi xin lỗi, tôi không biết người được viết trong cuốn nhật ký này là cô, không, có lẽ tôi biết nhưng tôi giả vờ không biết. Tôi là thế thân của cô, tôi biến mình thành cô và sửa lại toàn bộ kí ức của anh ấy. Nếu không có những hồi ức này, anh ấy sẽ không kết hôn với tôi. Anh ấy luôn cho rằng tôi chính là cô, anh ấy yêu tôi, mãi cho đến khi gặp cô, anh ấy mới phát hiện mọi thứ tựa hồ đều là sai lầm, nhưng anh ấy không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào cả".

Hóa ra là như vậy, tôi đau đớn bật khóc.

Tôi biết điều đó, ngay cả khi đó là Giang Tùy, người đã mất trí nhớ, cũng sẽ không dễ dàng yêu đương với kẻ khác, ngoại trừ Thẩm Duyệt Tâm tôi đây.

Nếu không phải vì Chu Tinh, có lẽ khi chúng tôi gặp lại nhau sẽ không phải là hoàn cảnh như vậy.

Có lẽ lúc chúng tôi gặp nhau trên phố, anh vẫn không nhớ ra tôi.

Nhưng anh sẽ theo kịp tôi, giống như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

Anh ấy sẽ không bị cắt đứt mọi khả năng như bây giờ.

Nhìn thấy tôi cận kề trước mắt mà chẳng làm được gì.

Anh ấy rơi vào trạng thái hôn mê, đó là một kiểu tự bảo vệ.

Giang Tùy không thể đối mặt với nó, anh ấy để chính mình mắc kẹt trong đó.

Tôi mở cuốn nhật ký ra, thực ra tôi đã nhìn thấy cuốn sổ này từ rất lâu rồi.

Nhưng chưa kịp xem đã bị Giang Tùy cướp đi.

Anh ấy nói chờ đến lúc kết hôn sẽ đưa nó cho tôi xem.

Ai ngờ rằng cái chờ đợi này là sau khi anh ấy kết hôn với người khác.

Chu Tinh nghẹn ngào nói: "Mọi thứ anh ấy viết đều có liên quan đến cô, mỗi một chuyện nhỏ cùng cô tiếp xúc, sở thích của cô, thói quen nhỏ của cô, hết thảy..., thân phận của anh ấy đặc thù, trên đó cũng không có thông tin, cho dù là bị phát hiện, khi mở ra, anh ấy sẽ chỉ nghĩ rằng mình đang viết về mẫu người lý tưởng mà thôi".

Trang đầu tiên được viết vào ngày 21 tháng 7 năm 2012.

Phía trên viết: [Nhiệm vụ hôm nay là đến trường học của nữ thần, nữ thần hẳn là mặc váy trắng với mái tóc dài đen nhánh xõa ngang lưng, đứng ở cửa và mua cho tôi một cây kem vị sữa].

Tôi nhớ rất kỹ ngày này.

Tôi cũng không phải mua kem cho anh ấy bởi vì tôi không thích sữa nên tiện tay đưa anh ấy thôi.

Là anh ấy quấn lấy không buông, đòi cho bằng được, yêu cầu tôi mua nó cho anh ấy.

Ngày đó chính xác tôi đã mặc một chiếc váy trắng và xoã tóc.

Khi Giang Tùy nhìn thấy tôi, mắt anh ấy sáng lên và ôm tôi quay vài vòng.

Đưa tay lên lau nước mắt, nó như muốn chảy ngược vào tim tôi.

Tôi bỗng nhiên không thở nổi, trái tim cứ thế mà đau nhói.

Tôi không thể khống chế được chính thân thể mình nữa, tay chân cứ như thế mà run rẩy rồi nằm gục trên bàn.

Chu Tinh vô cùng sợ hãi, cô ta muốn đến gần đỡ tôi.

“Đừng chạm vào tôi!”, tôi hét lên.

Tôi có nên căm ghét Chu Tinh không?

Tôi hẳn là nên hận cô ta, tôi ước tôi có thể xé nát cô ta.

Tình yêu mà Giang Tùy lấp đầy vào cuốn nhật ký đó.

Đã cho Chu Tinh một cơ hội để tận dụng.

Nhưng cô ta nói rằng cô ta không biết.

Vậy tôi nên căm ghét ai đây? Giang Tùy nên làm sao đây?

Tôi không sai, Giang Tùy kỳ thật là vô tội.

Tôi luôn nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu có một người gánh chịu lỗi lầm lộn xộn này.

Tôi có thể trút mọi phẫn nộ cùng oán hận lên người hắn ta.

Tuy nhiên, khi người này thực sự tồn tại.

Tôi mới phát hiện tôi đã không còn đủ sức lực để hận thù nữa rồi.

Sau khi đóng lại cuốn nhật ký, tôi nhìn thẳng vào mắt Chu Tinh.

"Thứ cô trộm không phải nhật ký, thứ cô trộm chính là ký ức gần hai mươi năm qua của tôi cùng Giang Tùy, cô dùng nó để chắp vá lại một thế giới không có Thẩm Duyệt Tâm cho Giang Tùy".

"Cô thật đáng c.h.ế.t đó Chu Tinh à".

"Cô khiến tôi cùng Giang Tùy cả đời này đều không thể quay lại được nữa".

"Cô và con gái của cô đã cắt đứt hết thảy lối thoát của tôi và Giang Tùy rồi".

"Tôi đã sớm biết Dương Tự Sinh chính là Giang Tùy, cô có biết vì sao tôi không nói cho anh ấy biết sự thật không? Bởi vì Giang Tùy sẽ phát điên".

"Cô tốt nhất nên cầu nguyện cho anh ấy cả đời cũng đừng nhớ lại, nhưng nếu có một ngày anh ấy nghĩ tới, thì cũng không ai có thể cứu được anh ấy".

Chu Tinh che miệng, khóc không thành tiếng, lắp bắp hết lần này đến lần khác chỉ thốt lên được ba chữ: Tôi xin lỗi.