Chúng Ta Không Bàn Về Lớn Nhỏ

Chương 2



2.

Edit: Tê Tê Team

Tôi thật sự xóa WeChat của cậu.

Thế nhưng Chủ nhật cậu lại xuất hiện ở dưới lầu nhà tôi, còn cầm theo một bó hoa.

Dường như cậu hơi sốt sắng, dáng vẻ cầm hoa có chút buồn cười.

Tôi đi về phía cậu, giây phút cậu nhìn thấy tôi, đôi mắt đột nhiên sáng lên, vẫy tay rất mạnh với tôi.

Tâm tình tôi lập tức trở nên rất tốt, có lẽ bởi vì lâu rồi tôi chưa được tặng hoa.

Tôi đi tới trước mặt cậu, nhận lấy hoa của cậu, cúi đầu ngửi một chút, sau đó nhìn cậu, “Chuyện tình một đêm không phải chơi như thế này đâu nhé.”

Cậu cười lộ ra hàm răng trắng, “Không phải ngày đó chưa ‘làm’ ư, bây giờ tôi thay đổi cách chơi.”

Tôi nhíu mày, “Làm sao? Muốn theo đuổi tôi à?”

Cậu kiêu ngạo mà dịu dàng “Ừ” một tiếng, “Muốn ‘làm’ chị.”

“Tôi vẫn đang quyết định giá khởi điểm, một bó hoa là không thể đến ‘làm’ tôi được đâu.” Tôi vừa nói vừa lên lầu.

Cậu theo đuôi đi lên, "Vậy được thôi, tôi cũng đi từ từ.”

Tôi mở cửa, cậu chuẩn bị đi vào theo nhưng tôi chặn lại, “Ấy, đã nói rồi, một bó hoa là không đủ."

Cậu đứng ở cạnh cửa, tay thầm dùng sức đẩy, sau khi nhận ra là tôi nghiêm túc mới nói: “Vậy một bó hoa đổi lại thêm một lần chị add WeChat tôi, chắc là được chứ.”

Tôi khẽ cười, gật đầu.

Cậu cũng cười, rút lui theo hiệu phất tay của tôi.

“Cậu còn trẻ, đi ‘làm’ những em gái nhỏ đi.” Sau đó tôi đóng cửa lại ‘rầm’ một tiếng.

Cậu gõ cửa hai tiếng, tôi không quan tâm. Tôi tìm một chiếc lọ đã lâu không dùng để cắm hoa vào.

Ừm, hoa đáng yêu hơn người nhiều.

***

Sau đó, cậu liên tục kết bạn với tôi, kể chuyện xưa của cậu cho tôi nghe.

Cậu tên Hàn Đông, học đại học năm thứ 3. A Miêu là bạn gái cũ của cậu.

Bọn họ mới vừa lên đại học không bao lâu đã ở bên nhau, A Miêu là một người cá tính con trai, chơi thân được với mấy người bạn của cậu, cậu còn cảm thấy như thế rất tốt.

Về sau, A Miêu và bạn cùng phòng của cậu thật sự lăn lộn trên giường, lăn tận ba tháng mới đến thú tội trước mặt cậu.

Hàn Đông nói, lòng cậu đau như bị chó dẫm đạp.

Ối giời ơi, so sánh kiểu gì thế?

Bạn cùng phòng cậu chuyển ra ngoài, A Miêu xóa toàn bộ phương thức liên lạc của cậu. Rõ ràng là cậu bị cắm sừng, kết quả cậu cũng không có chỗ phát hỏa, không cẩn thận đã biến thành người lẻ loi nhất.

Cậu bắt đầu thường xuyên lên bar, sau đó gặp được tôi.

Mỗi ngày cậu đều gửi lời mời kết bạn một lần, vụn vặt kể xong những lời này cho tôi. (Có nghĩa là kể từng chút từng chút qua lời nhắn khi gửi lmkb cho đối phương vì phần lời nhắn này có giới hạn số chữ rất ít, như trên zalo ấy mọi người)

Đến ngày thứ 27, tôi mềm lòng, cuối cùng ấn đồng ý.

Cậu gửi qua một đống sticker vẻ mặt mừng như điên, sau đó gửi tin nhắn thoại: Chị gái! Xế chiều nay tôi thi đấu bóng rổ liên trường, chị muốn cổ vũ thì qua nhé!

Tôi suy nghĩ chuyện cũ cậu kể cho tôi một chút, nhắn lại hai chữ: Chờ tôi.

Tôi không chỉ tới, mà còn lên đồ lộng lẫy mà tới.