Chuyển Công Thành Thủ

Chương 11



Tống Kiến Quốc mang tâm tình thấp thỏm đi theo Đường Văn Minh đến gay bar, dù đã sớm biết giới gay rất chú ý đến hình tượng nhưng y vẫn không thể ngờ được hộp đêm lại giống sàn catwalk đến vậy, đàn ông trong này người đến sau so với kẻ đến trước càng rực rỡ hơn, ai không biết còn tưởng mình đi nhầm vào hậu trường họp báo thời trang cũng nên.

‘Ba phần tướng mạo bảy phần phục trang’, câu này mặc kệ áp dụng trên người nam giới hay nữ giới đều là lời nói chí lý.

Đàn ông cho dù tướng mạo không được xuất chúng cho lắm, nhưng chỉ cần ăn diện một chút, mọi người vẫn sẽ thấy bạn ngầu. Chỉ xét riêng về khoản này thôi, chất lượng toàn bộ đàn ông trong gay bar đã ăn đứt bên ngoài rồi.

Tống Kiến Quốc hồi hộp nuốt nước miếng, may mà trước khi đi Đường Văn Minh đã chỉnh đốn lại cho y một chút, chứ không sẽ chẳng khác gì gã nhà quê lôi thôi lếch thếch bỗng nhiên bị ném vào thế giới siêu mẫu, nhưng trong lòng Tống Kiến Quốc vẫn thấp thỏm, y kéo Đường Văn Minh lại hỏi: “Nhìn tớ thế nào? Có làm dân thẳng mất mặt không?”

Đường Văn Minh lười nhìn y, gạt bàn tay đang túm lấy vạt áo mình ra, đi thẳng về phía trước.

“Nhóm thẳng nam không cần cậu tới làm đại diện.”

Tống Kiến Quốc thấy thế vội vàng đuổi theo phản bác: “Ai bảo, tớ vì thay mặt cho phần lớn các thẳng nam học hỏi nhóm cơ lão (gay) cách nâng cao sức quyến rũ nên mới đến.”

“Ờ, cậu cứ biến thành gay tự khắc có sức quyến rũ.” Đường Văn Minh mải nhìn ngó chung quanh tìm người, trả lời cho có lệ.

“Ý cậu là tớ giả làm gay đi cua gái? Ý hay!” Tống Kiến Quốc hưng phấn chà tay.

Nghe đến đây, Đường Văn Minh rốt cuộc cũng phải quay lại, dùng loại ánh mắt bất lực hết thuốc chữa nhìn ông bạn mình như nhìn bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối.

“Đây chính là nguyên nhân cậu không được đám con gái hoan nghênh.”

“Nguyên nhân gì?”

Tống Kiến Quốc muốn truy hỏi đến cùng, Đường Văn Minh lại không thèm để ý đến y nữa, tìm mấy gã phục vụ hỏi thăm về tiểu thụ kia, hỏi cậu ta có còn hay đến đây nữa không. Tống Kiến Quốc đứng bên cạnh nhìn loạn bốn phía, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh trầm trồ.

Nhân viên phục vụ căn cứ theo miêu tả của Đường Văn Minh, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng nghĩ ra.

“Người anh nói là Khả Nhạc đúng không?”

“Côca? Vậy có Sprite không?” Tống Kiến Quốc không rõ đầu đuôi ra sao, nghe gã nói như thế thì cảm thấy hứng thú hỏi, kết quả là ăn một cước của Đường Văn Minh.

(Đọc comment để biết thêm chi tiết)

“Cậu ta tên là Khả Nhạc phải không? Gần đây cậu có gặp cậu ấy không?” Đường Văn Minh không ngờ có thể dễ dàng hỏi ra như vậy, trong lòng có chút kích động.

“Gây ra nhiều chuyện như vậy tên nhóc đó còn dám đi đâu.” Gã phục vụ bĩu môi, có chút sung sướng khi người gặp họa.

Đường Văn Minh sửng sốt, vội hỏi: “Cậu ta gây ra chuyện gì?”

Phục vụ có vẻ cảnh giác, hỏi: “Anh là ai, vì sao muốn tìm tên nhóc đó.”

“Tôi tìm cậu ấy chỉ để hỏi một vài chuyện, đáng tiếc lúc trước không lưu số điện thoại.” Đường Văn Minh cười rộ lên, vẻ mặt chính trực: “Tôi không phải người xấu gì, chỉ là từng có tình một đêm với cậu ấy, nhớ mãi không quên mà thôi.”

Gã phục vụ mặt mũi hoảng sợ, mắt tia xuống nửa người dưới của hắn, hỏi: “Anh thế mà lại lên giường với cậu ta? Phía dưới của anh có sao không?”

Đường Văn Minh trong lòng giật thót một cái, mơ hồ bắt được điểm mấu chốt, vội hỏi: “Lên giường với cậu ta thì sao? Chẳng lẽ cậu ấy có vấn đề gì?”

Nhân viên phục vụ vẻ mặt bát quái ghé lại gần, nhỏ giọng nói với hắn: “Xem ra anh không phải người bị hại, Khả Nhạc kia chơi ‘cưỡi ngựa’ với người ta, cưỡi kiểu gì gãy luôn vài cây dưa chuột, chuyện này anh không biết à?”

Đường Văn Minh trống ngực đập càng dồn dập hơn, hắn cố gắng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, đối với gã phục vụ đang tò mò nhìn mình cười cười, nói: “Cũng lâu rồi tôi chưa tới đây, không biết đã xảy ra vụ gì, phiền cậu kể lại được không.”

Hắn nói xong liền nhét một tờ tiền đỏ vào tay gã phục vụ, thế này đối phương mới cười vui vẻ, cất tiền vào túi áo, thái độ trở nên cung kính hơn rất nhiều.

“Thằng nhóc Khả Nhạc kia mấy tháng nay tên tuổi nổi như cồn, đàn ông lên giường chơi cưỡi ngựa với cậu ta đều phải vào bệnh viện, không có ngoại lệ, đều là dưa chuột bị bẻ gãy. Việc này vốn chẳng mấy ai biết bởi vì mọi người đều sợ mất mặt, nào dám đem chuyện dưa chuột của mình bị ngồi gãy nói ra? Này không phải để thiên hạ chê cười sao?”

Đường Văn Minh không nói gì, chỉ gật gật đầu, sắc mặt có chút lạnh lẽo.

Tống Kiến Quốc cũng gật đầu, mặc dù không hiểu rõ tiền căn thế nhưng hậu quả y vẫn có thể nghe hiểu.

Cậu trai phục vụ này hiển nhiên là người thích hóng chuyện thiên hạ, càng nói càng high, mặt mày hớn hở nói với Đường Văn Minh: “Khả Nhạc này đúng là lớn mật, gây chuyện mấy lần vẫn còn dám chơi cưỡi ngựa. Mấy tiểu công bị thằng nhãi đó làm cho vào viện vì thanh danh nên chỉ có thể nuốt hận, cho nên không ai biết chuyện thằng nhãi đó gây ra, nhưng chẳng ngờ lại có người không muốn bấm bụng nén giận, sau khi xảy ra chuyện liền tìm Khả Nhạc khắp nơi, còn tuyên bố phải thiến thằng nhãi đó mới chịu. Nghe nói bối cảnh người này hình như là hắc đạo, có khi Khả Nhạc biết sợ, vài tháng nay không thấy xuất hiện, không biết đã bị người ta bắt được chưa, mà kể cả cậu ta chưa bị bắt thì chắc cũng chẳng dám lộ diện đâu, chung quy là chuyện hay ho như vậy mọi người ai cũng biết, về sau còn có tiểu công nào dám lên giường với thằng nhãi đó nữa? Đều bị hù chết khiếp rồi ấy.”

“Mọi người đều nói thằng nhóc đó tâm lý bị vặn vẹo, muốn trả thù xã hội.” Gã phục vụ cười ha hả, “Mà cúc hoa cậu ta đúng là lợi hại, đảm bảo có thể so với vũ khí sinh học, là vũ khí làm người ta liệt dương, ha ha ha ha.”

Đường Văn Minh nghe lời này xong, đầu gối bỗng nhức nhối âm ỉ, đừng nói là Khả Nhạc tính trả thù xã hội nha? Mà hắn chính là một trong số con mồi của cậu ta?

“Vậy những người bị cậu ấy cho vào bệnh viện sau này thế nào?”

“Có thể thế nào nữa? Hồi phục thì tiếp tục đâu vào đấy, mà chắc chẳng dám dùng tư thế cưỡi ngựa nữa đâu, tuyệt đối sẽ có bóng ma tâm lý.”

Khoan! Chẳng lẽ chỉ có mình hắn không thể khôi phục bình thường? ! Vì sao? Chẳng lẽ năng lực chống đỡ của hắn quá yếu? Không, hắn không chấp nhận!

Đường Văn Minh có chút không cam lòng hỏi: “Chẳng lẽ không có ai hồi phục xong không được như lúc trước? Ý tôi là, có ai sau khi xuất viện không tiếp tục làm 1 gì đó.”

“Việc này chưa nghe ai nói nha.” Cậu chàng vẻ mặt hiếu kì hỏi Đường Văn Minh: “Có tin tức gì đúng không? Ai không thể làm 1 vậy?”

Đường Văn Minh cười cười, nói: “Cậu biết cách liên lạc với Khả Nhạc không?”

Không hóng được gì, gã phục vụ có chút mất hứng, sự nhiệt tình đối với Đường Văn Minh cũng giảm đi nhiều, “Không biết.”

“Vậy Khả Nhạc có bạn bè nào thường xuyên đến đây không?”

“Cậu ta toàn đến một mình, mà cũng không thấy cậu ta thân với ai.”

“Như vậy…”

Chẳng lẽ cứ cho qua như vậy? Đường Văn Minh có chút bực mình, cũng không muốn tốn thời gian ở chỗ này nữa, xoay người lôi Tống Kiến Quốc về nhà, lại phát hiện không thấy người đâu.

Đường Văn Minh hỏi nhân viên phục vụ: “Cậu có biết thằng bạn tôi đi đâu không?”

Gã lắc đầu, nói: “Vừa rồi mải tán dóc với anh, không để ý.”

“Thật là phiền toái!”

Đường Văn Minh rút di động gọi cho Tống Kiến Quốc, nửa ngày chẳng thấy người nhấc máy, Đường Văn Minh tức giận chỉ muốn liệng di động vào mặt Tống Kiến Quốc, hết cách, đành phải đi quanh quán bar tìm người vậy.

Nếu Tống Kiến Quốc bị ai dụ dỗ gian dâm hắn cũng mặc kệ!

Đường Văn Minh tìm thấy Tống Kiến Quốc trước cửa phòng vệ sinh. Gay bar chỉ có duy nhất một phòng vệ sinh nằm ở khu vực tách biệt, Tống Kiến Quốc lúc này đang bị người ngăn dồn vào góc tường, mà cái kẻ chặn đường so với y thấp hơn tận một cái đầu.

Đường Văn Minh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Tống Kiến Quốc cao to như vậy, thế mà lại bị tiểu nhược thụ chế trụ. Nếu người đến là Phương Dịch, đảm bảo chưa đầy một giây cậu ta liền bị quật ngã.

A? Vì sao lại nghĩ đến người kia? !

Đường Văn Minh nhất thời cảm thấy hơi hoảng, trong đầu phi cơ đại pháo thi nhau oanh tạc, quên luôn cả giải cứu Tống Kiến Quốc.

Tống Kiến Quốc chỉ muốn đi WC, không biết như thế nào lại bị người coi trọng, cậu bé này một đường chạy theo y đến WC, nói muốn cùng y về nhà, sau khi bị cự tuyệt cư nhiên ôm chặt lấy Tống Kiến Quốc không cho y đi. Tống Kiến Quốc nào có kinh nghiệm mấy vụ này, bị dọa cho choáng váng, tiểu thụ kia trên sờ một chút, dưới sờ một chút, ăn hết đậu hủ.

Thấy Đường Văn Minh xuất hiện, Tống Kiến Quốc mũi chua xót, nước mắt thiếu chút nữa tuôn rơi, y vươn tay với sang Đường Văn Minh, hô khàn cả giọng: “Văn Minh!”

Một tiếng kêu này làm bừng tỉnh cả hai người, Đường Văn Minh tức giận trợn trắng mắt không nhúc nhích, còn tiểu thụ đang dán lên người Tống Kiến Quốc quay phắt sang nhìn chằm chằm Đường Văn Minh một lát, bỗng nhiên sợ hãi hô.

“A ! Anh là cái người bị liệt dương !”

Đường Văn Minh mở to hai mắt nhìn tiểu thụ, cả giận nói: “Ai liệt dương? ! Mẹ cậu, không được nói hươu nói vượn !”

Hắn bước nhanh đến kéo tiểu thụ kia ra giải cứu Tống Kiến Quốc. Tống Kiến Quốc trốn sau lưng hắn, túm chặt bờ vai hắn khóc lóc, thanh âm nghẹn ngào run rẩy.

“Văn Minh, người này phi lễ tớ !”

“Câm mồm!” Đường Văn Minh không đếm xỉa tới y, chỉ nhìn chằm chằm tiểu thụ, lớn tiếng hỏi: “Cậu là ai, dám bịa đặt lung tung có tin tôi kiện cậu tội phỉ báng không?”

“Hứ !” Tiểu thụ mặt vênh lên đầy vẻ kiêu căng: “Nhanh như vậy đã quên tôi rồi, đúng là đồ cặn bã. Tôi bịa đặt chỗ nào, ngày hôm đó anh dẫn tôi ra ngoài, quần cũng cởi rồi, kết quả là anh đuổi tôi đi, mệt tôi còn khẩu giao cho anh một lúc, hình như là không cứng lên được đúng không? Không phải liệt dương thì là cái gì? Anh nói cho tôi biết đi?”

Đường Văn Minh rốt cuộc nhớ ra người này là ai, chính là tiểu thụ đầu tiên hắn tìm sau khi ra viện, kết quả lần đó là hắn phát hiện ra di chứng gãy dưa, nhất thời trở nên lúng túng.

Tiểu thụ kia mặc kệ Đường Văn Minh có tâm tình gì, lạnh lùng nói với hắn: “Lúc trước kêu anh  chuyển sang dùng cúc hoa, anh đã dùng chưa? Dù gì thì dương cũng đã liệt rồi, không thể làm công, vậy dứt khoát cho các tiểu công khác hưởng ké ít phúc lợi cũng tốt mà.”

Hắn đúng là đi dâng cúc ! Đường Văn Minh có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt, sau lưng như bị ai bắn một tên, cảm giác đau đớn.

Tiểu thụ liếc nhìn Tống Kiến Quốc, y sợ quá vội dời tầm mắt đi làm cậu có chút sốt ruột, nói: “Anh không đáp ứng theo em ra ngoài có phải vì hắn ta không? !”

Tống Kiến Quốc kỳ quái nhìn cậu, không nói chuyện, niết niết bả vai Đường Văn Minh ý bảo hắn mau rời đi.

Nhìn thấy động tác này, tiểu thụ càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, cậu cả giận nói: “Người này da thô thịt cứng, tốt hơn em chỗ nào chứ?”

Ê, lúc trước cậu đối với tôi cũng rất hài lòng đấy nhé ! Đường Văn Minh buồn bực.

“Cậu ấy chỗ nào cũng tốt hơn cậu.”

Anh em đương nhiên phải hơn người dưng rồi, Tống Kiến Quốc coi là chuyện đương nhiên.

“Anh !” Tiểu thụ tức giận nghiến răng, dùng ngón tay dí dí vào người Đường Văn Minh, nói: “Cái gì Văn Minh đúng không, anh nghe rõ cho tôi, dám cướp đàn ông tôi coi trọng, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu !”

Không bỏ qua mới sợ ! Lúc trước không phải cậu cũng coi trọng tôi đó sao? Đường Văn Minh không thể hiểu nổi suy nghĩ của đối phương.

Đường Văn Minh đương nhiên không biết trong mắt tiểu thụ này hắn đã được xếp vào hàng ngũ thụ, có cái gọi là thụ thụ bất tương thân, tiểu thụ này đã xem Đường Văn Minh như địch nhân rồi.

Tiểu thụ lại liếc nhìn Tống Kiến Quốc, Tống Kiến Quốc vội vàng quay đầu qua một bên khiến thần sắc cậu có chút thất vọng, cuối cùng hung hăng trợn mắt lườm Đường Văn Minh, không cam nguyện bỏ đi.

Đường Văn Minh chờ người đi mới nói: “Đến tên tuổi cũng không để lại, vậy mà nói sẽ không bỏ qua, tức cười.”

Hắn vừa quay lại liền thấy Tống Kiến Quốc vẻ mặt phức tạp nhìn mình, hỏi: “Làm sao?”

Tống Kiến Quốc xoa xoa tay, có chút ngại ngùng hỏi: “Những gì tên kia nói là thật sao?”

“Khúc nào?”

“Chính là khúc cậu liệt dương.”

Đường Văn Minh cùng Tống Kiến Quốc lẳng lặng nhìn nhau vài giây, Đường Văn Minh bỗng nhiên phát điên nhào lên, không ngờ Tống Kiến Quốc sớm đã có chuẩn bị, thấy hắn lao đến lập tức co giò chạy.

Vì thế hai người chẳng coi ai ra gì, bắt đầu trò chơi đuổi bắt trong quán, đương sự thì là trạng thái chiến đấu, nhưng người khác nhìn vào lại thành liếc mắt đưa tình.

Một tiểu thụ nói với đồng bạn bên cạnh: “Bây giờ đúng là không thịnh hành nhược thụ nữa rồi, cường thụ ngạo kiều bay đầy trời, quật cường mạnh mẽ chạy đầy đất, bọn mình chẳng mấy mà bị dòng thời gian thổi tan.”

Đồng bạn tiểu thụ cũng thở dài: “Chẳng cần chờ đến lúc ấy, bọn mình hiện tại đã tìm không ra đối tượng nữa rồi.”

Hai người nhìn nhau, cầm thật chặt tay đối phương.

“Thực ra tớ cảm thấy cậu rất tốt.”

“Tớ cũng thấy cậu rất tốt.”

“Hay là bọn mìn sống thử một lần xem sao.”

“Tớ cũng nghĩ như vậy.”

Hai người từ ánh mắt đối phương thấy được tương lai cùng hi vọng.