Chưởng Hoan

Chương 64



Lạc Sanh trở lại Đại đô đốc phủ, trực tiếp trở về phòng không bước ra khỏi cửa nữa.

Tư Nam đã có được giải thoát, nhưng lại vây khốn nàng.

Chung quy tim nàng không phải làm bằng sắt.

Bình Lật biết Lạc Sanh giết Tư Nam, trong lòng bực bội đến cực điểm.

"Không phải ngũ đệ đi cùng tam cô nương à, vì sao để nàng tùy tiện ra tay với tội phạm quan trọng?”

“Tam cô nương nói có mấy lời muốn nói cùng Tư Nam… Xin lỗi, đại ca, ta không nghĩ là tam cô nương sẽ làm ra chuyện như vậy.” Ngoài miệng Vân Động nói xin lỗi, trong lòng lại không có gợn sóng gì.

Người là bị giết ở nhà ngục của Cẩm Lân Vệ, nếu tin tức có truyền ra ngoài, trừ khi là Bình Lật cố ý làm.

Nếu nghĩa phụ không tỉnh lại, có lẽ Bình Lật sẽ làm như vậy, nhưng giờ nghĩa phụ đã tỉnh, hắn ta không cho rằng Bình Lật có can đảm làm chuyện này.

Hiển nhiên Bình Lật cũng hiểu điều đó, ép xuống buồn bực giận dữ hỏi: “Đến tột cùng vì sao Tam cô nương lại hạ sát thủ với Tư Nam?”

Vân Động cười cười: “Đương nhiên là trút giận cho nghĩa phụ.”

Bình Lật đột nhiên cảm thấy không còn lời nào để nói.

Những chuyện mà nữ tử tầm thường không thể tưởng tượng ấy, một khi đặt trên người tam cô nương lại có vẻ không có gì kỳ quái, dù sao đó cũng là một cô nương nhìn trúng nam tử nào đó sẽ đoạt về nhà.

Trầm mặc một lát, Bình Lật hỏi: “Bây giờ Tam cô nương ở đâu?”

Hắn ta mới trở về từ trong cung đã nghe nói chuyện Tư Nam, đến bây giờ còn chưa có thời gian đến chỗ Cẩm Lân Vệ bên kia.

“Tam cô nương về phòng rồi, đại khái là giết người nên tâm tình không được tốt, tốt nhất đại ca đừng đến quấy rầy.” Vân Động hảo tâm nhắc nhở.

Hắn ta chỉ là phát hiện dường như tâm tình của tam cô nương có hơi không tốt, nhưng mà là sợ hãi hay là gì khác, vậy thì khó nói.

Hắn ta cũng không quan tâm.

“Biết rồi.”

Sau khi Vân Động rời đi, khi đối mặt với Tề Tứ Bình Lật mới xổ hết tức giận trong lòng ra: “Lúc đó đã bảo ngươi đi theo lão ngũ mà tam cô nương nói một câu đã làm cho ngươi lùi bước, nếu kiên trì thì cục diện đâu có rối rắm như giờ.”

Tề Tứ cười khổ: “Lúc ấy tam cô nương nói đến khó nghe như vậy, phàm là ta có chút liêm sỉ cũng không cách nào mặt dày đi theo.”

Bình Lật bưng chén trà lên uống mấy ngụm ép hỏa khí xuống, ngữ khí hoang mang: “Đến tột cùng là ngươi đắc tội tam cô nương, hay là nàng nhìn lão ngũ với con mắt khác?”

“Ta đâu biết đâu.” Tề Tứ rầu rĩ nhấp một ngụm trà.

Nếu là cái trước, có nghĩa hắn ta không làm nên trò trống gì; nếu là cái sau, có nghĩa hắn ta lớn lên xấu. Có là cái nào thì cũng không thể làm người ta vui vẻ.

Bình Lật đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ.

Cửa sổ thư phòng đóng lại, ánh mặt trời xuyên qua lớp vải sa mỏng.

Bình Lật cầm chén trà, thở dài một tiếng: “Tam cô nương lớn rồi, càng khó có thể nắm bắt tâm tư hơn rồi.”

Cố tình lại có sức ảnh hưởng với nghĩa phụ mà không thể bỏ qua.

Thư phòng chìm vào trầm mặc.

Bình Lật mới trở lại Đại đô đốc phủ không lâu, ban thưởng liền cuồn cuộn không ngừng được nâng tới từ trong cung.

Lạc đại đô đốc tỉnh lại, đây là Hoàng Thượng thưởng cho Lạc đại đô đốc bồi bổ thân thể.

Có một đội nội thị khác mang theo ban thưởng đi đến chỗ Lý thần y.

Từ giây phút Lý thần y theo Lạc Sanh bước ra khỏi viện môn kia, không biết có bao nhiêu đôi mắt ở kinh thành bắt đầu nhìn chằm chằm, bây giờ cuối cùng cũng xác định được tin tức thần y ra tay cứu Lạc đại đô đốc tỉnh.

Ngay cả Hoàng Thượng cũng đã ban thưởng cho Lạc đại đô đốc, bọn họ còn có thể không tỏ vẻ sao?

Trong lúc nhất thời Lạc phủ trở thành khách đến đầy nhà, từ hoàng thân hậu duệ quý tộc, cho tới tiểu quan tiểu lại, có thể tự mình đi thì tự mình đi, không thể tự mình đi cũng phái quản sự đi.

Có thể gặp được Lạc đại đô đốc hay không không quan trọng, thái độ mới quan trọng nhất.

Rời khỏi Lạc phủ, lại có không ít người đi thẳng đến chỗ Lý thần y ở.

Lạc đại đô đốc hôn mê cả tháng mà toàn bộ Thái Y Thự đều bó tay không có cách nào, thần y vừa xuất mã đã cứu người tỉnh lại, đây là Thần Tiên Sống mà!

Trong nhà không có người bị bệnh nặng thì làm sao, dù là đau đầu nhức óc, thần y chữa trị có thể giống với lang băm chữa trị à? Nói không chừng thần y trị khỏi cả gốc rễ của đau đầu nhức óc luôn thì sao.

Người có suy nghĩ như vậy rất nhiều, cứ như vậy đừng nói đến lều trà trước cửa nhà Lý thần y, ngay cả mảnh đất trống phía trước cánh rừng kia cũng chẳng có chỗ đặt chân.

Cố tình một ngày thủ vệ đồng tử chỉ phát 30 cái thẻ số, trong số 30 người lấy được thẻ số nhiều nhất chỉ có ba người có thể được thần y chẩn trị, tỷ lệ này quá nhỏ luôn.

Nhìn biển người tấp nập trước cửa nhà thần y, có người cảm thán một tiếng: “Thế này còn khó hơn cả khoa khảo nữa.”

Người bên cạnh cười khổ: “Đương nhiên là khó hơn khoa khảo. Khoa khảo không trúng ấy, cùng lắm chỉ không thể làm quan thôi, nhưng đối với một số người ở đây, không mời được thần y thì mạng cũng không còn.”

Lời này vừa nói ra thì có được vô số lời phụ họa, đặc biệt là mọi người ngạc nhiên phát hiện ngay cả Khai Dương Vương cũng bị thần y cự tuyệt ngoài cửa, lập tức càng hiểu rõ vấn đề mời thần y khó khăn cỡ nào.

Những người chỉ bởi vì bệnh nhẹ như đau đầu nhức óc mà tới xem náo nhiệt lặng lẽ đi mất, còn những người trong nhà có người bệnh bộc phát nặng, bệnh nan y, kỳ chứng chờ cứu mạng thì rơi vào sầu khổ.

Rốt cuộc thứ gì có thể làm thần y cảm thấy hứng thú đây?

Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ tới một người, Lạc cô nương!

Lạc cô nương có thể làm cho thần y đã thả lời nói tuyệt đối không chữa trị cho Lạc đại đô đốc lại ra tay, nhất định là thứ mang đến có thể khiến cho thần y vô cùng hứng thú.

Nếu có thể hỏi được là vật gì, chẳng phải là có hi vọng với việc cầu y hay sao!

Người trông cửa của Lạc phủ đột nhiên phát hiện số khách đến mới vừa ít đi lại nhiều lên, không ít người còn là gương mặt quen mới tới cửa.

Chờ đến khi người trông cửa biết được những người này tới bái phỏng tam cô nương, không dám tự tiện làm chủ, vội đem tin tức báo đến chỗ Hồng Đậu.

Không lâu sau, Hồng Đậu và Khấu Nhi cùng chạy tới cổng phụ.

“Đều là tới bái phỏng cô nương của chúng ta hả?” Hồng Đậu nhận lấy một chồng bái thiếp mà người trông cửa trình lên rồi không chút để ý lật xem, vừa xem vừa bĩu môi.

“Cô nương không thích Trường Xuân Hầu phu nhân đâu, thế mà cũng không biết xấu hổ đưa thiệp tới. Đây là ai? Thiệp nhà của Phó chỉ huy sứ Bắc Thành Binh Mã Tư? Trời ạ, gia quyến của một quan thất phẩm tép riu mà cũng muốn gặp cô nương!” Hồng Đậu nhanh chóng lật hết một lượt, lật đến một tấm bái thiếp có hoa văn chìm màu vàng thì động tác ngưng lại.

Đây là —— thiệp của Khai Dương Vương phủ?

Suy nghĩ một chút, Hồng Đậu rút thiệp ra nhét vào trong tay áo, những bái thiếp khác ném trả cho người trông cửa, không kiên nhẫn nói: “Nói với những người đó rằng, cô nương không rảnh tiếp kiến.”

Hai ngày nay cô nương vẫn luôn nhốt mình ở trong phòng ngủ kìa, nói là đi đường mệt mỏi, nàng ấy muốn ở bên cạnh cô nương nhiều nhiều cũng không thể, những người này còn muốn gặp cô nương? Nằm mơ đi.

Người trông cửa ôm bái thiếp đáp vâng.

Khấu Nhi vội ngăn người trông cửa lại: “Nói như vậy không được đâu. Lão Vương, ông nói là cô nương vẫn luôn phụng dưỡng Đại đô đốc không có thời gian rảnh, với lại cô nương gia gặp người ngoài nhiều thì không tiện, mong rằng bọn họ thông cảm.”

“Vâng.” Người trông cửa thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lui đi ra ngoài.

Trên đường trở về, Hồng Đậu bĩu cái miệng nhỏ: “Còn cô nương gia gặp người ngoài nhiều thì không tiện, cô nương còn dưỡng cả trai lơ đấy, ngươi nói như vậy làm người ta cảm thấy nhà mình thật dối trá đó.”

Khấu Nhi nghiêm mặt: “Ta đã nói là phải cùng ngươi đến xem mà. Cô nương dưỡng trai lơ đâu có e ngại chuyện người ngoài, nhưng ngươi nói như vậy chẳng phải là đắc tội hết tất cả mọi người. Hồng Đậu, ngươi thành thật như vậy là không được đâu…”

Hồng Đậu nghe Khấu Nhi cằn nhà cằn nhằn một đường trở về viện, sờ sờ vào tấm bái thiếp của Khai Dương Vương phủ trong ống tay áo, gõ cửa phòng Lạc Sanh.

“Vào đi.” Giọng nói bình tĩnh truyền ra từ trong phòng.

Hồng Đậu và Khấu Nhi đẩy cửa vào, thấy Lạc Sanh ngồi dựa vào gối tựa, trong tay cầm một quyển sách.