Chúng Ta Hãy Tái Hôn

Chương 27



Công nhận chị y tá chiều lòng bệnh nhân thật. Tôi khẽ thở phào, mệt mỏi nằm xuống nhắm mắt vừa để nghỉ ngơi vừa để tiễn khách. Nửa tiếng trôi qua, tôi lơ mơ nghe tiếng mẹ nói bên tai:

– Thôi… mẹ về đây, có gì gọi ngay cho mẹ đấy! Còn giấu giếm nữa là chết với mẹ!

– Con biết rồi mẹ… hì hì.

Tôi gượng dậy để chào nhưng Khánh Ngân ấn tôi nằm lại. Mạnh Kiên cũng nói:

– Em cứ ngủ đi. Anh về đây, trưa mai anh lại vào.

– Chị Vân, em giao chị cho anh Kiên đấy, em với mẹ về đây!

Khánh Ngân nháy mắt trêu chọc. Tôi chẳng biết phải nói sao, thực tình tôi luôn thấy đối phó với Mạnh Kiên dễ hơn nhiều so với việc đối phó cô em gái lém lỉnh của tôi. Nghe tiếng ba người mở cửa phòng, tôi nhẹ hết cả đầu. Chưa đầy năm phút sau cánh cửa lại mở ra, tiếng mẹ tôi vang lên bên tai:

– Vân, mẹ còn việc này chưa nói nên quay lại.

Nhìn thái độ của mẹ, tôi gượng dậy, tựa lưng vào thành giường lo lắng hỏi:

– Mẹ muốn nói gì với con thế ạ? Cái Ngân với anh Kiên về rồi hả mẹ?

– Ừ, mẹ bảo mẹ đi có việc nên hai đứa nó về trước rồi. Nãy Kiên nó đến đón hai mẹ con đi đấy.

Mẹ vừa nói vừa kéo chiếc ghế đẩu inox lại gường, nhẹ giọng khuyên nhủ:

– Mẹ thấy Kiên nó rất được, nó lại chân thành với con. Biết con nằm viện nó lo cho con lắm, nhìn nó căng thẳng mà mẹ còn thương. Xưa nay chuyện của con mẹ cũng không muốn can thiệp nhưng chuyện này mẹ phải nói. Con gái có thì, chuyện con với thằng Duy coi như tai nạn, hai đứa cũng chưa có gì cả, giờ con cứ mở lòng ra, nói hết với thằng Kiên, Kiên nó sẽ hiểu cho con thôi.

– Mẹ, đâu phải chuyện anh Kiên hiểu hay không hiểu mà con với anh ấy chỉ là anh em bạn bè thôi… Tình cảm mà… khó nói lắm mẹ ạ.

Mẹ tôi chợt lo lắng, hai mắt long lên hỏi vặn:

– Yêu đương cái gì? Hay mày vẫn còn nghĩ đến cái thằng bạc bẽo kia đấy hả?

Tôi giật thót mình, lập tức xua tay:

– Mẹ nói gì thế, con với anh ta chẳng còn liên hệ gì hết. Con mà yêu anh ta thà con nhảy cầu còn hơn!

Mẹ nghe vậy, nếp nhăn trên trán như giãn ra, mím nhẹ môi mẹ gật đầu nói:

– Biết thế thì tốt, mẹ chỉ sợ mày nặng tình. Ngày đấy vừa gặp nó một cái mày đã ưng nó ngay rồi, mẹ cứ mong số phận mày tốt đẹp, ai dè lại gặp phải cái thằng chẳng ra gì… khổ thân con gái mẹ!

Vừa nói nước mắt mẹ lại ngân ngấn, mẹ sụt sịt đứng dậy khuyên nhủ thêm một câu:

– Mai Kiên nó vào đây thì đừng có đây đẩy nữa nghe chưa? Không tìm được ai tốt hơn nó nữa đâu mà khó tính!

– Được rồi… giờ con buồn ngủ lắm… hì hì. Thôi mẹ về đi ạ.

Mẹ tôi bĩu môi cười, yên tâm khi đã dặn dò con gái cẩn thận mẹ bước ra ngoài. Cánh cửa còn chưa khép lại, bất chợt tiếng mẹ tôi rít lên căm hờn làm tôi sững sờ, toàn thân bất giác run lên.

– Duy, tại sao… ai… ai cho mày đến đây hả?

Âm giọng trầm trầm bình thản của Hoàng Duy vang lên như chẳng biết sợ những lời tôi từng nói là gì.

– Mẹ, mẹ đến thăm vợ con ạ?

– Mày…? Đứa nào là vợ mày?

Mẹ tôi hùng hổ quay trở lại, hai mắt đỏ ngầu giận dữ. Tôi hốt hoảng bật dậy nhìn hai người với hai loại cảm xúc khác nhau trước mặt, quả thực không dám nghĩ đến tình huống này. Không phải tám giờ anh mới quay lại sao, tại sao anh lại về sớm thế hả? Tình thế khó xử lý thế này, tôi chẳng có cách nào ngoài nhăn nhó nói:

– Mẹ… chuyện không như mẹ nghĩ đâu! Con với anh Duy… không có gì hết!

Hoàng Duy nghiêm túc nhìn mẹ tôi, trầm giọng cất lên những lời làm tôi chết sững:

– Mẹ, chúng con đã quay lại với nhau rồi ạ. Vợ chồng con giờ ở chung cư Hoàng Gia, hôm nào ba mẹ sang chơi. Con chưa sang xin phép ba mẹ, là con có lỗi.

Sắc mặt trắng bệch xen lẫn tím tái, mẹ ngơ ngác nhìn tôi như chờ đợi một lời giải thích. Tôi quắc mắt với Duy rồi hướng về mẹ tìm cách diễn đạt:

– Mẹ… đúng là con đã ở cùng anh Duy nhưng…

Chưa nói hết câu bất chợt tôi khựng lại, hai mắt cụp xuống. Thực lòng tôi không biết phải giải thích sao. Nếu tôi nói thật mọi chuyện là do Duy ép buộc tôi, mẹ tôi sẽ càng căm ghét anh hơn. Mẹ tôi làm sao có khả năng chặn được tham vọng của anh, như vậy chỉ khiến sự việc càng rắc rối hơn mà thôi. Thà rằng… tôi cứ chịu đựng, cứ chờ đợi, thậm chí giúp anh có được Trần Gia, khi ấy chắc chắn anh sẽ buông tha cho tôi. Sâu trong lòng còn vì lý do nào khác nữa… tôi không biết, cũng không muốn biết, chỉ biết… tôi không thể tung hê mọi chuyện, ít nhất là lúc này.