Chưởng Hoan

Chương 60



“Sanh Nhi, đây là trai lơ mới của con à?” Lạc đại đô đốc buột miệng thốt lên theo bản năng, giọng nói nghẹn ngào trầm thấp.

Thịnh Tam Lang đang định hưng phấn gọi “Cô phụ” thì lập tức kẹt ở trong cổ họng, trong lòng hiện lên nghi vấn.

Lúc trước những di nương kia của biểu muội cũng suy đoán như thế, giờ dượng cũng nói như vậy, hay ở trong mắt người ngoài hắn nhìn có vẻ đẹp trai hơn nhiều so với khi tự soi gương?

Lạc Sanh nhìn Thịnh Tam Lang một cái, giọng bình đạm giới thiệu: “Đây là tam biểu ca của con.”

Thịnh Tam Lang vội mỉm cười thật tươi: “Cô phụ, cháu là Tam Lang của Thịnh gia.”

“Tam Lang của Thịnh gia?” Đầu óc hôn mê đã lâu của Lạc đại đô đốc dần dần thanh tỉnh, “Không nghĩ rằng cháu cũng đã lớn như vậy, lần trước gặp vẫn còn là một đứa bé.”

“Đã lâu rồi cô phụ không trở về.”

“Đúng vậy ——” Lạc đại đô đốc vừa định chìm vào hồi ức, khóe mắt đã nhìn thấy Lạc Sanh.

Nữ nhi đứng ở đầu giường như một gốc cây bạch dương, mang vẻ đạm nhiên an tĩnh mà trước kia chưa từng thấy.

Lạc đại đô đốc hoàn toàn thanh tỉnh: “Sanh Nhi, không phải con ở nhà ngoại của con sao?”

Lời này vừa nói ra, nhất thời cả phòng rơi vào sự trầm mặc kỳ lạ, ánh mắt nhao nhao dừng ở trên người Lạc Sanh.

Các di nương nghĩ 'Ái chà, quả nhiên là cô nương lén quay trở về! Đã bảo không thể đắc tội cô nương mà, ngay cả lão gia cũng không quản được cô nương kìa…'

Đầu tiên Lạc Nguyệt có chút hả giận.

Phụ thân tỉnh rồi, xem Tam tỷ giải thích thế nào về việc lén quay về kinh.

Nhưng ngay sau đó tiểu cô nương lại chần chờ, nếu như Tam tỷ không về, đến bây giờ phụ thân cũng sẽ không tỉnh, nói không chừng…

Khi các nàng chỉ có thể trơ ra nhìn phụ thân hôn mê bất tỉnh, các nghĩa huynh cũng bó tay không có cách nào, loại cảm giác này thật sự quá áp lực và tuyệt vọng.

Nói vậy, Tam tỷ lén trở về là chuyện tốt —— Lạc Nguyệt đột nhiên nhớ đến cảnh Lạc Sanh quất roi ở trước mặt thủ vệ đồng tử.

Thật ra, Tam tỷ quất roi đánh người cũng có mấy phần oai hùng mạnh mẽ đó.

Lạc Nguyệt bắt đầu trở nên rối rắm.

Hừ, dù sao nàng ta cũng không cầu tình, nhiều nhất chờ Tam tỷ bị phạt quỳ từ đường thì đưa chút trái cây qua thôi.

Lúc này Thịnh Tam Lang chỉ có thuần túy lo lắng.

Cô phụ sẽ không trừng phạt biểu muội đâu nhỉ?

Nhưng biểu muội ngàn dặm xa xôi về nhà, một đường cũng rất vất vả ấy.

Thịnh Tam Lang nghĩ đến giò heo ăn mày, mì thịt thái, gà hồ lô… u hu hu, ăn những món đó rồi qua ăn cái khác cũng quá vất vả, hoàn toàn không nghĩ ra biểu muội làm thế nào để chịu đựng.

“Vốn là ở nhà ngoại, bây giờ đã trở về.” Lạc Sanh mặt không đổi sắc trả lời.

Mặt Lạc đại đô đốc trầm xuống: “Con lén trở về?”

Nha đầu này thật là vô pháp vô thiên, làm người ta rầu thúi ruột!

Lạc đại đô đốc vừa sốt ruột cái là đầu lại đau từng cơn.

Trước mắt bao người, Lạc cô nương bình tĩnh đạm nhiên đột nhiên nâng tay áo che mặt, nức nở nói: “Một tháng trước, bỗng nhiên con mơ thấy phụ thân xảy ra chuyện, sau khi tỉnh lại thấy cảnh trong mơ lại rõ ràng như trước mắt, giống như đã thật sự xảy ra. Con gái làm thế nào cũng không thể yên tâm, vậy nên đã trở lại, không nghĩ tới phụ thân thật sự xảy ra chuyện…”

Lạc Sanh khóc một trận xong thì thả ống tay áo xuống, đôi mắt ửng đỏ nhìn về phía Lạc đại đô đốc: "Không phải con gái lén trở về, là trời cao không đành lòng thấy phụ thân xảy ra chuyện mà con gái lại hoàn toàn không biết gì cả, bị cảm động nên mới cho con trở về.”

Lạc đại đô đốc lập tức đỏ vành mắt, giọng run run: “Đây là cha con liền tâm mà, con ta một đường vất vả.”

Mọi người: “……”

“Người vừa mới tỉnh, thân thể còn rất suy yếu, nghỉ ngơi trước đi đã.” Lạc Sanh nói.

Đúng là Lạc đại đô đốc có hơi không chịu nổi.

Sau khi hôn mê một tháng, vết thương vẫn chưa hoàn toàn khỏi, toàn thân không có chỗ nào thoải mái, mới nói nói mấy câu thế thôi đã thở hồng hộc.

“Bình Lật.”

“Có con ạ.”

“Ngươi thay ta tiến cung một chuyến, bẩm báo tin tức ta tỉnh lại cho Hoàng Thượng.”

“Vâng.”

Ánh mắt Lạc đại đô đốc chậm rãi đảo qua các nghĩa tử và nữ nhi rồi nhắm mắt ngủ.

Để hai vị di nương lại hầu hạ Lạc đại đô đốc, những người khác trong phòng thì lui ra ngoài.

“Đại ca xin dừng bước.” Lạc Sanh hô một tiếng.

Bình Lật đi ở phía trước dừng lại, xoay người nhìn về phía nàng: “Tam cô nương có chuyện gì?”

“Ta muốn biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ việc phụ thân ta bị ám sát.”

Trước đó việc cứu Lạc đại đô đốc như lửa sém lông mày, không có thời gian để ý tới những thứ này, giờ cũng nên biết rõ ràng.

Bình Lật tỏ vẻ có chút khó xử, nhìn về phía tỷ muội Lạc Anh.

Lạc Tình mở miệng nói: “Ngày ấy phụ thân uống rượu ở trong đình, Tư Nam đi qua, nói rằng Tam muội để lại một thứ sai hắn chuyển cho phụ thân. Phụ thân nhất thời sơ ý để Tư Nam đến gần người, Tư Nam trình lên một hộp gấm đựng một cây trâm ngọc, hắn nhân lúc phụ thân cầm lấy trâm ngọc xem, dùng chủy thúy giấu phía dưới hộp gấm đâm phụ thân bị thương…”

“Trâm ngọc?”

Sắc mặt Lạc Tình hơi kinh ngạc: “Tam muội không biết ư? Cây trâm ngọc đó là thứ mẫu thân thường xuyên đeo khi chưa xuất các, sau đó thì để lại cho muội. Ngày ấy là ngày giỗ của mẫu thân…”

“Ta không biết vì sao cây trâm ngọc kia lại ở trong tay Tư Nam.” Lạc Sanh trả lời nghi vấn của Lạc Tình rất có kỹ xảo.

“Hẳn là tên đáng chết kia lén lấy trộm trâm ngọc của Tam tỷ!” Lạc Nguyệt cắn răng mắng.

Lạc Sanh nhìn về phía Bình Lật: “Xử lý Tư Nam như thế nào?”

“Tống vào nhà ngục của Cẩm Lân Vệ.”

“Có hỏi ra nguyên nhân ám sát phụ thân ta không?”

Bình Lật cười cười: “Tam cô nương không cần lo lắng những việc đó, chúng ta sẽ thẩm vấn thật kỹ, sau đó sẽ bẩm báo với nghĩa phụ.”

Ý là không muốn nhiều lời với Lạc Sanh.

“Nhưng ta muốn biết.” Lạc Sanh đúng lý hợp tình nói.

Tư công tử là Lạc cô nương đoạt về nhà từ trên đường lớn, kết quả lại là hắn chờ tới thời cơ tốt nhất ám sát Lạc đại đô đốc. Trăm phương ngàn kế trong đó không phải người bình thường có thể làm được.

Bình Lật trầm mặc một lát, nói: “Theo như những gì đã thẩm vấn được, mười mấy năm trước phụ thân và người nhà của Tư Nam bị Cẩm Lân Vệ truy bắt mà cửa nát nhà tan, chỉ để lại Tư Nam còn nhỏ tuổi và một tôi tớ. Tư Nam vẫn luôn ôm tâm tư báo thù cho cả nhà, hai năm trước trùng hợp bị tam cô nương mang về Đại đô đốc phủ…”

“Vậy đại ca bận việc thì đi đi, ta đi gặp hắn.”

“Tam cô nương cần gì phải đến nơi ngục thất kia cho ô uế mắt.”

Lạc Sanh cười lạnh: “Hắn đâm phụ thân ta bị thương, còn lừa ta xoay vòng vòng, cũng không thể tiện nghi cho hắn như vậy.”

Sắc mặt Bình Lật khẽ thay đổi, khuyên nhủ: “Đợi sau khi chúng ta thẩm vấn Tư Nam xong, chắc chắn sẽ để hắn sống không bằng chết, tam cô nương không cần phải tự mình động thủ.”

Đáy mắt Lạc Sanh hiện lên một tia trào phúng.

Nàng không tin nguyên nhân Bình Lật đưa ra.

Cẩm Lân Vệ là tai mắt của thiên tử, có quyền tuần tra truy bắt. Nhiều năm qua, biết bao nhiêu quan lại bị Cẩm Lân Vệ truy bắt mà cửa nát nhà tan. Nếu thật sự là nguyên nhân này, vì sao đã qua một tháng còn chưa kết thúc thẩm vấn với Tư Nam, thậm chí sợ nàng xúc động ra tay nặng với Tư Nam?

Bình Lật đây là coi nàng như Lạc cô nương khi trước mà lừa.

“Vậy được rồi.” Lạc Sanh phun ra ba chữ này, quả nhiên nhìn thấy biểu cảm của Bình Lật có chút thả lỏng nhỏ đến khó phát hiện.

Nàng cong cong khóe môi: “Ta bảo đảm không động thủ, lại nói Ngũ ca cùng đi với ta, như vậy chắc đại ca đồng ý rồi chứ?”

Bình Lật không thể không gật đầu.

Nghĩa phụ tỉnh lại, phân lượng của vị nghĩa muội này nói chuyện lại khác thường, nói đến đây mà còn không đồng ý chỉ sợ sẽ trở mặt.

“Tứ đệ, Ngũ đệ, các ngươi cùng đi với tam cô nương đi.” Bình Lật cho Tề Tứ một ánh mắt.