Chưởng Hoan

Chương 37



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thịnh Tam Lang còn đang dại ra.

Đã nói là lợn rừng to dọa người mà, vì sao thứ biểu muội nghĩ đến chính là giò heo ăn mày?

Từ từ, hắn chỉ từng nghe nói gà ăn mày, giò heo ăn mày là cái gì?

Lạc Sanh rất là thông cảm với hắn.

Tin tức kéo đai lưng của nam nhân xuống, đối với bất cứ một người nam nhân nào mà nói có lẽ sẽ để lại ấn tượng sâu đậm, dù sao cũng phải cho người ta chút thời gian thích ứng.

Nhìn con lợn rừng còn đang co giật, Lạc Sanh kiên nhẫn giải thích: “Lúc trước đã đồng ý với biểu ca, làm một món ăn cho huynh.”

Biểu tình cứng đờ của Thịnh Tam Lang khôi phục linh hoạt.

Nghĩ tới, đây là dùng việc để Lạc biểu muội ở lại thành Nam Dương hai ngày đổi lấy đó.

Thịnh Tam Lang lập tức nhớ đến dư vị món cá sốt cay làm hắn tâm tâm niệm niệm kia, lại nhìn con lợn rừng nằm trên mặt đất không biết đã ăn bao nhiêu đao liền có chút không cam lòng: “Biểu muội, không bằng làm cá đi, làm cá sốt cay ấy, một con cá hoàn hoàn chỉnh chỉnh vừa tươi ngon vừa ngon miệng…”

Lạc Sanh đánh vỡ vọng tưởng của Thịnh Tam Lang: “Không có cá. Thịt lợn rừng cũng rất tươi ngon, cũng đủ nhiều người chúng ta ăn.”

Thịnh Tam Lang còn muốn giãy giụa, đón nhận ánh mắt bình tĩnh sáng ngời của thiếu nữ thì lập tức thanh tỉnh.

Biểu muội không chọc được!

“Vậy… nghe biểu muội.”

Nghe ra sự tiếc nuối trong giọng của Thịnh Tam Lang, Lạc Sanh trấn an nói: “So với cá sốt cay, ta cảm thấy biểu ca sẽ thích giò heo ăn mày hơn.”

Mắt Thịnh Tam Lang sáng ngời: “Giò heo ăn mày thật sự ăn ngon lắm ư?”

Lạc Sanh gật đầu.

“Thế giò heo ăn mày là cái gì, tên thật kỳ quái.”

Lạc Sanh lộ ra vài phần kinh ngạc: “Biểu ca chưa từng nghe nói về gà ăn mày?”

Thịnh Tam Lang có loại cảm giác xấu hổ khi bại lộ sự vô tri: “Khụ khụ, từng nghe nói về gà ăn mày rồi, ta còn từng ăn gà ăn mày của Ngũ Tiên Trai kìa, hương vị cực ngon…”

Mắt thấy Thịnh Tam Lang chìm vào hồi ức tốt đẹp về gà ăn mày, Lạc Sanh không lưu tình chút nào, nói: “Gà ăn mày ngửi tuy thơm, thực tế không đủ nước mỡ, ăn vào có hơi khô cứng. Giò heo ăn mày thì không giống ——”

“Không giống như thế nào?” Nhắc tới ăn, Thịnh Tam Lang lập tức vứt bóng ma từ việc biểu muội kéo đai lưng của nam nhân xuống lên trên chín tầng mây.

“Chân giò nhiều thịt mềm, cho nên giò heo ăn mày ngửi vào thơm, ăn vào lại càng thơm.”

Ực, đây là tiếng Thịnh Tam Lang nuốt nước miếng.

Hồng Đậu ở bên cạnh đã sớm gấp không chờ nổi: “Cô nương, ngài mau làm giò heo ăn mày đi, nô tỳ tới nhóm lửa được không?”

Tú Nguyệt nhìn về phía Lạc Sanh, ánh mắt thêm vài phần kích động.

Quận chúa đã từng đánh giá về gà ăn mày và giò heo ăn mày như vậy, không sai một chữ!

Rốt cuộc vị Lạc cô nương này có liên quan gì đến quận chúa?

Nhưng điều này căn bản là không thể nào, tính tuổi thôi, khi quận chúa ngộ hại thì Lạc cô nương chỉ là một đứa trẻ ba bốn tuổi.

Tú Nguyệt ngơ ngác nhìn Lạc Sanh, nhất thời mờ mịt.

Đương nhiên sự khác thường của Tú Nguyệt bị Lạc Sanh nhìn ở trong mắt.

Có thể nói hôm nay nàng làm giò heo ăn mày, vừa lúc gặp được một con lợn rừng làm nguyên liệu nấu ăn tươi ngon là một mặt, mặt khác chính là bước một bước về phía Tú Nguyệt, ám chỉ nàng chính là Thanh Dương quận chúa.

Hoài nghi nhiều, nghi hoặc nhiều, cuối cùng có một ngày nào đó sẽ phá tan chiếc lồng lý trí, để Tú Nguyệt lớn mật suy nghĩ nàng là ai.

“Biểu ca mấy người tới dựng bếp nhóm lửa, bà bà xấu xí ngươi tới hỗ trợ, chúng ta cùng nhau xử lý con lợn rừng này.”

Mọi người nhanh chóng dựa theo phân phó của Lạc Sanh bắt đầu công việc lu bù.

Một con lợn rừng, thứ nên vứt bỏ thì vứt bỏ, từng tảng thịt lớn xâu thành chuỗi đặt trên đống lửa nướng, những thứ xương heo thì ném vào một cái nồi to lấy ra từ chiếc xe ngựa chuyên chở đồ vật để hầm canh.

Nhìn chằm chằm vào xương heo quay cuồng trong nồi to, Thịnh Tam Lang thở dài.

Ở phương diện thức ăn, Lạc biểu muội nghĩ quá chu đáo rồi!

Lạc Sanh bỏ bốn cái chân giò vào một cái thau gỗ ướp, sau khi rảnh rỗi thì phân phó Hồng Đậu: “Ra sau xe lấy cái vại gốm đen đó tới đây.”

Hồng Đậu đáp một tiếng vâng, rất nhanh ôm tới một cái vại gốm không lớn không nhỏ.

Vại gốm không hề hoa lệ, thế nhưng mở ra là đựng đầy mật ong có màu sắc thượng thừa.

Lạc Sanh bảo Hồng Đậu đem vại mật ong này đưa đến chỗ Tú Nguyệt đang lật xâu thịt nướng, cũng nói: “Thịt nướng có quét một lớp mật ong thì vị sẽ càng ngon hơn.”

“Đúng, đúng, đúng, ta thích thêm mật ong!” Thịnh Tam Lang cười híp cả mắt.

Những hộ về rảnh rỗi nhìn từng xâu thịt nướng trên đống lửa cũng không khỏi nuốt nuốt nước miếng.

Lặn lội đường xa không cần gặm lương khô, còn có thịt nướng và canh xương hầm uống ngay tại chỗ, thật đúng là may mắn mà!

Thịnh Tam Lang nhìn giò heo trong thau gỗ: “Biểu muội, không phải muội nói muốn làm giò heo ăn mày sao?”

“Ướp lâu một chút mới ngon, đúng ra tốt nhất có thể ướp cả ngày.”

Chờ đến khi mùi thịt nướng càng ngày càng đậm, nồi canh xương hầm kia cũng biến thành màu trắng ngà, Lạc Sanh mới lấy chân giò đã ướp ra.

Trải một tầng lá sen đã dùng nước ngâm mềm làm vỏ, trải một tầng mỡ chài, sau đó bọc kín chân giò đã ướp lại rồi đắp lên một lớp bùn thật dày, chôn vào giữa đống lửa, còn lại chỉ là chờ ăn.

“Biểu muội còn chuẩn bị cả lá sen cơ à.” Đến lúc này Thịnh Tam Lang đã bội phục sát đất, cũng không nghi ngờ giò heo ăn mày sẽ rất ngon nữa.

Ừm, ít nhất sẽ không kém hơn so với gà ăn mày nhỉ, biểu muội bảo đảm rồi.

“Thịt nướng có thể ăn rồi.” Tú Nguyệt đột nhiên hô.

Lập tức tiếng nuốt nước miếng vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Hồng Đậu lập tức cầm một chuỗi thịt nướng đưa cho Lạc Sanh: “Cô nương, ăn thịt nướng.”

Lạc Sanh không dao động: “Các ngươi ăn trước đi, chút nữa ta ăn mấy miếng giò heo ăn mày là đủ rồi.”

Các hộ vệ hoan hô một tiếng, gấp không chờ nổi cầm thịt nướng lên ăn uống thỏa thích.

Thịnh Tam Lang ngửi mùi thơm của thịt nướng thật sự không nhịn được đoạt một xâu, sau khi cắn vào miếng thịt nướng thì ánh mắt sáng lên: “Biểu muội, không nghĩ tới bà bà xấu xí làm tào phớ ngon mà thịt nướng cũng ăn ngon.”

Hồng Đậu ăn đến miệng đầy dầu mang vẻ mặt đắc ý: “Đúng vậy, ánh mắt của cô nương chúng ta tốt nhất.”

Thịnh Tam Lang nghĩ đến nam tử mặc đồ đỏ thẫm phong tư trác tuyệt gặp được ở lều trà kia, không khỏi phụ họa: “Đúng là ánh mắt biểu muội tốt.”

Nói như vậy hẳn là hắn đã an toàn, không cần lo lắng bị biểu muội kéo đai lưng xuống —— ây, hình như nhận thức này cũng không làm hắn đặc biệt cao hứng…

Mùi thịt càng bay càng xa, trong bụi cỏ cao cỡ nửa người cách đó không xa, đông đảo ẩn giấu hơn mười nhân ảnh.

Một nam tử râu quai nón mang vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở thiếu niên mặt đen ở bên cạnh: “Lão Thất, lần đầu tiên ngươi đánh cướp ngàn vạn lần đừng khẩn trương, nhìn thấy tiểu nương tử xinh đẹp nhất kia không?”

Thiếu niên mặt đen vội gật đầu: “Nhìn thấy rồi.”

“Đợi lát nữa tiến lên, người của chúng ta sẽ cuốn lấy những hộ vệ đó, ngươi thì lập tức bắt lấy tiểu nương tử kia, đến lúc đó những người kia cũng không dám phản kháng, chúng ta muốn cái gì là phải đưa cái đó.”

“Được.” Thiếu niên mặt đen dùng sức gật đầu, nắm tay siết chặt hiện ra nội tâm khẩn trương.

Râu quai nón giơ tay vỗ vỗ hắn: “Đừng sợ, người của chúng ta đông hơn bọn họ, huống chi bọn họ còn có ba nữ nhân.”

“Ta không sợ.”

“Vậy thì tốt, các huynh đệ chuẩn bị hành động!”

Thiếu niên mặt đen kéo râu quai nón: “Đại ca, không bằng chờ một chút.”

Râu quai nón sửng sốt: “Còn chờ cái gì?”

Ngửi thấy mùi thịt bay tới, thiếu niên mặt đen nuốt nuốt nước miếng: “Nếu không chúng ta chờ cái gì mà giò heo ăn mày kia chín rồi lại đi ra ngoài?”

~~~~~~~~~~~~~~~(⁠~⁠‾⁠▿⁠‾⁠)⁠~

Hình minh hoạ giò heo ăn mày