Chúng Ta Hãy Tái Hôn

Chương 24



Trấn tĩnh lại bản thân, tôi đanh mặt, cố sức bước theo Minh Tuấn. Gõ cửa phòng 709, âm giọng đàn ông trung niên từ phía trong vang lên:

– Mời vào!

Cánh cửa gỗ vừa mở, người đàn ông tầm tuổi bốn lăm đeo kính gọng vàng, vóc dáng nhỏ thó ngồi chính giữa phòng nhướng mày đứng dậy. Tấm biển đề “Giám đốc Vương Hoài An” trên bàn cho tôi biết chúng tôi đã gặp đúng người.

– Hai vị đây là…

– Chào ông, chúng tôi đến từ công ty Phúc Tâm.

Tôi giơ tay ra bắt, không ngờ ông ta đưa tay bắt lấy tay Minh Tuấn, hướng mắt về sofa đáp:

– Chào anh, chào cô, xin mời hai người ra kia ngồi.

Minh Tuấn chững chạc hơn tôi rất nhiều, anh ở độ ba lăm lại khá phong độ, rất có thể ông An hiểu lầm anh mới là giám đốc Phúc Tâm. Minh Tuấn cũng hiểu ngay như vậy, anh ta chủ động giải thích:

– Ông An, giới thiệu với ông cô Khánh Vân, giám đốc của Phúc Tâm chúng tôi.

Ông An tỏ vẻ ngạc nhiên, cười một tiếng thốt lên, tròng mắt rất nhanh đảo qua cơ thể tôi mà dường như phải hết sức tinh ý mới có thể nhận ra. Rót trà nóng vào chén, ông ta đặt trước mặt tôi cùng Minh Tuấn.

– Thứ lỗi cho tôi, cô Khánh Vân trẻ quá…

– Ông quá khen rồi. Xin cho hỏi, hồ sơ đấu thầu của Phúc Tâm ông đã xem chưa?

– Xem rồi… tất nhiên tôi đã xem qua. Chúng tôi vẫn còn đang cân nhắc. Hai người đến đây hẳn vì việc này?

– Cảm ơn ông đã lưu tâm. Quả đúng là như vậy. Ông có thể cho chúng tôi biết ý kiến của ông về mẫu mã cùng giá cả của chúng tôi không?

– Ừm… tôi thấy sản phẩm của Phúc Tâm rất đẹp, chất lượng vải cùng đường may cũng rất tốt, giá thành hợp lý.

Những lời sáo rỗng này ông ta có thể nói với bất cứ ai. Vấn đề ở đây, ông ta chọn đơn vị nào, hẳn trong lòng đã có tính toán. Tôi mở túi xách lấy ra một bộ quần áo công nhân xanh da trời làm mẫu, nhìn ông An nhẹ giọng:

– Tôi đến đây để một lần nữa giải thích với ông chất liệu sản phẩm mà chúng tôi dùng. Loại vải này là loại vải tốt nhất trong ngành lao động, giá nhập cũng cao nhất, còn chỉ may chúng tôi sử dụng là loại chỉ chuyên dụng, cực kỳ khó đứt. Đặc biệt, loại chỉ này hiện tại không sẵn hàng, chúng tôi may mắn có được lô chỉ này từ trước, bên Hoa Mai từng thương lượng mua mà chúng tôi không bán. Bên cạnh đó, giá cả chúng tôi đưa ra cũng không cao hơn các đơn vị khác. Tôi tin hiểu điều này ông sẽ có cách đánh giá đúng hơn về sản phẩm của Phúc Tâm.

Tôi đi thẳng vào vấn đề, nếu không chắc chắn vào điều này tôi đã không đến đây. Lời lẽ của tôi chính là khẳng định, sản phẩm của chúng tôi là lựa chọn tốt nhất cho Samba, đó không phải là việc “mèo khen mèo dài đuôi” mà là sự thật. Vốn dĩ chúng tôi dồn mọi nguồn lực cho đơn hàng này, cũng có thuận lợi hơn hẳn các đối thủ, vậy mà tin mật báo về lại làm tôi choáng váng. Nếu ông An là kẻ biết tính toán, lựa chọn Phúc Tâm là khôn ngoan nhất khi hiểu chuyện.

– Ồ… không ngờ Phúc Tâm lại ưu ái Samba như vậy, rất ấn tượng.

Ông An nhướng mày gật gù, cánh mũi phập phồng hưởng ứng những gì tôi nói. Tia mắt lén lút chiếu về ngực tôi khiến tôi vô thức khó chịu, cảm thấy những gì cần nói đều đã nói, tôi liền đứng dậy.

– Tôi đến đây để bổ sung thông tin cho Samba được rõ, mong các vị có đánh giá chính xác. Không mất thời gian của ông nữa, chúng tôi xin phép trở về Phúc Tâm.

Trước một hợp đồng lớn, nói không run chính là nói dối. Tim tôi vẫn còn đập thình thình sau cuộc gặp với vị giám đốc cao cao tại thượng của một công ty rất có tiếng tăm trong ngành cơ khí. Bước khỏi cánh cổng sắt của Samba, Minh Tuấn vui vẻ nhận định:

– Tôi cũng không biết loại chỉ chúng ta dùng lại đặc biệt như vậy, cô đúng là nắm được mọi thông tin. Sau cuộc gặp này, khả năng bên họ nghĩ lại là rất cao.

Tôi gật nhẹ đồng tình, tuy nhiên vẫn nói:

– Chưa biết được, dù sao có gặp vẫn hơn không. Anh đi gì đến đây? Xin lỗi không hẹn anh ở công ty rồi cùng đi được.

– Không sao, nhà tôi rất gần đây, tôi đi bộ ra đây đấy! Giờ tôi mới về lấy xe đến công ty. Gặp lại cô sau nhé!

Minh Tuấn vẫy tay chào tôi, bước nhanh về phía trước rồi rẽ vào một con ngõ. Tôi lên taxi nhưng không đến công ty mà về căn hộ 1810. Truyền nước… tôi cần phải truyền nước! Cứ như con cá cần phải thả về nước, cảm giác cơ thể run rẩy, tôi cố gắng bước nhanh. Vừa vượt qua cánh cửa gỗ căn hộ sang trọng tôi đã choáng váng, mặt mũi tối sầm, đứng cũng không vững mà ngã lịm ra sàn. Trong cơn mơ màng, tôi nghe có âm thanh gọi tôi. Âm giọng người ấy lo lắng vô cùng, cũng ấm áp vô cùng… Bất giác tôi chỉ muốn mở mắt để nhìn người ấy, để trấn an anh… là tôi ổn, tôi rất ổn… dù văng vẳng bên tai tôi là tiếng còi xe cấp cứu đáng ghét không ngừng vang vọng.