Chúng Ta Hãy Tái Hôn

Chương 67



Hoàng Duy đanh giọng bên tai tôi, câu chuyện của anh vẫn còn tiếp tục nhưng tôi đã bị sự thật từ anh đả kích quá nặng nề, thực sự hai tai ù đi mất rồi.

– Lương Mạnh Kiên đã lên máy bay trở lại Việt Nam, ngày hôm nay quả thực hắn có mặt ở Singapore. Tuy nhiên, cảnh sát Singapore xác nhận không có kẻ như Phong nhập cảnh. Tên thật của Phong là Vũ Văn Hùng, bốn mươi ba tuổi, quê ở tỉnh M. Hiện tại hắn vẫn còn ở Việt Nam. Cảnh sát Việt Nam đã vào cuộc truy tìm, sớm thôi chúng ta sẽ biết toàn bộ sự thật.

Lão Phong không phải mang tên Trần Ngọc Vĩnh như Mạnh Kiên nói, còn gửi cả ảnh chứng minh thư của lão cho tôi sao? Thêm một lần sững sờ về Mạnh Kiên, tôi giương đôi mắt mở to nhìn Hoàng Duy, đôi môi mím chặt căm hờn. Mạnh Kiên dối trá tôi nhiều đến vậy sao? Kẻ bày trò phía sau… cho đến cuối cùng lại là anh sao? Đúng rồi… lũ người Thái Phong dùng tên giả, bọn chúng chẳng việc gì phải ra nước ngoài chạy trốn, có tiền rồi tha hồ tiêu pha ở nơi gia đình tôi không biết là được. Hơn nữa… kẻ lâu nay tìm kiếm chúng… lại là Mạnh Kiên. Khốn nạn thật! Mạnh Kiên bịa chuyện hướng chúng tôi đến một đất nước xa xôi hòng ngăn chặn việc chúng tôi tìm kiếm chúng, cũng ngăn chúng tôi tìm được ra sự thật về anh ta.

Tôi nhắm mắt lại, gật nhẹ đầu chấp nhận. Hoàng Duy đã nhờ đến cảnh sát, Mạnh Kiên là kẻ dối trá cũng đã rõ ràng. Chỉ là… động cơ của anh ta… tôi chẳng thể hiểu nổi!

– Gã Kiên sẽ sớm gặp em để chứng minh gã làm mọi cách tìm kiếm Phong lần hai nhưng không thể. Em hãy coi như chưa biết chuyện cho đến khi cảnh sát tìm được Phong, lúc này lộ chuyện sẽ càng khiến việc truy tìm Phong khó khăn hơn. Mấu chốt chính là ở gã Phong.

Tôi chẳng thể phản bác, chỉ bặm môi chấp nhận. Tôi có thể tin tưởng hoàn toàn ở Hoàng Duy… cảm giác này làm tôi nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, dù cho… Khánh Ngân có hãm hại tôi thế nào, Mạnh Kiên có lừa dối tôi ra sao, tôi cũng không thể ngăn cản trái tim mình ấm áp như lúc này.

Cảm giác lành lạnh ở cổ, tôi đưa tay chạm vào sợi dây chuyền, cả khuôn mặt tôi là một vẻ ngỡ ngàng. Chiếc dây chuyền vàng mặt trái tim lấp lánh này… đẹp quá, dường như hai mắt tôi cũng long lanh trước vật đắt giá anh vừa tặng!

Hoàng Duy cài móc dây chuyền trên cổ tôi, hài lòng nhìn ngắm vẻ ngơ ngác của cô vợ trước mặt, cong môi nhẹ giọng:

– Cặp nhẫn cưới của chúng ta… anh không muốn một chiếc còn tồn tại nên nhờ chế tác lại thành dây chuyền này… em giữ lấy nó nhé!

Tôi hơi nóng mặt nhớ lời bịa đặt của mình lúc trước. Ngày đó nhận được lá đơn ly hôn tức tưởi của Hoàng Duy trên bàn, lại nghe trợ lý của anh đứng cạnh thúc giục tôi ký, hắn còn đòi lại nhẫn cưới thay anh, tôi tức giận nên nói với hắn tôi đã ném đi rồi. Thực ra… tôi vẫn còn giữ nó, nhưng… giờ chiếc nhẫn của anh đã biến thành chiếc dây chuyền này rồi, chiếc nhẫn còn lại thật lẻ loi.

Chạm nhẹ môi lên mặt dây chuyền, tôi ngượng ngùng giải thích:

– Em chưa ném nhẫn đi đâu… lúc đấy em tức giận quá nên nói vậy thôi… Hắn nói anh muốn đòi lại. Quả thực em vừa hận lại vừa khinh bỉ… nhưng em vẫn không nỡ ném nó đi.

Hoàng Duy ngạc nhiên, đáy mắt sẫm lại đầy cay đắng, âm giọng anh nghẹn lại:

– Em nói với hắn là em ném đi sao? Hắn nói với anh, em van xin anh đừng đòi lại nhẫn, em cần bán nó đi để giúp đỡ gia đình đang trong lúc khó khăn. Trên hết, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc đòi em, chính hắn kể lại với anh như vậy.

Chẳng biết phải căm giận lũ người khốn nạn kia thế nào, tôi chỉ xoa xoa khuôn mặt tức giận đến đỏ lên của anh, mỉm cười an ủi:

– Mình sẽ làm một đôi nhẫn mới khắc tên hai đứa, cũng đừng làm nhẫn kim cương, chỉ cần một đôi nhẫn trơn nhẹ nhàng đơn giản… Chiếc nhẫn còn lại… sẽ làm thành đôi nhẫn mới có được không?

Hoàng Duy áp bàn tay ấm lên bàn tay tôi đang đặt trên má anh, bất ngờ anh kéo qua hôn lên lòng bàn tay tôi, ánh mắt anh nhìn tôi say mê không che giấu. Biểu hiện này… tôi nóng ran cả người, còn chưa biết quyết định ra sao, bất ngờ nghe bên tai có tiếng chuông điện thoại. Anh cười cười thả tay tôi ra để tôi xem ai gọi đến. Nhìn dòng tên “Em Gái” nhấp nháy, tôi chỉ biết gật nhẹ với Hoàng Duy, trấn tĩnh lại âm giọng để gạt nghe:

– Ngân à em…

– Chị đang ở đâu thế?

– Chi có chút việc, ba đã tỉnh chưa em?

– Ba tỉnh rồi, ba gọi chị đấy, chị vào với ba đi nhé!

– Chị biết rồi… chị về ngay đây.

Lưu luyến nhìn Hoàng Duy tôi thoát khỏi vòng tay ấm êm của anh, dịu giọng trấn an:

– Em sẽ dần thuyết phục ba mẹ thông cảm cho anh… Những gì về cái Ngân ba mẹ cũng cần phải biết, nhưng lúc này em sẽ nghe anh, không bứt dây động rừng.

– Có gì gọi ngay cho anh, hiểu chưa?

– Vâng, em hiểu. Em xuống bắt taxi, anh đừng đưa em về bệnh viện… Mà, anh đã ăn gì chưa? Mải nói chuyện em quên không hỏi anh…

– Không quan trọng, mẹ con em thì sao? Đêm nay ai ở lại chăm sóc ba?

– Mẹ con em ăn tạm cái bánh mì lúc chờ ba cấp cứu rồi. Khả năng tối nay mẹ ở lại với ba.

– Ừ, vậy em nhớ ngủ sớm, lúc này chúng ta cần chờ đợi. Không có bằng chứng không thể ép bọn chúng khai nhận, thậm chí còn khó khăn hơn cho chúng ta.