Chuối & Chanh

Chương 1: Chuối & Chanh




Có mấy lời muốn nói:

Về danh xưng mình phân gõ luôn để đọc khỏi lộn: công- hắn, thụ-y.

Thiết lập công thụ:

Con ông cháu cha công tử bột máu nóng Công × Vô địch quyền anh thân như gấu máu M Thụ.

Thụ rất cuồng công, chìu công đủ thứ!!!Nói chung do ảnh có máu M đó!!!!!

Thích thì quẹo lựa, chê thì quay xe, phái thụ khống cân nhắc nhé! Ờm do h văn nên lâu lâu có mấy từ hơi tục đó! Nói trước rồi đó. Mấy bạn đủ tuổi bơi vô, mấy bé chưa 18+ bơi ra~

Đặng Tiêu x Lôi Ninh: Tiêu cùng âm với 蕉 trong香蕉(chuối); Ninh là chữ 柠trong 柠檬(quả chanh).

------------5/9/2021----------

"Alô? Việc kêu cậu làm đã làm xong chưa?" trong đêm gió rất lớn, Đặng Tiêu bị lạnh đến run cầm cập, hận không thể nhanh chóng ở trong thân thể ấm áp của một tiểu mỹ nhân mảnh mai nào đó mà bắn.

Đầu bên kia trả lời hắn: "Ông chủ, sớm đã làm xong rồi, nghe người ta nói tên đấy rất lợi hại, bao ngài hài lòng!" Đặng Tiêu cười mắng: " Được, gửi số phòng cho anh, đợi anh đây sướng rồi, trả tiền gấp đôi,bấm nút biến đi."

Sau khi Đặng Tiêu cúp máy liền đem điện thoại nhét vào túi quần, ngồi trên con xe mới mua của hắn vung chìa khóa xe chơi, con xe này mới mua có mấy ngày được hắn đem đi sửa lại, đổi thành màu hồng diêm dúa, con người của hắn không chỉ có bao nhiêu quái gở, mà thẩm mỹ cũng hết sức quái đản. Bây giờ thịnh thành nhất là cường 0 ( là kiểu 0 ở trên giường bền bỉ sức dai), còn hắn thích dạng mặc đồ nữ trang điểm lộng lẫy, như vậy mới đúng là 0, hắn ở trên giường còn có một tật xấu đặc biệt, thích đùi mặc tất đen.

Lúc Đặng Tiêu đến khách sạn, đã là một giờ sáng rồi, hắn trực tiếp đi lên lầu 12, đến phòng số 1202, Đặng Tiêu vừa ngân nga điệu hát dân gian, vừa gõ gõ cửa, tay hắn đặt trên tay nắm cửa, dùng lực hơi nhẹ vặn, cửa đã mở ra được rồi, hắn lầu bầu nói: " Sao lại không đóng cửa thế này."

Đặng Tiêu cũng không để ý nhiều về việc này, liền đóng cửa lại, trong phòng không có mở đèn, một mảng đen thui, sau khi con mắt của Đặng Tiêu thích ứng được với bóng tối, có thể phân biệt được đồ vật, hắn nhìn thấy có một khối nhô ra ở trên giường, hắn giở cái mền lên liền chui vào, giơ tay đi sờ ngực của đàn ông, tại sao có hơi to với lại hơi mềm vậy? Đặng Tiêu ở trong lòng mừng điên, đây không phải là cực phẩm đi?

Đặng Tiêu lại giơ tay hướng đùi của y, xúc cảm trơn bóng, Đặng Tiêu vừa sờ liền biết xúc cảm này là một đôi tất, Đặng Tiêu háo sắc nghĩ, phải nếm thử cái đầu ngọt ngọt kia, tay liền nắm lấy mệnh căn của người nằm trên giường, nhẹ nắn hai cái, mới phát hiện ra có vấn đề, cái đầu rùa này, một nắm tay này, sao có thể còn to hơn so với hắn. Đặng Tiêu 22 tuổi mới từ 1m75 vọt cao lên được có bốn cm, mà khiến hắn sầu nhất, chính là vẻ ngoài với nước da trắng hồng của hắn nếu không phải hắn có đại điểu lớn thì sớm đã bị người ta đè chết rồi.

Đặng Tiêu đang đắc ý,thì tạch một tiếng, đèn sáng lên, chỉ nhìn thấy một tên đàn ông nước da sô cô la mặc cosplay con thỏ, tất đen, mặt không biểu tình đang nhìn hắn, biểu tình kia như muốn ăn luôn hắn vậy, Đặng Tiêu run rẩy, bị dọa mềm tại chỗ luôn rồi, " Cậu cậu cậu,.... Cậu là ai?"

Người đàn ông nhìn như con gấu kia mặc vô cảm nện hắn một đấm, giọng không một miếng dễ thương nào nói: " Em tên Lôi Ninh, là bé dễ thương mà Hoa thiếu gọi đến đó,meow~!"

" Meo con khỉ chứ meo! Buồn nôn hay không hả! cái tên Hoa Bối Bối chết tiệt!ta muốn hắn hoàn tiền!!!" Đặng Tiêu bị một quyền này nện đến khó thở, cầm điện thoại muốn gọi cho Hoa Bối Bối, nhưng bị Lôi Ninh nhanh tay giật lấy, ném đến trên đất, chỉ trong chớp nhoáng, cái xác điện thoại chia năm xẻ bảy cứ thế khoan thai nằm ở trên mặt đất, Đặng Tiêu tức giận trừng mắt nhìn y: " Cậu làm cái gì đấy?!"

Lôi Ninh ấn Đặng Tiêu xuống giường, từ trên cao nhìn xuống hắn: " Hoa thiếu đã trả tiền xong hết rồi, kêu em phải hầu hạ anh cho tốt, xin lỗi không thể trả hàng!"   

"Tôi không quan tâm cậu trả hay không trả hàng! Cái anh đây muốn là eo dẻo đùi thon, chứ không phải loại hàng gấu big bear như cậu!" Đặng Tiêu dùng lực phản kháng, thể lực của gấu big bear này có hơi lớn rồi đấy, mới vật lộn có mấy phút hắn đã không còn sức nữa.

*gấu big bear: bìa truyện có con gấu chính nó là gấu big bear mà ảnh nhắc đến đó.

Lôi Ninh căn bản không để ý hắn, lột ra áo sơ mi màu hồng của Đặng Tiêu, cùng quần tây xám khói ra, lộ ra cái quần lót màu đen. Lôi Ninh cách quần lót, liếm liếm điểu của Đặng Tiêu, sau đó mới lột quần lót của hắn ra. Một tay nắm lấy cánh tay thon mảnh của Đặng Tiêu, một tay tách đùi của Đặng Tiêu.

Hắn cả người bị biến thành bộ dạng của M, đang lúc hắn muốn há mồm mắng chửi, thì bị chính cái quần lót của mình nhét thẳng vào miệng bịt kín lại. Đặng Tiêu nhục nhã đến mức nước mắt cũng chảy ra rồi, Lôi Ninh nhìn thấy liền cúi đầu liếm quy đầu của Đặng Tiêu, xong đầu lưỡi liếm quanh thân côn th*t, sau đó liền dứt khoát ngậm hết vào.

Thân người của Đặng Tiêu hơi hơi cong về trước, không có tên đàn ông nào lại không thích được khẩu giao, đặc biệt kỹ thuật của tên gấu big bear rất thành thạo, mặc dù không tình nguyện, nhưng điểu của hắn rất nhanh liền cứng lên rồi.

Lôi Ninh ăn một mồm tinh dịch, miệng của y đều bị bắn đến tràn đầy, y nhả quy đầu to lớn ra, thật không ngờ điểu của người này ấy thế mà lại rất lớn, so với của y thì nhỏ hơn một chút, nội tâm y không khỏi hưng phấn, trong đầu đã tưởng tượng khoái cảm khi được xuyên qua ấy.

Trước khi đến đây, Lôi Ninh đã tắm rửa sạch sẽ, y mang bcs giúp Đặng Tiêu, cũng không có cởi tất chân, ở ngay trên mông tách miệng ra rồi ngồi lên trên.

"Ư...." Lôi Ninh hút một ngụm khí, huyệt phía sau được mở rộng từng chút từng chút một đút vào. Thậm chí y còn cảm nhận được mạch máu đang đập trên dương v*t của Đặng Tiêu. Y thất thần một chút, không đi giữ cánh tay của Đặng Tiêu nữa, hai tay nhẹ sức chống ở trên ngực của Đặng Tiêu, tự mình chuyển động lên xuống.

Còn Đặng Tiêu cũng không mấy dễ chịu gì cho cam, hắn bị đè chặt cứng ở dưới thân, đường đường là một ông chủ lớn, làm TOP mấy năm, trước giờ chưa có bị bức nhục đến như thế. Tuy rằng hắn vẫn làm 1, và dưới thân không ngừng liên tục truyền đến khoái cảm.

Rồi hắn nghe thấy tiếng kêu to phóng túng của Lôi Ninh, cuối cùng nhịn không được mà chảy hàng nước mắt, đồ gấu big bear đáng chết này!

Đến nửa khuya, Đặng Tiêu khóc hu hu hút hít ngủ mất rồi, vừa tỉnh dậy Lôi Ninh đã không thấy nữa, đến cái tất chân cũng không lưu lại, chỉ có cái điện thoại bể nát bất động nằm trên đất.

Đặng Tiêu đau đớn kêu một tiếng, hắn cúi đầu nhìn, cái thứ kia bị ép khô luôn rồi.

Hắn ngồi tĩnh lặng mấy giây, sau đó liền bò dậy mặc quần áo. Đem mấy mảnh vỡ của điện thoại nhặt hết lên, điện thoại bị quăng vỡ rồi, hắn không còn cách nào khác phải đến quầy để trả phòng.

Lúc giao lại thẻ phòng, cô gái ở quầy cứ gắng sức nhìn chằm chằm ở trên cổ hắn, hắn bị ánh nhìn không che đậy này mà tức giận, nổi khùng nói: " Nhìn cái gì mà nhìn?"

Cô gái quầy khách tân có hơi sợ hãi đem tiền cọc trả lại cho Đặng Tiêu, " Tiên.....sinh.... trên cổ của ngài.... có chữ."

"? " Đặng Tiêu nghi hoặc đi đến trước kính ở đại sảnh nhìn nhìn, bên trên có một vài chữ lớn được viết bằng bút dạ: đại điểu tiên sinh, hẹn lần sau. Bên dưới còn kèm dãy số điện thoại, Đặng Tiêu hoa mắt choáng đầu,may ra cũng không chết tại chỗ. Hắn giơ tay lên đi chùi, mà mẹ nó chứ chùi không ra, chùi thẳng đến khi da cũng đỏ lên hết, mấy cái chữ này một chút cũng không có chùi đi được, Đặng Tiêu tức giận rời khỏi quán bar đi ra xe, xông thẳng đến địa bàn của Hoa Bối Bối.

Hoa Bối Bối chính là ma cô làm trung gian hợp tác với anh suốt mấy năm nay, lúc trước hàng giới thiệu luôn khiến hắn hài lòng, tự nhiên tối qua có phải đầu ốc bị lừa đá hay không? Hắn cực kỳ muốn tìm tên kia hỏi cho ra lẽ!

Đặng Tiêu dừng xe trước cửa cao ốc, Hoa Bối Bối là một doanh nhân, và nhiều mối làm ăn đều là do hắn Đặng Tiêu cung cấp cho, Đặng Tiêu phất cửa xe đóng lại rồi tiến vào cao ốc, ấn đến tầng 36. Người trong công ty này đều biết Đặng Tiêu, Đặng Tiêu cũng được xem là nhà đầu tư của cái công ty này, mọi người bình thường đều gọi Hoa Bối Bối là Hoa thiếu, nhưng trên thực tế Đặng Tiêu hắn mới chính là thiếu gia chân chính. Sinh ra ở Bắc Kinh, tổ tiên ba đời làm quan, hai đời làm thương nhân, hắn chính là một danh con ông cháu cha ở Bắc Kinh này.

 "Ông chủ Tiêu sao lại đến đây?!" có người mắt sắc, vừa liếc đã nhìn ra Đặng Tiêu rồi, còn nhìn thấy được chữ trên cổ của Đặng Tiêu, hết mấy người nhân viên ai cũng bị dòng chữ trên cổ của Đặng Tiêu chọc cười. Đặng Tiêu một đao lập tức liếc qua, phẫn nộ nói: "Nhìn cái đếch gì? Mau biến đi làm việc hết cho ông đây, ngày nào cũng vậy, toàn khiến người phiền phức."    

Mấy nhân viên đó bị dọa đến hồn bay phách lạc, trong lòng nghĩ ông chủ Tiều hôm nay ăn phải thuốc súng đi, bình thường đối đãi với mọi người vẫn rất là ôn hòa.

"Đợi đã!" mấy người đó lại nhanh chóng dừng lại, Đặng Tiêu giọng điệu'Tôi rất phiền muộn' nói: " Ông chủ Hoa của mấy người đâu?"

"Ông chủ Hoa hôm nay bị bệnh, ở nhà nghỉ ngơi!" não Đặng Tiêu vừa nghĩ, nào có việc trùng hợp như vậy, ta vừa mới tới tìm hắn, hắn liền có việc. Nhớ lại việc của tối hôm qua, lòng nhĩ: Ta không phải là bị tên tiểu tử này hố rồi đi?

" Các người gọi điện thoại cho hắn, tôi lại tiếp." Đặng Tiêu ra lệnh bọn họ.

"Này......"

"Bớt phí lời, tôi cũng là ông chủ của mấy người đấy! hắn có thể sa thải các người, tôi cũng có thể sa thải các người được!"

" Vâng vâng vâng!" mấy người đó cũng không dám nhiều lời gì nữa, đánh máy gọi cho Hoa Bối Bối, qua mấy giây điện thoại được tiếp, "Alô? Tiểu Vương à, có việc gì?"

 "Ông chủ Hoa, việc này..." người đó còn không quên ngước lên nhìn sắc mặt của Đặng Tiêu, Đặng Tiêu liếc ánh mắt qua, người đó liền lễ độ cung kính truyền điện thoại qua dâng lên cho Đặng Tiêu.

 "Tiểu Vương à, tôi không phải nói rồi sao, không có việc gấp thì đừng gọi cho tôi, đúng rồi, ông chủ Tiêu đến tìm, ngàn lần nhớ kỹ phải nói là tôi bị bệnh, không tiếp người được a!"

Đặng Tiêu cắn chặt răng, dừng lại từng chữ quát: " Hoa! Bối! Bối! "

Hoa Bối Bối đầu dây bên kia giật mình một cái, thiếu chút không cầm chắc điện thoại, đang muốn cúp điện thoại, thì một câu của Đặng Tiêu bay qua đây: " Cậu bây giờ mà cúp, lão tử đây sẽ cho ngươi không gánh vác được hậu quả.!"

Hoa Bối Bối đáng thương, cũng không dám cúp điện thoại, vì thế cầm lấy điện thoại, bắt đầu liên thanh xin lỗi: " Anh Đặng, anh nghe em nói nè, em thật là không có lừa anh, Lôi Ninh là em họ của em, y thích anh lâu lắm rồi, y dùng bạo lực bức ép em! Em có nói với y, rằng anh không thích loại hình giống như y, cũng đã cự tuyệt qua y. Em thật là không có cách, y là quán quân nhà vô địch quyền anh ở Bắc Kinh hồi năm ngoái, nên em không dám gây sự với y a!!"

"Cho nên, cậu liền thà rằng đắc tội với tôi? Được lắm Hoa Bối Bối, lão tử đây đối xử rất tốt với ngươi, ngươi lại để cho mỹ nam tuấn tú của Lão Tử đây bị một con gấu áp đảo! đây so với mấy món qua đêm lúc trước trước trước trước còn buồn nôn hơn!"

"Hu hu hu.... Anh Đặng, em cũng đâu có muốn vậy, em biết người em họ kia của em có bề ngoài giống như con gấu, nhưng mà y cũng không có xấu nha, chỉ là hơi cường tráng chút thôi, anh hãy miễn cưỡng miễn cưỡng.......yêu......."

Chữ 'thương' của Hoa Bối Bối còn chưa nói ra đã bị Đặng Tiêu cắt ngang: " Xàm xí! Lão tử nếu mà có thích con gấu đấy, thì ta thề cả đời bị đè!"

Đặng Tiêu cắt ngang điện thoại, tức giận đem điện thoại trên tay ném xuống đất, đồng thời xoay người rời khỏi, nhân viên kia nhất thời muốn khóc mà không rơi được lệ, cũng không dám ho he gì, trong lòng lặng lẽ khóc than: Điện thoại apple đời mới của hắn a.......

Hết ba ngày liền, Đặng Tiêu hết ba ngày liền làm ổ ở trong khách sạn không có ra cửa, và cũng không dám về nhà. Bởi vì dòng chữ trên cổ, nói đùa nếu để cho cha Đặng liếc thấy, thì chắc chắn sẽ đánh gãy chân của hắn.

Quần áo cùng điện thoại mới đều được thư ký đem qua cho hắn, hắn mà ra ngoài thì nhất định sẽ tóm được tên khốn nạn kia.

Đặng Tiêu đứng trước gương sửa sang lại quần áo nghĩ, tên Lôi Ninh này, lưu lại số điện thoại là có ý gì? Chính là chờ hắn tìm tới cửa sao?

Đặng Tiêu trong thâm tâm ước đoán, người thích Đặng Tiêu hắn đây có rất nhiều, nhưng không có ai lại dám như bá vương cưỡng ép hắn như vậy, hắn không thể cứ thế lỗ mãng tự mình dâng đến tận miệng được, phải tìm ra biện pháp trêu đùa con gấu đó, tìm mấy việc lưu manh bỉ ổi để thị uy trước y. Cái biện pháp này hay, Đặng Tiêu sờ sờ cằm, đối với soái ca (hắn tự nhận) trong gương nở nụ cười tà ác.

- -

Sau khi mọi thứ đều được an bài xong, Đặng Tiêu trước đi tiệm cắt cho mình một bộ tóc ngầu đẹp trai, lại lên phố mua một bao thuốc lá, thuận tiện mua luôn một ly trà sữa trân châu Đài Loan, xong mới đi đến chỗ Lôi Ninh mỗi ngày luyện võ canh me, nghĩ muốn nhìn thấy Lôi Ninh bị đánh, Đặng Tiêu cười đến nếp nhăn trên trán cũng hiện ra. Đặng Tiêu đeo kính đen đang đứng bên đường quan sát, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ, ừm, đã tám giờ, Lôi Ninh sắp ra tới rồi.

Quả nhiên, một giây sau, Lôi Ninh từ trong phòng tập quyền anh bước ra, Lôi Ninh mặc một cái áo thun ba lỗ rộng rãi, quần đùi thùng thình, tóc cắt đến rất ngắn,lông mày rậm như cậu bé shin bút chì, " Còn đeo cái balo dễ thương kia nữa chứ, hừ." Đặng Tiêu cười châm chọc, ai mà ngờ được một tên cường tráng thế kia mà lại đeo balo con thỏ, thiệt quá mức mâu thuẫn đi.

Lời của Đặng Tiêu vừa dứt, thì từ trong hẻm nhỏ nhảy ra mấy người bịt khẩu trang chắn trước mặt Lôi Ninh, Lôi Ninh thấy liền nhăn mày.

Đặng Tiêu hút hai ngụm trân châu, tính đứng đây xem kịch hay.

Lôi Ninh mặt vô cảm mở miệng nói: " Các người muốn làm cái gì?"

Mấy tên lưu manh mặt mày giữ tợn,: "Cây này là ta trồng, đường này là do ta mở, muốn đi qua đây, phải để lại tiền tài!"

"Khục, khụ khụ....." Đặng Tiêu ho sặc sụa, bị nghẹn đến đỏ cả mặt, mẹ nó diễn cũng quá sến rồi?

Lôi Ninh không quan tâm bọn hắn, xoay người muốn đi, có tên lưu manh mạnh dạng bắt lấy bắp tay của Lôi Ninh, Lôi Ninh cũng không dài dòng, một quyền liền quật ngã, sau cùng còn liếc nhìn bọn hắn một cái, biểu thị rõ ' muốn chết thì lên' mấy tên lưu manh bị ánh mắt này dọa sợ rồi, sửng sờ không dám tiến lên nữa, Đặng Tiêu đứng một bên tức muốn ói máu, đây là tìm đến mấy người nào vậy?!

Hôm nay hắn cũng không thể cứ đến không như vậy, đến cũng đến rồi, giờ không lẽ ra chào hỏi cái à? Đặng Tiêu đang suy nghĩ liền bị một người qua đường đụng phải, trực tiếp đụng té đến trên người của Lôi Ninh. Lôi Ninh ôm lấy Đặng Tiêu, trong mắt của Lôi Ninh có một tia kinh hỉ xẹt ngang qua, nhưng mặt vẫn không có biểu tình gì, nhất thời Đặng Tiêu lòng muốn chết cũng có luôn rồi, đầu tiên bị người ôm vào lòng a.

Đặng Tiêu giơ ra tay phải, trên mặt nhếch mép cười mỉm: " Trùng hợp quá, cậu cũng ở đây à?"

"Phòng tập quyền anh này là do tôi mở, tôi thường đến đây để dạy." Lôi Ninh

Trong lòng Đặng Tiêu: ai hỏi ngươi đâu!

"Cậu có thể trước buông tôi ra không?Trước mặt công chúng như vầy có chút đồi phong bại tục." Đặng Tiêu mặt cười tâm không vui nói.

"Nhưng mà bây giờ đã là xã hội tự do yêu đương."con gấu này, còn biết lẻo mép đấy.

"Cái này, gấu, không, big bear, 'peiii', Lôi tiên sinh này, phiền buông tôi ra, cảm ơn!" giọng nói của Đặng Tiêu dần trở nên nghiêm túc, Lôi Ninh ồ một tiếng rồi thả Đặng Tiêu ra, Đặng Tiêu xấu hổ tay chân không biết để đâu, im lặng mất hết mấy giây, rồi hắn nhét tay vào trong túi quần, " Nếu không có việc gì, vậy tôi đi trước vậy."    

"Đặng tiên sinh, có thể kết bạn weixin không?" Lôi Ninh gọi Đặng Tiêu lại, đem điện thoại đưa qua hắn, Đặng Tiêu nhất thời tiến lùi khó khăn, đang muốn nghĩ làm sao để từ chối, một hồi do dự, màn hình điện thoại của Lôi Ninh liền khóa lại, Lôi Ninh ấn một cái, màn hình lại sáng lên, hình nền màn hình khóa nhìn rất quen, chính là hình nude của hắn đang ngủ! còn nhìn ra được bức ảnh bị cắt đi một nửa! Đặng Tiêu trong lòng lạnh buốt, Lôi Ninh thế mà chụp lén ảnh nude của hắn!

"Không phải như anh nghĩ đâu, anh nghe tôi giải thích." Lôi Ninh thấy sắc mặt Đặng Tiêu không đúng, liền nắm lấy tay của Đặng Tiêu, tim của Đặng Tiêu bùm bụp mà đập, nhà hắn quyền thế cao quý, nếu xảy ra sự việc bê bối này........

Đặng Tiêu bình tĩnh lại một lúc, nắm tay ngược lại dẫn Lôi Ninh đến nơi vắng người.

Lôi Ninh cũng không phản kháng, ngoan ngoãn đi theo Đặng Tiêu, Đặng Tiêu tùy ý tìm đại một cái khách sạn thuê một phòng, thẳng đến tiến vào phòng, Đặng Tiêu mới bỏ tay Lôi Ninh ra.

Đặng Tiêu lấy bao thuốc trong túi ra, đốt một điếu lên rít hai hơi, hỏi y: "Nói đi, cậu muốn cái gì?"

"Anh." Lôi Ninh không một chút do dự nói ra khỏi miệng, mắt Đặng Tiêu bị khói thuốc che mờ, hắn vẫy vẫy, rồi đem điếu thuốc dập tắt, bắt đầu mở nút áo sơ mi, đem chính mình lột ra trần truồng, nói với Lôi Ninh: " Đến đi! Đến đè lão tử!"

"Đặng tiên sinh, tôi, tôi không phải......" lời của Lôi Ninh còn chưa nói xong, đã thấy Đặng Tiêu ngồi ở trên giường, hai cặp đùi trắng tuyết mở ra, lộ ra dương v*t bán mềm, Lôi Ninh nuốt ngụm nước miếng, Đặng Tiêu cong ngón tay quắc quắc, hơi mỉm cười nói: " Đến đây, liếm nó, nó cần cậu an ủi."

"Đặng......"

"Shit." Lôi Ninh không nói nữa, cởi quần áo của mình ra, quỳ giữa hai đùi của Đặng Tiêu, hai tay nắm chặt côn th*t của Đặng Tiêu, thành kính hôn xuống, rồi bắt đầu liếm từ dưới lên trên,lúc đầu lưỡi của y chà quét nhẹ đến niệu đạo của hắn, Đặng Tiêu ' ưm' một tiếng, Lôi Ninh ngẩng đầu lên quan sát biểu tình của Đặng Tiêu, y thích người này, thích đến muốn hôn khắp cơ thể hắn, muốn bị hắn mạnh mẽ xuyên qua, muốn bị hắn tàn nhẫn mà đạp dưới chân.

Đặng Tiêu một bên dò tóc của Lôi Ninh, một bên dùng đầu ngón chân kẹp lên ngực mềm mại lại cứng của Lôi Ninh, hắn giơ tay lên vân vê vú của Lôi Ninh, mạnh tay kéo một cái, Lôi Ninh liền mím chặt môi, điểu đang bán cương chớp mắt cương lên, Đặng Tiêu nhìn thấy, một chân liền đạp lên, đạp đến lúc trên từng kẻ chân của hắn đều dính đầy tinh dịch đặc sệt, Đặng Tiêu chậc một tiếng, nói: " Thật dâm a, gấu cái."

Thân thể Lôi Ninh bỗng cứng đờ, nhưng cũng chỉ vài giây, lại tiếp tục động tác trên miệng chính mình, Đặng Tiêu hơi đẩy đẩy nhẹ, giọng nói khàn đặc trở nên từ tính: " Đủ rồi."

Lôi Ninh không hiểu, y mới vừa đem Đặng Tiêu liếm cương, trong lòng vẫn còn chút lạc lõng.

"Nằm sấp lên trên giường." Đặng Tiêu vỗ vỗ vị trí ở bên cạnh mình, Lôi Ninh rất nghe lời quỳ bò đến bên giường, mông vểnh lên, cái động ở phía sau đang co rút từng trận, Lôi Ninh thấy Đặng Tiêu không có động tĩnh, nhịn không được mở miệng nói: " Đặng tiên sinh, tôi mỗi ngày đều rữa đến rất sạch sẽ, anh có thể yên....a..."

Hai ngón tay của Đặng Tiêu đã tiến vào phía trong, tiếp xúc đến nếp nhăn bên trong vách mông, từ từ chuyển một vòng, rồi dần dần đến bốn ngón tay, móng tay được cắt gọn nhẹ nhàng thọc vét, hắn không chạm đến vị trí của tuyến tiền liệt,chỉ quét một vòng chung quanh vách mông, thân thể Lôi Ninh đang run rẩy, toàn thân cực kỳ hư không trống rỗng, y rất muốn, rất muốn bị ịch!

"Đặng tiên sinh..... hư..... thật khó chịu....."

"Nói đi, bình thường có nghĩ đến tôi rồi tự an ủi không?"ngón tay của Đặng Tiêu vẫn đang chậm chạp ra ra vào vào, căn bản không quan tâm đến thỉnh cầu của Lôi Ninh, Lôi Ninh gật đầu, thở gấp đứt quãng nói: " Có! Mỗi buổi tối đều sẽ nghĩ đến Đặng tiên sinh, muốn Đặng tiên sinh ịch tôi, mạnh mẽ mà bạt tai tôi."

Đặng Tiêu cười nhẹ: " Cậu còn có loại sở thích này à?không xấu hổ? vậy chúng ta chơi một trò chơi, ngữa bàn tay đặt ra trên lưng!"

Lôi Ninh nghe lời liền đem tay đặt ở sau lưng, cái tư thế này cực kỳ khó chịu, y vẫn cố chịu không động đậy. ( ờm thụ đang nằm quỳ chổng mông hai tay chắp ra sau lưng. hết)

Đối với trò chơi này Đặng Tiêu không những thành thạo nằm lòng, mà còn phát huy tại chỗ, hắn lấy bcs từ trong túi ra, dùng miệng xé mở, sau lại lấy một trái chuối từ trong balo của mình ra, đeo bao vào, thứ này là do hắn tiện tay mua ở bên đường. Kéo bao vào rồi nhét vào trong kẽ mông của Lôi Ninh, đâm thẳng vào đáy, chỉ giữ lại bên ngoài một chút cuốn chuối, sau đó đem dây nịt trên quần tây rút ra, quất vào lòng bàn tay của Lôi Ninh, Lôi Ninh mạnh mẽ co rút tay lại, nhịn xuống bản năng muốn trở tay đánh lại, Đặng Tiêu trong lòng đều biết rõ ràng, cái tư thế này đối với người luyện quyền trường kỳ mà nói là cực kỳ có tính uy hiếp, hiện tại trong lòng của y nhất định khẩn trương đến các giác quan đều căng hết lên rồi đi.

"Lúc tôi đánh cậu, cậu lại rụt tay, vậy quất bù lên chân vậy, nhưng tôi lại không thích quất lên lòng bàn chân, chân có các sợi thần kinh mỏng manh, dễ làm hại đến, cho nên, đừng có mà động đậy, hiểu chưa?" Đặng Tiêu vừa nói, liền quất một phát vào lòng bàn chân của Lôi Ninh, Lôi Ninh ăn đau, nhưng chỉ run rẩy một cái, liền không động nữa.

"Bây giờ, tôi muốn quất vào mông của cậu." lời vừa dứt, trên lòng bàn chân lại truyền đến một cơn đau đớn, Đặng Tiêu căn bản vốn không muốn cho y chuẩn bị tốt a.

Tay của Đặng Tiêu lại sờ lên mông của Lôi Ninh, mặc dù Đặng Tiêu thích tiểu 0 mông mềm, nhưng mông sữa to bự của con gấu lớn này xúc cảm quá tốt.

Đặng Tiêu dừng lại một hồi, dây nịt liền quất lên mông của Lôi Ninh, còn không cho Lôi Ninh có cơ hội nghỉ xả hơi, liền quất mấy cái xuống chân phải, sau cùng còn dùng hết lực quất một cái rõ mạnh xuống chân trái của Lôi Ninh, Lôi Ninh n*ng đến cả người run lẩy bẩy, dùng giọng điệu đáng thương van xin Đặng Tiêu: " Đặng tiên sinh.... Tôi sắp không chịu nổi rồi......"

Đặng Tiêu thương xót một tiếng, mới nói: " cậu ngồi quỳ lên chân đi, lưng duỗi ra tay úp trên giường, tách hai chân ra" sau khi Lôi Ninh bày xong tư thế, Đặng Tiêu liền rút ra trái chuối nhét trong mông của y ra, đồng thời lột đầu vỏ chuối ra một nữa, một nửa khác chụp đến quy đầu của Lôi Ninh, Nôi Linh rút khí thở gấp, thiếu chút bắn ra ngoài.

Đặng Tiêu lấy ngón cái ngón trỏ moi mở thịt động, rồi đâm đi vào, bên trong vừa nóng vừa mềm, dừng lại mấy giây, Đặng Tiêu bèn bắt đầu đâm thọc, Đặng Tiêu cũng không kì kèo, mạnh mẽ đâm đến tận tuyến tiền liệt của Lôi Ninh.

Tiếng hô của Lôi Ninh càng ngày càng lớn, sau mông tinh dịch tiết ra đã làm ướt hết một mảng trên giường, con mắt mơ hồ, miệng há lớn, nước miếng đều nhiểu lên trên tay.Y hình như chưa vừa lòng với tốc độ này, liền bắt đầu tự mình động eo,mỗi một lần đều đỉnh đến tận sâu bên trong, vậy y mới thỏa mãn. Y cũng không đi xoa nắn điểu của mình, ngược lại giơ tay đến sờ ngực chính mình, y nhắm mắt lại, mạnh tay ngắt đầu v*, cảm giác đau đớn tăng thêm khoái cảm cho Lôi Ninh, y lớn tiếng hét: " Đặng tiên sinh, cầu anh, cầu anh....a..... cầu anh nắm lấy tóc của tôi, cầu anh!" rất nhanh tóc của y liền bị kéo căng lên trên, tóc của y rất ngắn, lúc nắm lại càng đau.

Đặng Tiêu một bạt tay đánh đến trên cái mông sưng tấy của Lôi Ninh, bên trong mông của Lôi Ninh liền co rút, chặt đến mức hắn cực kỳ sướng, sau đó liền bắn ra, Lôi Ninh cũng tại trong cơn đau đớn kỳ lạ này bắn ra, vỏ chuối dính trên quy đầu cũng rơi ở trên giường, dương v*t của y vẫn còn đang cứng, lại không thỏa mãn mà ma sát lên giường, cũng không đi sờ nó.

Đặng Tiêu: " Mấy tấm hình của tôi trong điện thoại cậu đều xóa hết đi."

Lôi Ninh một mặt không tình nguyện nói: " Đặng tiên sinh, em muốn giữ lại.....em......" (Từ đây LN sẽ xưng em-anh nha)

Đặng Tiêu lạnh mặt nói: "Không xóa, thì không có lần sau."

Lôi Ninh: "..........."

Sau khi Lôi Ninh nghe xong thì thành thành thực thực mà đem ảnh xóa hết, tận mắt Đặng Tiêu xác nhận mới yên tâm.

Sau tối hôm đó, Đặng Tiêu không đi tìm Lôi Ninh nữa, mọi cuộc gọi và tin nhắn của Lôi Ninh đều không tiếp, hắn nghĩ Lôi Ninh sẽ không phải là người không biết thức thời, sau khi xong việc hắn còn chuyển mấy trăm vạn cho y, coi như do hắn xui xẻo đi bán dâm mà còn phải đi trả tiền ngược lại đi.

Đặng Tiêu ở trong phòng làm việc hút thuốc, trên mặt một bộ dáng hậm hực làm cho lòng cô thư ký run sợ, ít nói hẳn và không đi trêu chọc nàng nữa, Đặng Tiêu là gay, có trêu chọc nàng cũng không có gì.

Nàng là một thư ký, vẫn nên quan tâm một chút đến tâm trạng của ông chủ.

"Cọc cọc-----"

"Vào đi." Đặng Tiêu nói xong dập tắt điếu thuốc trong tay.

Thư ký Trương Tịnh vừa tiến vào liền liếc thấy một mảng xanh đen dưới mắt Đặng Tiêu, hiện rõ phóng túng(không tiết chế trong chuyện ấy) quá độ.

"Ông chủ, ngài có phải mấy ngày nay tâm tình phiền muộn ngủ không được hay không?"

Đặng Tiêu kinh ngạc nói: " Cô làm sao biết được? cô biết....."

Thư ký Trương Tịnh đẩy đẩy mắt kính, một mặt nghiêm chính nói: " Đúng vậy, tổ tiên của ông nội tôi là truyền nhân đạo gia đời thứ ba trăm bảy mươi tám, xem tướng là sở trường của chúng tôi."

Đặng Tiêu mặt kiểu ' hóa ra là thế', đồng thời hỏi: " Vậy.......theo thư ký Trương thấy,có thể phá giải?"

"Có, khuyên ngài tạm thời ít làm những việc tổn hại đến thận, như thế có thể tránh đi một chút khí yêu tà."

Đặng Tiêu hiểu hiểu gật gật đầu, thư ký Trương để lại lời khuyên bảo chân thành rồi rời khỏi, Đặng Tiêu nghĩ nghĩ liền cảm thấy thư ký này không hổ là cháu gái đích tôn của truyền nhân đạo gia đời thứ bảy trăm bảy mươi tám, có chút lợi hại đấy, hắn gần đây gặp phải cỗ yêu khí này, có thể tránh thì tránh vậy.

Đặng Tiêu sau khi làm rõ ràng tâm liền thoải mái, đeo lên kính mát màu cam quýt, thì tính đặt hai vé máy bay Maldives, dẫn theo tiểu mỹ nhân Trà Trà của mình đi du lịch.

Đặng Tiêu cầm điện thoại lên đặt vé ngay tối nay, còn gửi tin nhắn báo cho Trà Trà biết chuyện đi du lịch hai người đến Maldives, lập tức đầu bên kia gửi lại một tin 'Dạ', Đặng Tiêu rất là hài lòng, Trà Trà theo hắn mấy năm nay, người vừa xinh đẹp lại vừa rất hiểu chuyện, trước nay chưa từng làm phiền hắn, là tiểu sủng vật với thân thể sạch sẽ ( bạn tình 1x1 á, không đi bậy bạ với ngkhac),tóm lại so với tên gấu kia tốt hơn nhiều.

 'Ting--'

'Ting--'

'Ting--'

  ......

Đặng Tiêu mới ngồi một bữa sáng, tin nhắn của tên gấu kia cũng không dừng gửi qua đây, hắn phớt lờ y, là y tự mình tìm vui thế à, Đặng Tiêu tùy ý bấm mở ra tin nhắn của tên gấu, liếc xem y gửi cái gì đến.

- - Đặng tiên sinh, em nhớ anh.

- - Đặng tiên sinh, anh tại sao lại không trả lời tin nhắn của em?

- - Đặng tiên sinh, anh có phải chán ghét em.

Khi xem đến đây Đặng Tiêu trêu chọc cười, biết mà còn hỏi.

- - Đặng tiên sinh, em biết, anh không thích vẻ ngoài của em, em nhìn không được đẹp, cũng không mềm mại giống loại hình mà anh thích, nhưng mà em sẽ cố gắng khiến anh thích em.

'pei', dựa vào cậu? Đặng Tiêu một mực khinh thường.

Đang lúc Đặng Tiêu không có kiên nhẫn xem tiếp tin nhắn, tên gấu liền gửi một tấm hình qua, là hình y mặc đồ nữ, phía dưới còn mang tất đen lưới, quỳ ở trên giường, hai đầu v* to như màn thầu lộ ở bên ngoài, giống như đang chờ đợi người đến cắn hai phát, Đặng Tiêu nhìn nhìn tất lưới đen lộ ra các khối thịt đầy đặn của tên gấu, nuốt nuốt nước miếng, không thể không thừa nhận,quả nhiên tất lưới này đốt lên dục vọng của hắn.

Đặng Tiêu sốc lại tinh thần, xoa dịu mấy giây, thoát ra khỏi ranh giới, thư ký Trương nói, phải cách xa cổ khí yêu này, cách xa.

Mà Lôi Ninh ở nơi kia thì không có bình tĩnh như thế, y ở trên điện thoại mới của Đặng Tiêu cài vài thứ, mọi hành động, thông tin, trình duyệt web của Đặng Tiêu y đều nhìn thấy hết, biết đến tường tường tận tận.

Y ở trong danh bạ nhìn thấy người tên Trà Trà, trong mắt lướt qua âm u, cắn chặt môi, qua một lúc, y gửi tin nhắn qua cho Hoa Bối Bối: tôi muốn gặp tên kỹ nữ Trà Trà kia, ngay lập tức.

Đặng Tiêu ở sân bay đợi Trà Trà nhưng đến bóng người cũng chậm chạp không thấy.Lúc này thông báo máy bay chuẩn bị cất cánh được chiếu trên bảng thông báo, lúc hắn điện cuộc gọi thứ năm đi nhưng đều không bắt máy, Đặng Tiêu liền tức giận kéo Trà Trà vào danh sách đen, đáng chết! Thế mà dám cho lão tử leo cây?!

Tâm của Đặng Tiêu rất to, cũng không tiếc rẻ gì một tên nhóc, hắn tự mình dứt khoát xách theo hành lý lên máy bay, một người cũng tốt, nói không chừng ở trên đất khách hắn có thể lừa được một em trai xinh đẹp nào đấy, nghĩ đến đây, tâm tình Đặng Tiêu tốt lên, trên miệng bắt đầu ngâm nga khúc dân ca.

Sau khi Đặng Tiêu lên máy bay rồi ngồi xuống chỗ ngồi của mình ngủ một giấc, lúc đến đã là buổi tối, Đặng Tiêu không đợi được, nghĩ muốn đi đến bờ biển dạo chơi một vòng, đến tối lại uống chút rượu.

Sau khi hành lý được đặt vào trong xe hắn đã thuê trước, rồi tự mình lên xe, lái xe chạy thẳng ra biển.

Xuống xe Đặng Tiêu vừa cởi đồ vừa vặn eo, hắn đóng lại cửa xe tính xoay người lại đi đón tiếp vô số mỹ nam, nhưng bãi biển một mảnh trống vắng, đừng nói đến mỹ nam, đến một bóng người cũng không có!

 "Không phải chứ? Gặp quỷ rồi à?" Đặng Tiêu móc ra điện thoại, hắn đã cố ý tìm nơi có nhiều người, huống hồ bãi biển này hắn lúc trước cũng thường hay đến, không thể nào đi lộn.

Lúc Đặng Tiêu đang cảm thấy quái lạ, thì hắn cảm giác được trên eo có một bàn tay mò đến, hắn trở tay liền vung bạt tay qua đó, người kia liền hự một tiếng, người bị đánh cũng không nổi nóng, mà còn ngoan ngoãn gọi Đặng Tiêu:

" Tiêu Tiêu."

Đặng Tiêu vừa nghe tiếng này, thì kinh ngạc hô: " Lôi Ninh?!"

"Là em." Lôi Ninh to gan đi lên hun cái chụt lên môi Đặng Tiêu, Đặng Tiêu giật mình lại một bạt tay vung ra, ai ngờ được còn đánh Lôi Ninh đến n*ng rồi, Lôi Ninh chủ động nhấc cái mông bự mềm cứng vừa phải lên, nhỏ giọng nói: " Chỗ này cũng muốn."

Đặng Tiêu cũng không khách sáo, hắn đang tức mà không có chỗ xả, liền một bạt tay dùng hết lực vung đến trên mông thịt bên phải của Lôi Ninh, Lôi Ninh 'a' một tiếng, vặn vặn cái mông, Đặng Tiêu bây giờ mới phát hiện Lôi Ninh lại mặc tất lưới nửa dài(không phải dạng tất quần), cặp mông trắng lộ ra bên trên, bên dưới có tất lưới bao bọc cặp đùi đầy đặn.

Đặng Tiêu như hiểu ra cái gì đấy, đốt một điếu thuốc, rít sau một hơi, hai ngón tay hắn trượt vào trong huyệt của Lôi Ninh, chầm chậm đâm thọc, " Đồ dâm đãng, là cậu chặn Trà Trà phải không? Đợi không nổi muốn lão tử chịch cậu à? Thiếu chịch như vậy sao?cậu là ai? Dựa cái gì muốn lão tử chịch cậu?"

Đặng Tiêu hỏi một lèo, Lôi Ninh trả lời không hết, y hai tay chống trên xe, mông hướng về Đặng Tiêu, vừa rên rỉ vừa trả lời: "A.....là, em là..... không đợi được muốn tiên sinh chịch em,... ha... em là chó của tiên sinh, tiên sinh là chủ của em."

" Mông chó tại sao lại đen đến như vầy? hử? dơ nên muốn được liếm sao?" Đặng Tiêu biết Lôi Ninh mỗi lần làm đều sẽ rửa rất sạch sẽ, nhưng do hắn bị dáng vẻ này của Lôi Ninh kích thích nên muốn chọc, hắn mở rộng phía sau của Lôi Ninh, đầu lưỡi thọc vào, đầu lưỡi ẩm ướt dính dính liếm một vòng động huyệt, Lôi Ninh toàn thân run rẩy, hét kêu bắn ra.

Đặng Tiêu hài lòng nói: " Đúng là một lỗ chó không tệ, đã là chó của tôi, thì cũng nên đóng dấu của tôi." Đặng Tiêu đem điếu thuốc dí vào trên mông thịt bên phải của Lôi Ninh, phát ra tiếng 'xì xì', Lôi Ninh lại không cảm thấy đau đớn, ngược lại phía trước lại càng cương cứng lên, Đặng Tiêu nhịn không được đi nắm chặt đại điểu của Lôi Ninh, châm chọc nói:

" *** chó bự nha, có tác dụng gì đâu? Cậu đã không dùng được, vậy tôi giúp cậu cắt xuống nhé như thế nào? Hử? chó con?"

Lôi Ninh nghe mấy lời sỉ nhục y, nước chảy ra từ điểu làm ướt hết tay của Đặng Tiêu, y xin xỏ Đặng Tiêu: "Tiên sinh, xin ngài, chịch em, em sắp không nhịn nổi lại muốn bắn nữa rồi!"

"Chó của tôi đã cầu xin, thì chủ đây nên thỏa mãn chó của tôi rồi, nhắm mắt lại, giơ tay ra, đi theo tôi!" lúc này dục hỏa đã đốt toàn thân Lôi Ninh, căn bản không có năng lực đi suy nghĩ, nói cái gì liền làm theo cái đó, Đặng Tiêu nắm tay dẫn Lôi Ninh ra bờ biển, Đặng Tiêu lệnh Lôi Ninh quỳ bò xuống đất, " Tự mình dùng tay vạch lỗ chó ra!" Lôi Ninh đang muốn mở mắt, Đặng Tiêu liền vung tay đánh lên trên mông của y, mắng:

"Tôi có nói cậu mở mắt chưa?!"

Lôi Ninnh lại nhắm mắt lại, Đặng Tiêu giơ tay hướng lên đùi Lôi Ninh, hắn mò được xúc cảm trơn bóng, bèn móc điểu của mình ra, đâm vào giữa hai đùi của Lôi Ninh, hai tay móc tất đen của Lôi Ninh, rồi ma sát lên xuống, rất nhanh, điểu của Đặng Tiêu liền cương lên, hắn không do dự bắt lấy tay Lôi Ninh, rồi đâm thẳng vào mông của y, cả hai đồng thời rên một tiếng sung sướng.

Đặng Tiêu mất hết lý trí, liền bốc lên tính bạo lực, côn th*t trong cái lỗ mông đen ra ra vào vào tới tới lui lui mà đâm thọc, Lôi Ninh bị chịch trên bãi cát vắng vẻ bên bờ biển mà lớn tiếng rên rỉ, Lôi Ninh cảm giác thấy thân thể của mình đã không phải của chính mình nữa rồi, nó hoàn toàn đều thuộc về Đặng Tiêu, bên tai y chỉ có thể nghe thấy tiếng tinh hoành côn th*t đánh vào trên mông của mình cùng với tiếng sóng biển va đập.

Lôi Ninh đột ngột cảm nhận được thủy triều đánh úp tới, nhưng y không dám mở mắt, không dám chống lại Đặng Tiêu, sóng biển đột ngột đáng úp đến quá đầu Lôi Ninh, y có thể nghe được tiếng 'lùng bùng' trong đầu mình, y trong phút chốc cảm nhận được nghẹt thở, lúc này phía sau Đặng Tiêu bỗng mạnh mẽ đỉnh đến điểm mẫn cảm trong cơ thể y, Lôi Ninh nhịn không nổi muốn kêu, miệng vừa mở, liền uống vào một ngụm lớn nước biển.

Lôi Ninh uống một bụng đầy nước biển, Đặng Tiêu thế vẫn không như vậy mà bỏ qua y, buông hai tay của Lôi Ninh ra, đem tay thọc vào trong huyệt mông của Lôi Ninh, cùng với điểu của mình đồng thời cùng nhau chịch Lôi Ninh, Lôi Ninh còn chưa kịp rên, một đợt sóng triều khác lại một lần nữa đánh tới, lần này Lôi Ninh không há miệng, mà ngay chốc đang nín thở ấy lại đạt được cao trào, thân y run lẩy bẩy mặt nghiêng nằm ra trên cát, bán mạng mở to miệng hít thở.

Đặng Tiêu cũng không nhịn được cười, bắn ra ngoài, trên mông của Lôi Ninh bị dòng tinh dịch này tưới đầy khắp nơi, Lôi Ninh triệt để bò ra ở trên cát, Đặng Tiêu ngồi trên khoảng cát ướt mềm, nhìn Lôi Ninh thất thần không động nổi, nghĩ nghĩ gấu bự xấu xí lúc này nhìn có chút đáng yêu.

- --------7/9/2021-------

Hoàn rồi nhé! Dù vậy nhưng khúc cuối thấy được anh chuối chấp nhận anh chanh rồi nha. Kết OE!!!

Ai mò tới truyện này vì cao H thì mau theo dõi tui đi. Bởi vì Tui vừa mới Đào được Hai gương Hải Đường vs Phế Văn, các đồng râm ạ, tui sẽ chọn lọc lựa ra mấy truyện dịch nữa kkkk🤤.

Đương nhiên thịt nhưng phải có nội dung rồi! Hôm qua đang hứng dịch một nửa mới phát hiện truyện kia tam quan bất chính quá tui phải drop ngang, huhu. Tui đọc mà bị cấn hay ngược thụ quá tui chịu không nổi🥺.

下次见!

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!