Chúng Ta Yêu Nhau Đi

Chương 10: Tôi Khá An Toàn!



Chiếc xe dừng hẳn trước chung cư Trầm Cửu Ly đang sinh sống, cô vội vội vàng vàng tháo dây an toàn, xoay sang định mở cửa bước xuống thì bỗng dưng bị Đinh Tẫn Dực ngăn lại.

“ Vào quán bar không xấu, quan trọng mục đích vào đó làm gì! ”

“ Ồ... ”

Trầm Cửu Ly mỉm cười gượng gạo, bàn tay mở cửa nhưng không thành công, đành phải nhượng bộ ngồi lại.

“ Cô thích Giản Bái Sơn sao? ”

Trầm Cửu Ly sững sờ cả kinh, gấp gáp lên tiếng:

“ Không có, tôi đâu thích ai! ”

“ Cậu ta thông minh, bản lĩnh, là người thừa kế tập đoàn Giản Thị, nếu cô chọn cũng không phải là không tốt! ”

Lượt bỏ qua việc gái gú, thì Giản Bái Sơn đáng lấy làm chồng. Nhưng cũng phải thôi, cậu ta chưa tìm phụ nữ thì họ đã đến dâng lên, đàn ông sao chịu nổi cám dỗ đó.

Nếu không phải ba mẹ anh quá nghiêm khắc và anh đã có mục tiêu ngay từ đầu, có thể cũng sẽ đi vào con đường ăn chơi đó, và không chừng sự nghiệp còn chẳng bằng một nửa so với cậu ta bây giờ.

Nói đúng hơn nữa, thời gian trước anh không có thời gian do quá nhiều công việc, và dường như chẳng hứng thú với mối quan hệ nhất thời, vui chơi qua đường.

“ Anh vừa nói, ‘ tốt nhất nên tránh xa và đừng liên quan đến Giản Bái Sơn, nếu không tương lai cô chính là người phụ nữ khi nãy ’, sao thay đổi suy nghĩ nhanh vậy? ”

“ Biết đâu sau khi quen cô, cậu ta thay đổi thì sao? ”

Trầm Cửu Ly gật gù, sau đó lên tiếng:

“ Ồ, cũng đúng Nha! ”

Đinh Tẫn Dực nghiêng đầu, ánh mắt sâu kín vô cùng chăm chú thăm dò thái độ của cô gái bên cạnh, hỏi:

“ Cô thích mạo hiểm không? ”

Trầm Cửu Ly mỉm cười lắc đầu, thành thật trả lời:

“ Không, tôi thích an toàn! ”

Nghe vậy, anh lại nói:

“ Tôi khá an toàn! ”

Khuôn miệng của Trầm Cửu Ly cứng ngắc, nụ cười trở nên ngượng ngập và không thể tự nhiên, bàn tay cũng dần lúng túng chẳng biết làm gì, hết nhào nặn túi xách đến đưa lên sờ cổ, vuốt tóc.

Sau đó nói:

“ Cũng trễ, tôi muốn lên nhà, phiền anh mở khóa cửa xe. ”

“ Ừ, tạm biệt, ngủ ngon! ”

Trầm Cửu Ly lại cười, nụ cười không thể giả tạo hơn nữa, lịch sự gật đầu với Đinh Tẫn Dực, nói:

“ Tạm biệt, ngủ ngon! ”

Sau đó, cô mở cửa ròi vội vã bước xuống, lập tức bước nhanh vào trong.

Vào nhà, Trầm Cửu Ly lập tức chạy vào phòng ngủ, đứng trước gương đưa tay sờ nắn khuôn mặt đang nóng bừng và ửng đỏ của mình.

Là do rượu vang hay câu nói của Đinh Tẫn Dực khi nãy?

“ Anh ta nói vậy là có ý gì? ”

...----------------...

Mặc dù tối qua thức khuya, nhưng sáng hôm nay Trầm Cửu Ly vẫn phải dậy sớm chuẩn bị đi làm. Nghĩ đến ngày mai cuối tuần được nằm nướng thỏa thích, là cô cảm thấy vui sướng hẳn ra.

Ngày nào cũng thế, cô đi bộ đến trạm xe buýt để tới tập đoàn làm việc và khi về cũng vậy, hôm nào gấp quá thì bắt xe taxi.

Lúc này, đã được một đoạn. Đột nhiên, có một chiếc xe dừng lại, cô ngoái đầu nhìn sang thì chẳng biết bên trong danh tính là ai do cửa kính một chiều.

Cửa xe hàng ghế sau bên kia mở ra, người xuất hiện khiến Trầm Cửu Ly bất ngờ, chính là Đinh Tẫn Dực.

Anh bước vòng sang chỗ cô đang đứng, lên tiếng:

“ Tôi có việc đến Đinh Thị, tôi cho cô quá giang. ”

Trầm Cửu Ly chớp chớp mí mắt, bờ môi khẽ mím quan sát người và cảnh trước mặt.

Ruốc cuộc Đinh Tẫn Dực có bao nhiêu chiếc xe nhỉ?

Lần đầu tiên xe khác, tối qua xe khác, hôm nay lại chiếc xe khác.

Giàu gì mà giàu dữ vậy?

Trong khi cái cửa xe của anh ta, cô cũng không thể mua nổi.

Hazzz, phải quyết tâm đi làm mua xe chứ không thể cả đời đi xe buýt được.

Đinh Tẫn Dực chau mày nhìn dáng vẻ tập trung của Trầm Cửu Ly, quơ quơ tay trước mặt cho chú ý, nhưng cô vẫn cứ miên man đắm đuối.

Cuối cùng, Đinh Tẫn Dực mất kiên nhẫn, bàn tay chạm vào bả vai của cô lay nhẹ.

“ Này, cô nghe tôi nói gì không? ”

Trầm Cửu Ly tỉnh táo, hai mắt căng ra rồi láo liên đảo đảo, cười gượng hỏi:

“ Anh nói gì? ”

“ Tôi tới Đinh Thị, tôi cho cô quá giang đến đó. ”

Cô xua xua tay trước anh, trả lời:

“ Không cần, không cần! ”

“ Cô không thích đi với tôi à? ”

Trầm Cửu Ly xua tay nhanh hơn khi nãy và liên tiếp, còn thêm lắc đầu, trả lời:

“ Không phải, không phải, tôi sợ mọi người hiểu lầm ấy! ”

Nghe vậy, Đinh Tẫn Dực đưa tay mở cửa, lên tiếng:

“ Cô không có ý gì là được rồi, không cần bận tâm người khác nghĩ gì! ”

Đinh Tẫn Dực đã nói vậy, còn mở sẵn cửa xe, Trầm Cửu Ly dường như không còn cách nào để từ chối. Thế nên, cô chậm rãi ngồi vào trong, chưa kịp định thần thì cô lại lần nữa ngơ ngác.

“ Là anh hả? ”

“ Chào cô! ”

Tôn Đạt nãy giờ đau lòng khóc thầm trong xe nhưng cậu chủ đâu biết.

Anh ấy đã khấn cầu mong gặp cô lần nữa, do hôm đó có Đinh Tẫn Dực nên đâu thể chậm trễ thời gian, chứ không thì đã có số điện thoại của cô.

Nhưng gặp lại nhau trong trường hợp trớ trêu thế này thì có phải không nên không?

Để còn tương tư, mơ mộng.

“ Chào anh, không ngờ gặp lại! ”

Lúc này, Đinh Tẫn Dực đã ngồi vào trong xe, lên tiếng ra lệnh:

“ Đến Đinh Thị! ”

Tôn Đạt ngậm ngùi, giọng điệu não nề nói:

“ Vâng! ”

Chiếc xe nhanh chóng khởi động lái đi, Trầm Cửu Ly nhìn qua Đinh Tẫn Dực, mỉm cười tươi tắn lên tiếng:

“ Tôi và anh cũng có duyên nhỉ, suýt chút nữa bị xe anh tông chết. ”

...----------------...