Chúng Ta Yêu Nhau Đi

Chương 24: Bệnh



• Hai mươi ngày sau…

Chiếc xe dừng lại trước chung cư, Đinh Mạn Nhu mở cửa xuống xe và bên kia Trầm Cửu Ly cũng bước ra. Hai mắt của cô lờ đờ như rất mệt mỏi, cơ thể có phần yếu ớt và hiện tại đang đeo khẩu trang y tế.

Lúc này, mi tâm của Trầm Cửu Ly hơi nhíu, khó chịu đưa tay vuốt vuốt cổ họng, khó khăn lên tiếng:

“ Được rồi, em về nhà đi, chị đã khỏe hơn rất nhiều. Cảm ơn em nha, cuối tuần còn làm phiền em nữa! ”

“ Để em đưa chị lên. ”

Thấy Đinh Mạn Nhu có lòng như vậy, cô cũng không từ chối nữa, cùng cô ấy đi lên, nhưng giữ khoảng cách sợ cô ấy lây nhiễm virus từ mình.

Chuyện là cô đang bị bệnh, đến chiều phát sốt gượng gạo không nổi nên đành phải xin nghỉ vào bệnh viện thăm khám, tất nhiên Đinh Mạn Nhu không để cô một mình.

“ Anh Tẫn Dực lên máy bay sang thành phố A lúc trưa rồi, nên chị đừng trách nhé. Lúc nãy anh ấy có gọi cho em, hỏi chị thế nào, khỏe hơn chút nào chưa! ”

Trầm Cửu Ly lặng thinh không nói, đôi mắt có chút lay động và hàng mi khẽ chớp nhẹ.

Cô và anh có là gì của nhau đâu mà trách với hờn, hỏi thăm đã rất quý rồi.

Thậm chí cô còn có cảm giác, ba ngày trở lại đây Đinh Tẫn Dực anh thay đổi, không còn mặn mà nói chuyện với cô hay rủ đi chơi, ăn uống. Tuy ngày nào cũng nhắn tin nhưng nội dung vô cùng hời hợt, số lượng cũng giảm không phanh.

“ Ờ. ”

Đinh Mạn Nhu chau mày nhìn sang, gấp gáp hỏi:

“ Chị giận anh ấy hả? ”

Trầm Cửu Ly bị viêm họng cấp tính, cứ nói chuyện là đau rát vô cùng, cũng đang đau đầu nên lười biếng trả lời, cứ xua tay phủ nhận cho xong.

“ Lúc buồn anh ấy hay cọc lắm, chị bỏ qua nha. ”

Buồn?

Đinh Tẫn Dực anh buồn việc gì?

Trầm Cửu Ly khựng bước, nhìn qua cô ấy, cố gắng lên tiếng:

“ Anh ba của em gặp chuyện gì sao? ”

Đinh Mạn Nhu mở tròn mắt ngạc nhiên, hỏi lại:

“ Anh ấy không nói với chị hả? ”

Đến lượt Trầm Cửu Ly kinh ngạc, trong lòng còn vô cùng lo lắng, vội vàng lắc đầu.

“ Khưu Đông Bách là bạn thân của anh ba em, còn thêm anh Vu Duẫn nữa, họ chơi chung với nhau từ nhỏ. Mấy hôm nay hai ổng tranh thủ sắp xếp công việc, để cuối tuần sang đó xem tình hình thế nào. ”

Trầm Cửu Ly càng thêm sửng sốt, thì ra lý do là bạn thân của anh gặp tai nạn giao thông rơi xuống vực tại thành phố A, đến giờ vẫn chưa rõ tung tích, còn sống hay đã chết.

Mấy ngày nay trên các diễn đàn đưa tin ầm ầm, nhưng cô nào biết Khưu tổng là bạn thân của anh chứ.

Thì ra là vậy!

Cô lại nghĩ xấu cho anh!

Nhưng mà cũng tại anh không chia sẻ, cứ im im thì sao cô biết đường mò.

Reng… reng… reng.

Đột nhiên, điện thoại của Đinh Mạn Nhu lúc này reo lên, cô ấy lập tức mở túi xách và lấy ra xem, trên màn hình hiển thị dòng chữ được lưu là “ Anh ba yêu dấu ”.

“ Anh ấy gọi nè chị! ”

“ Em nghe đi! ”

Đinh Mạn Nhu gật đầu, ngón tay trượt trên màn hình, mở loa ngoài cho Trầm Cửu Ly cùng nghe.

“ Chị Cửu Ly của em sao rồi? ”

“ Sao anh không gọi cho chị ấy hỏi? ”

Đinh Mạn Nhu mỉm cười, cùng nhau bước đi lên căn hộ.

“ Cổ họng đang đau nên hạn chế nói chuyện, trả lời anh nhanh đi! ”

“ Chị ấy ổn hơn rồi, em đang đưa lên nhà đây. ”

Như một liều thuốc tinh thần khiến tâm trạng của Trầm Cửu Ly trở nên tốt hơn, chúm chím môi cười che giấu bên trong khẩu trang. Cách anh lạnh nhạt gần đây đã làm trong lòng cô đặt dấu chấm hỏi rất to, và cũng tự trả lời nhưng mọi thứ đều sai.

Hỏi và dặn dò thêm vài câu nữa thì Đinh Tẫn Dực cúp máy, lúc này cũng đã đến căn hộ, Trầm Cửu Ly lấy chìa khóa trong túi xách ra rồi mở cửa.

Thấy cô và Đinh Mạn Nhu bước vào, Tạ Yên Nhiên đang ngồi thư thả trên sofa trở nên sốt sắng tiến lại gần cả hai, lập tức lên tiếng:

“ Sao rồi? Tớ có nấu cháo cho cậu. ”

“ Còn hơi nặng đầu với rát họng, cậu và Mạn Nhu cách xa mình chút đi, không thôi lây bệnh đấy. ”

Lúc này, Tạ Yên Nhiên nhìn sang Đinh Mạn Nhu bằng ánh mắt vô cùng yêu mến, như đã rất quen thân với nhau, dịu dàng lên tiếng:

“ Cảm ơn em đã ở viện chăm sóc cho Cửu Ly nha~ ”

Đinh Mạn Nhu vốn dĩ rất hòa đồng và dễ thương, mỉm cười đáp lại:

“ Không có gì chị ạ, chị dâu tương lai của em mà~”

Khuôn miệng của Tạ Yên Nhiên cứng ngắc, nụ cười dần dần trở nên giả trân.

Sau đó, Trầm Cửu Ly vào phòng tắm thay đồ và rửa mặt cho thoải mái, Đinh Mạn Nhu được Tạ Yên Nhiên niềm nở kéo đến sofa trò truyện, dường như không muốn cho cô ấy ra về.

“ Em ngồi chờ Cửu Ly ra nhé, chị hâm cháo lại cho cậu ấy ăn và còn uống thuốc nữa. ”

“ Vâng ạ. ”

Đinh Mạn Nhu gật đầu, cảm thấy tình bạn giữa họ thật đáng ngưỡng mộ và Tạ Yên Nhiên quá chu đáo.

Thế nhưng, vừa xoay lưng thì sắc mặt của Tạ Yên Nhiên đã thay đổi, và cái nhếch môi thật quá nguy hiểm thâm sâu, bàn tay cũng đang tiến hành thực hiện kế hoạch.

Reng… reng… reng.

“ A lô, tôi nghe. ”

Tạ Yên Nhiên cười thêm một cái nữa, vừa bước vào bếp vừa nghe điện thoại, giọng nói vừa đủ không lớn cũng chẳng nhỏ, nhấn nhá rõ ràng từng chữ.

“ Cửu Ly vừa về và đã khỏe hơn rồi, nó đang tắm với nhà có khách nên không tiện nghe điện thoại của anh được, một lát sẽ gọi lại ngay đó mà. ”

Đinh Mạn Nhu vô tư đưa mắt quan sát căn hộ, chẳng mấy quan tâm đến lời nói của Tạ Yên Nhiên, còn thầm khen nơi đây sạch sẽ và gọn gàng.

“ Thôi, Cửu Ly có em chăm sóc rồi, nó sẽ không thấy tủi thân khi không có anh bên cạnh đâu, khi nãy nó còn phàn nàn vì em báo cho anh hay đấy. ”

“ Ủa? ”

Sắc mặt của Đinh Mạn Nhu ngay tức khắc trở nên hoang mang, ngỡ ngàng và khó hiểu khi tình cờ nghe được.

Người đó là ai nhỉ?

Xưng anh?

Chị Cửu Ly đâu có anh trai đâu ta.

Cho dù anh trai thì cũng đâu dùng từ “ tủi thân ”?

Tủi thân thì giống bạn trai hơn!

…----------------…