Chúng Ta Hãy Tái Hôn

Chương 17



Cùng Mạnh Kiên đến một siêu thị lớn, tôi chọn mua một ít bát đĩa, dao thớt, nồi niêu cho có, còn máy sưởi tôi lắc đầu chẳng ưng cái nào, coi như chưa chọn được. Mạnh Kiên tỏ vẻ lo lắng dặn dò:

– Nếu chưa chọn được thì tối nay em nhớ mặc ấm rồi hãy ngủ, đắp chăn kỹ vào nhé!

– Vâng… em cũng không thấy lạnh mấy đâu.

Cuối cùng cũng thoát khỏi một buổi “kiểm tra bất ngờ” của Khánh Ngân, tôi vỗ vỗ ngực thở hắt ra khi chiếc xe hơi của Mạnh Kiên rời xa. Ban nãy đưa tôi đến gần khu chung cư tôi dứt khoát bảo anh về, không muốn bị ai đồn đại. Lên căn hộ thuê, tôi sắp xếp đồ dùng vào bếp rồi bắt taxi trở lại khu chung cư Hoàng Gia. Xe máy của tôi tạm thời còn để ở nhà ba mẹ chưa đem đi được.

Tôi vẫn không muốn nói với ai chuyện tôi tái hôn với Hoàng Duy, dù có vẻ anh không muốn ly hôn lần nữa. Bản cam kết kia chẳng có ý nghĩa gì, bởi tôi muốn đơn phương ly hôn với anh ngay khi tôi có thể thoát khỏi anh. Tôi của lúc này đâu còn là đứa con gái mơ mộng vào truyện cổ tích cưới trước yêu sau, cũng đâu phải không hiểu con người Hoàng Duy là thế nào?

Mở cửa bước vào căn hộ 1810, cảm nhận không khí có mùi thuốc súng khiến tôi không rét mà run. Trần Hoàng Duy giận tôi là cái chắc, nhưng tôi chẳng việc gì phải sợ. Quả nhiên lúc này anh đang ngồi trước laptop ở phòng khách, lù lù một đống như đá tảng chờ đợi tôi. Vừa thấy tôi lướt qua, anh liền bước ra, lướt qua tôi một cái, lạnh giọng:

– Đi với nó à?

“Nó”… ý anh là người yêu tôi? Con người này tự biết không có quyền cấm đoán tôi, cũng coi như biết điều.

– Đúng. Tôi hạnh phúc khi được ở bên anh ấy.

Tôi câng mặt đáp, chưa kịp quay đi bất chợt anh tiến sát lại, làm tôi lùi về sau chạm phải bức tường. Tại sao… mùi hương trên cơ thể anh lại khiến tôi thích thú, trái tim còn vô thức đập mạnh hơn? Bực thật!

Hoàng Duy lừ mắt ra lệnh:

– Chia tay nó đi!

– Tại sao tôi lại phải chia tay? Không bao giờ có chuyện đó!

– Cô đã có chồng!

– Chồng?

Tôi long đôi mắt nhìn thẳng anh cười nhạt, nói tiếp:

– Tôi không công nhận cuộc hôn nhân này!

Đẩy Hoàng Duy ra xa khỏi người mình, tôi bước về phòng ngủ mở tủ rồi đóng sập cửa nhà tắm đi vào. Con người đáng ghét kia… xem ra anh có chút biết điều hơn tôi nghĩ.

Vừa mở cửa nhà tắm bước ra, tôi đanh mặt lại khi thấy Hoàng Duy vào phòng ngủ, vậy mà tách trà gừng bốc khói trên tay anh lại khiến trái tim tôi khẽ rung lên.

– Uống đi kẻo nguội.

Tâm trạng “chiến đấu” trong tôi như dịu lại. Tổng giám đốc kiêu ngạo Trần Hoàng Duy… liệu anh có thể kiên nhẫn “chiều chuộng” tôi đến bao giờ đây?

– Tôi hiểu mục đích của anh nên anh có làm gì với tôi cũng vô dụng thôi. À, tôi sẽ nói cảm ơn anh.

Hoàng Duy không trả lời, cứ vậy mặc kệ tôi anh bước khỏi phòng. Tôi đưa tách trà nóng lên miệng nhấp một ngụm. Từ lúc nào tôi đã thích trà gừng không biết nữa, đắng đắng ngọt ngọt lại thơm thơm. Cũng như… con người anh sao? Má ơi, tôi so sánh cái khỉ gió gì thế không biết nữa?

Làm vài việc cuối ngày, tôi trèo lên giường đắp chăn rồi ngủ béng từ lúc nào. Đêm nay tôi không còn thức giữa chừng, thành ra khi tôi mở mắt, kịp lúc bắt gặp Hoàng Duy… đang ghé sát môi anh lại gần môi tôi.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi giật mình vùng dậy, lập tức lùi người về sát tường, tỉnh hết cả ngủ mà long đôi mắt nhìn anh. Hoàng Duy đã một thân áo măng tô chuẩn bị đi làm, có nghĩa là… anh cố tình quay lại giường để…

– Dậy sớm thế?

Hoàng Duy lạnh lùng liếc tôi một cái, nhàn nhạt hỏi, dường như hành động kia của anh chẳng hề liên quan gì đến anh.

– Anh… dám hôn tôi?

– Tôi hôn vợ tôi thì có gì sai?

Anh buông một câu rồi bước khỏi phòng rất nhanh. Trái tim tôi đập loạn như nhảy tango, hơi thở dồn dập theo nhịp tim, chong chong mắt nhìn theo anh. Trần Hoàng Duy… con người này đáng sợ thật! Anh muốn tôi quen hơi bén mùi anh phải không? Lúc tôi thức anh không làm gì được tôi, thế nên anh muốn lợi dụng sự vô thức để tôi quen dần với anh.

Sau bữa sáng được chị giúp việc chuẩn bị chu đáo, tôi trở về nhà, lấy xe máy để di chuyển cho tiện. Mẹ tôi cứ lo lắng hỏi han tôi mãi về nơi ở mới, còn bảo cuối tuần sẽ đến thăm.

Chuyện Hoàng Duy hôn trộm tôi sáng nay cứ ám tôi cả ngày, muốn đuổi đi cũng không được. Thành ra, tôi chợt giật mình khi Khánh Ngân đặt tách cà phê nóng trước mặt tôi, quan tâm hỏi:

– Hôm nay thì lại thẫn thờ, hay nhớ anh Kiên rồi bà chị già?

Tôi cứ như bị nhòm trúng tim đen, chỉ tiếc đối tượng của tôi chẳng phải Mạnh Kiên. Mặt mũi nong nóng tôi gắt nhẹ con bé:

– Em nói vớ vẩn gì thế, ai nghe thấy người ta lại hiểu lầm!

– Haha… tính dần đi chị của em ơi! Anh Kiên vừa tài giỏi lại vừa đẹp trai, trên hết anh ấy yêu chị, theo đuổi chị bao nhiêu năm, em mà là chị em đổ rầm rầm từ lâu rồi!

– Con bé này, có muốn chị chuyển em sang bộ phận giao hàng không thế hả?

Khánh Ngân lè lưỡi nhún vai rời khỏi phòng, còn một mình tôi mới hốt hoảng nghĩ ngợi. Trần Hoàng Duy đang tìm mọi cách để quyến rũ tôi, hết trực tiếp rồi lại gián tiếp, mà tôi lại ngẩn ngơ vì anh ngoài lý trí của mình. Cứ thế này tôi biết phải làm sao đây? Người ta nói “thính thơm” khó chối từ, tôi sớm thành con cá vàng không não mất thôi!