Chúng Ta Hãy Tái Hôn

Chương 58



Khánh Ngân ngồi phịch xuống ghế, tức tối cúi mặt không thèm nhìn tôi. Đã lờ mờ hiểu chuyện, tôi chỉ biết áy náy nói:

– Cũng vì hoàn cảnh thôi, anh ấy không đáng ghét như em nghĩ đâu… Chuyện em thấy lần trước… có khi em nhìn nhầm thì sao… Kiểu như em có ấn tượng xấu với anh ấy nên nhìn gà hóa cuốc… Nhà anh ấy có một chị gái giúp việc cũng ưa nhìn…

– Chị thôi đi! Em không nói chuyện với chị nữa!

Hết cách tôi đành để thời gian giúp Khánh Ngân bình tĩnh trở lại, cầm theo cốc cà phê tôi bước vào phòng, mở máy tính để đọc những gì mà mọi người xôn xao từ sáng đến giờ. Những dòng tít của nhiều bài báo mạng đập thẳng vào mắt tôi. “Đã tìm ra danh tính cô gái lạ vào khách sạn cùng tổng giám đốc Trần Gia”, “Tổng giám đốc Trần Gia đã kết hôn từ trước với cô gái lạ mặt”, “Trần Tổng của Trần Gia khẳng định không phản bội diễn viên Kiều Lan”, thậm chí còn có cả video phỏng vấn diễn viên Kiều Lan. Trong video phát sáng nay, Kiều Lan khẳng định cô ta và Trần Hoàng Duy đã chia tay, không liên quan đến người thứ ba. Những hình ảnh tối qua tôi và Hoàng Duy cùng ăn tối trong nhà hàng kia đều lọt vào ống kính. Mọi chuyện sau một đêm như thể có cơn lốc tràn qua, lượng theo dõi trên mạng xã hội của tôi tăng đột biến. Phu nhân tổng giám đốc Trần Gia đang được báo chí ca ngợi hết lời, một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa có học thức, là du học sinh trở về, giám đốc một công ty may, lại có trái tim nhân ái, hay làm từ thiện. Ôi trời đất ơi… đọc lướt qua thôi mà da gà da vịt tôi nổi hết cả lên!

Đưa tay bóp trán trước bao thông tin ngồn ngộn trên mạng, dù không muốn tôi cũng phải công nhận một điều, Hoàng Duy làm chuyện gì cũng chu đáo hết sức! Chuyện anh nói không muốn ép Kiều Lan đính chính thông tin, anh đã sắp xếp video đơn giản hóa chuyện này. Dù trong lòng tôi có chút ấm ức nhưng dẫu sao đó cũng là con đường tốt nhất, yên ổn nhất cho Trần Gia cũng như cho cô ta.

“Mấy bài báo đó thế nào?”

Con người định hướng dư luận kia đã thẳng thắn nhận việc mình làm rồi đó! Tôi khẽ lắc đầu, bấm điện thoại gửi lại “666”.

“Đọc mà rùng hết cả mình. Khá khen cho sự chu đáo của Trần Tổng!”

Tưởng tượng ra được nụ cười đắc ý của anh, một hồi tôi nghe có tiếng tin nhắn lại.

“Trưa nay Trần phu nhân đi ăn với chồng chứ?”

“Tôi không rảnh.”

“Bận việc thì cũng phải ăn chứ, mười một rưỡi tôi sang Phúc Tâm chúng ta cùng ăn trưa.”

“Mặt dày đeo bám!”

“Khá khen Trần phu nhân biết nhìn người.”

Vừa tức vừa buồn cười, tôi chẳng biết nói gì, đành vứt điện thoại một xó không đáp lại anh nữa. Chuyện kết hôn của chúng tôi giờ cả thế giới đã biết rồi, muốn giấu cũng không thể được. Ngày đó chính gia đình tôi đề nghị hai nhà tổ chức đám cưới trong nội bộ gia đình, bởi lẽ ba mẹ tôi lo sợ tôi kết hôn quá nhanh, một khi cuộc sống hôn nhân không như ý tôi sẽ mệt mỏi với dư luận. Trần Gia là tổng công ty lớn mạnh hàng đầu, nhất cử nhất động của người đứng đầu đều bị báo giới soi mói, với người bình thường như tôi chuyện này sẽ có áp lực. Nhưng nói gì thì nói… được anh công khai tuyên bố thế này, cảm giác ngọt ngào từ đâu bỗng dâng lên đầy ắp trong lòng…

Con người Trần Hoàng Duy không những mặt dày mà còn rất đúng giờ. Mười một giờ hai lăm anh đã đến Phúc Tâm, ngồi ở sofa tiền sảnh bấm điện thoại gọi:

– Em xuống đi, tôi đến rồi!

– Tôi đã nói rồi, tôi không đi ăn với anh.

– Em không xuống tôi sẽ ngồi đây đợi.

Lại còn… có chiêu tự hành hạ bản thân này nữa sao? Anh thắng rồi, vì tôi không nỡ để anh chịu đói, cuối cùng lại đi xuống. Khuôn mặt dày hơn thớt thoáng bừng sáng, miệng kéo thành đường cánh cung anh đứng dậy bước đến gần tôi.

– Không nỡ bỏ đói tôi đúng không?

– Ngồi đây vướng víu, ai nhìn vào lại bảo… tôi hành hạ chồng!

Tôi đỏ mặt hơi cúi xuống tránh đôi mắt cong cong híp lại hài lòng của anh. Bàn tay lớn ấm áp chợt siết lấy tay tôi, như khẳng định chủ quyền anh dắt tôi ra ngoài.

– Ở đây tôi là người lạ rồi, nhường em chọn món!

– Bún đậu mắm tôm, anh ăn được chứ?

Khuôn mặt đẹp trai thoáng sững lại, khó khăn cười:

– Được, bà xã thích ăn gì cũng được.

– Nhớ là phải ăn cùng tôi đấy! Ăn một mình buồn!

– Thách nhà giàu húp tương!

Tôi nhún vai, cùng Hoàng Duy bước vào một quán bún đậu mắm tôm quen thuộc. Chị chủ quán tay cắt đậu cắt bún mà vẫn còn nháy mắt trêu chọc tôi được. Người kia nhìn quanh, cái mặt đang xám xịt dần nhưng vẫn cố gắng tỏ ra không có vấn đề gì. Tôi đoán Hoàng Duy không ăn được mắm tôm, tự nhiên lại thấy thương thương, quyết định không trêu anh nữa.

– Anh thích ăn gì gọi đi, không cần ăn như tôi đâu!