Chúng Ta Không Bàn Về Lớn Nhỏ

Chương 5



5.

Edit: Tê Tê Team

Cuối học kỳ này, Hàn Đông bỏ ba môn.

Cậu vô cùng chán nản hỏi tôi làm sao bây giờ.

Tôi vung tay lên, “Nộp phí thi lại chứ gì, chị trả cho cậu.”

Vẻ mặt cậu không tin nổi, “Sao em lại nghĩ là chuyện tiền nong?”

“Nếu không thì sao.”

“Em có tim hay không vậy? Em vốn chẳng quan tâm anh gì cả.”

Tự dưng cậu lại tức giận, tôi hơi phiền muộn, nhưng vẫn nói lời dỗ dành cậu: “Không phải thi lại sao? Anh cố gắng một chút là được, không có gì đáng sợ đâu.”

“Không phải. Em không quan tâm đến sự nghiệp học hành của anh, em không thèm để ý anh giỏi hay không, có tương lai sự nghiệp hay không.”

“Mịa nó, không phải anh bỏ môn hay sao? Có chuyện gì quan trọng cần xử lý à?” Tôi phát hỏa.

“Có cần hay không trong lòng em tự biết rõ, em không để ý những thứ này bởi vì em không nghĩ tới tương lai muốn ở bên anh.” Cậu càng nói càng lạnh.

“Anh là đàn ông mà thích nghĩ lung tung thế làm gì?”

“Thật sao? Anh nghĩ lung tung sao? Vậy em nói xem, tại sao trước giờ em không cho anh đến đón em tan làm, bởi vì em sợ đồng nghiệp nhìn thấy anh. Em không dám để anh gặp người khác, bây giờ đến cả tên thật em cũng không muốn nói với anh, chắc chắn trước khi gặp anh em dã thường xuyên gọi người về nhà qua đêm. Anh giống nam sủng lắm phải không, qua thời gian này, em không muốn thì sẽ không cần anh nữa.”

Cậu nói liền một mạch toàn bộ những lời này không ngừng nghỉ. Lòng tôi đau nhói một trận.

Hai chúng tôi đều không nói lời nào trong một khoảng thời gian dài, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng thở dài của nhau.

Tôi chịu thua trước, mở miệng nói: “Tên em là Lý Kỳ.”

Cậu sững sờ vài giây, sau đó phản ứng lại, tiếp lời tôi: “Vậy sau này anh gọi em là Kỳ Kỳ.”

"Buồn nôn."

Tôi vừa dứt lời, cả hai chúng tôi cùng nở nụ cười.

“Anh cũng cảm thấy có chút không hợp, vậy thôi cứ gọi Elena là được rồi. Người ta hỏi anh thì có khi lại nghĩ anh quen bạn gái nước ngoài.” Cậu pha trò.

“Không tức giận nữa à? Hả nam sủng?”

“Ôi thôi mà em đừng nói nữa được không, anh không phải giả vờ đau lòng đâu.” Tôi nhìn cậu chăm chú, đúng là viền mắt cậu hơi đỏ lên.

“Sao anh lại ngây thơ thế chứ, chúng ta vì tình một đêm mới quen nhau, anh nói vậy làm em không quen.” Nói thì nói như thế, nhưng tôi đi tới bên cạnh cậu, ôm cậu vào lòng mình.

“Nhưng anh muốn nghiêm túc, anh chưa từng về nhà với ai.” Cậu nói xong nhìn thẳng vào tôi, một đôi mắt to mà đơn thuần.

Muốn tôi phải nói lời gì đây.

Tôi sờ tóc cậu, mềm mại, đen nhánh, giống như cậu vậy.

“Em từng đưa người khác về nhà, em đã 26 tuổi rồi, làm chuyện như vậy là bình thường. Nhưng em chưa từng ở bên bọn họ, hiện giờ em yêu anh mới khiến em cảm thấy việc này quá bất bình thường ấy.”

“Không có gì mà không bình thường cả, thích là được. Đừng quá lo lắng về chuyện đó, anh không chê em lớn, em cũng đừng chê anh nhỏ.” Cậu đàng hoàng trịnh trọng.

“Anh nghĩ thoáng thật đấy, đúng là em không chê anh nhỏ đâu.” Tôi nói xong, rất không đứng đắn nhìn xuống thân dưới của cậu.

Cậu ý thức được mình lỡ lời, bất lực lườm tôi một cái, “Nghĩ cái khác đi, đừng có mà trêu anh.”

“Khụ khụ, được, em nói, em thật sự không chê anh nhỏ tuổi hơn em đâu.”

“Không chỉ thế, em còn muốn yêu anh.”

Trái tim tôi chịu một đòn mềm mại, thuận theo đáp lại, nói: “Yêu anh.”

Cậu hài lòng gật đầu, chưa tới vài giây, lông mày nhăn lại, “Là thật sao? Em đừng đùa anh. Em có thể không yêu anh nhiều bằng anh yêu em, nhưng em phải coi trọng tình cảm của chúng ta. Nếu em nói ra mà không coi là chuyện quan trọng thì em phải nói với anh, đừng để anh nghĩ em coi đó là chuyện quan trọng.”

Cậu nói rất nghiêm túc, thuận miệng nói vè cũng chọc tôi bật cười.

“Nào nào, đừng có cười, nghiêm túc lên, em cho anh một lời hứa hẹn có được không?”

Dáng vẻ bạn trai nhỏ nghiêm túc cầu hứa hẹn thực sự khiến tôi nổi lên bản năng người mẹ trong nháy mắt, tôi đưa tay ra chạm vào mặt cậu đầy yêu thương, tôi nói: “Vậy tuần sau anh tới đưa đón em đi làm được không, mặc đồng phục học sinh ý, muốn trẻ con bao nhiêu thì trẻ con bấy nhiêu. Như lúc anh mới bắt đầu theo đuổi em đó, ôm bó hoa, đứng dưới lầu công ty em cười, nhìn thấy em thì liều mạng vẫy tay, gọi em là darling. Như vậy toàn bộ tòa nhà sẽ biết em có một người bạn trai trẻ muốn chết.”

Tôi nói xong, cuối cùng cậu mới hài lòng, cười không thể ngậm mồm lại, chui vào lồng ngực tôi, “Darling darling, anh yêu em.”