Chuyến Đò Định Mệnh

Chương 38: Đến nhà Chánh Tổng đặt sính lễ



/Bẩm cụ Chánh, có Điền chủ làng bên đến tìm cụ!

Chánh Tổng ngạc nhiên hỏi gia đinh "Điền chủ nào?"

/Dạ nghe nói là Điền chủ Hoài An ạ!

Chánh Tổng đứng phắt dậy, đi thẳng ra phòng khách...

"Chào ngài Chánh Tổng"

Chánh Tổng cười toe toét "mấy khi rồng đến nhà tôm, thật vinh hạnh cho lão già này quá!"

"Chánh Tổng quá lời rồi"

'Nào...mời Điền chủ ngồi!'

'Gia đinh đâu chuẩn bị trà nóng'

Hoài An trầm lặng không lên tiếng, mắt nhìn đăm đăm ra khoảng sân rộng, nơi đó có một bóng dáng mĩ miều đang đứng hong tơ tằm.

Chánh Tổng nhìn theo tầm mắt của Hoài An thì nhăn mặt, lòng thầm chửi bới "chết tiệt, hoá ra tên khốn kiếp Hoài An này đang nhìn con gái cưng của mình!"

Gia đinh dâng lên bình trà nóng, mùi thơm thoang thoảng của hương sen lan toả rộng khắp, khiến Hoài An thấy dễ chịu.

Chánh Tổng rót tách trà và đặt trước mặt Hoài An!

'Nào...mời Điền chủ uống tách trà nóng!'

Hoài An cầm lấy tách trà và uống từ tốn từng ngụm.

"Trà nhà Chánh Tổng thật ngon!"

'Là con gái của ta, Lan Chi đã rất vất vả mới có được chỗ trà ít ỏi này...mỗi buổi sáng con gái của ta phải bơi xuồng ra giữa ao sen, đặt từng lá trà vào búp sen và ủ chúng qua đêm, cho đến sáng hôm sau mới bơi xuồng ra thu về'.

Hoài An mỉm cười "chả trách trà lại thơm ngon đến như vậy, vất vả cho tiểu thư rồi".

Chánh Tổng nghiêm mặt nhìn Hoài An "chẳng hay hôm nay là Điền chủ tiện đường ghé thăm ta, hay còn có việc gì khác?"

"Nói vòng nói vo cũng không qua nói thẳng, hôm nay tôi ghé nhà Chánh Tổng là có hai việc: việc đầu tiên là thăm hỏi sức khoẻ của ngài Chánh Tổng, việc tiếp theo là muốn xin ngài Chánh Tổng cho tôi được hỏi cưới tiểu thư Lan Chi về làm vợ".

Hoài An đặt hộp nữ trang lên bàn "đây là hộp châu báu gửi đến ngài để làm tin".

Chánh Tổng lạnh mặt, theo lý mà nói thì con gái của ông gả cho Hoài An là hợp tình hợp lý, môn đăng hộ đối. Nhưng sao ông lại không muốn con gái mình gả cho Hoài An, ông rất hy vọng con gái của mình gặp được một chàng trai nghèo khổ nào đó và kết hôn rồi đến nhà ông ở rể...chỉ có như thế thì ông mới được sống cạnh con gái của mình đến cuối đời.

Chánh Tổng chấp tay sau lưng, đi đi lại lại...

Hoài An thấy thế nên khẽ hỏi "ngài Chánh Tổng sao vậy?"

Chánh Tổng thở dài "haiz...không nói giấu gì Điền chủ, vợ tôi qua đời sớm, tôi một thân gà trống nuôi con ngần ấy năm, nhà chỉ có hai cha con...giờ gả con gái đi, tôi thật sự không đành lòng!"

"Trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, tiểu thư Lan Chi đã đến tuổi cặp kê...sao Chánh Tổng lại không muốn gả cô ấy?"

'Điền chủ, ngài hiểu sai ý của tôi rồi!'

Chánh Tổng trầm tư một lúc rồi mới ôn tồn nói tiếp "tôi chỉ có một đứa con gái nên không nỡ lòng nào gả nó đi, nếu Điền chủ có thể đến ở rể nhà chúng tôi thì rất vinh hạnh".

"Ở rể sao?"

Chánh Tổng gật đầu!

Hoài An không nói gì, anh đường đường là một điền chủ, giàu có không ai sánh kịp, sao lại phải đi ở rể. Cũng đâu phải anh yêu Lan Chi đến mức không thể rời xa, chẳng qua chỉ vì Hoài Thi muốn anh đến đây hỏi cưới, anh vì con trai nên mới đến.

Hoài An mặt mày lạnh tanh, đứng lên lịch sự chào Chánh Tổng ra về.

Chánh Tổng khẽ lên tiếng "Điền chủ còn quên hộp nữ trang!"

Hoài An cười lạnh "đó là sính lễ".

Nói xong Hoài An dứt khoát rời đi, đi đến sân giữa, thấy Lan Chi vẫn đang đứng hong tơ tằm, anh khẽ gật đầu chào.

Lan Chi cũng mỉm cười với Hoài An, một nụ cười thật ngọt ngào.

Nhưng không ngờ, chỉ nụ cười đó lại khiến Hoài An đêm về mất ngủ.

…………

'Trả thể xác lại cho tôi!'

Nhã Thi nghe có tiếng gọi thì bật dậy! Cô đến bên cửa sổ, vừa đẩy cánh cửa ra đã thấy Lan Chi đang ngồi khóc thảm thiết.

'Hãy trả thể xác lại cho tôi!'

Nhã Thi lạnh mặt "không bao giờ, tôi có trả lại cho cô thì cô cũng không thể nào hồi sinh được nữa".

'Cô gạt tôi, tôi không tin lời cô nói nữa đâu'.

Ầm...

Nhã Thi đóng mạnh cánh cửa, âm thanh vang dội trong đêm vắng.

Tiếng khóc của Lan Chi vẫn cứ vang lên lạnh lẽo trong đêm.

'Tôi xin cô, làm ơn trả thể xác lại cho tôi!'

Chánh Tổng đang chập chờn trong giấc ngủ, nghe có tiếng khóc thì ngồi bật dậy bước xuống giường, tiếng khóc ấy bỗng dưng biến mất, ông ra trước hành lang đứng nhìn xuống sân. Lòng thấy vô cùng ngột ngạt, vì gần đây luôn có khóc lạnh lẽo đi vào giấc mơ của mình. Mỗi đêm, cứ đến lúc ông chợp mắt là lại nghe thấy tiếng khóc ấy.

Tiếng khóc ấy bỗng văng vẳng bên tai, Chánh Tổng nhíu mày "đây không phải là mơ".

Chánh Tổng đi về phía phát ra tiếng khóc, càng đến gần thì ông càng nhíu chặt mày, vì đó là phía phòng của Lan Chi.

Cốc...cốc...

Ai vậy?

'Là cha đây con!'

Muộn thế này rồi sao cha vẫn chưa ngủ?

'Con gái, nhanh mở cửa đi con'

Két...

Cánh cửa phòng vừa được mở ra, Chánh Tổng đã vội lao đến bên cạnh con gái "Lan Chi, con sao vậy?"

Con...con có bị sao đâu ạ?

Không gian trở nên tĩnh lặng, tiếng khóc kia lại văng vẳng bên tai Chánh Tổng, ông vội mở cửa sổ ra.

Âm thanh cửa mở quá lớn, khiến cho oan hồn của Lan Chi giật mình, cô vừa nhìn thấy Chánh Tổng thì vội vã chạy về phía vườn cây.

Chánh Tổng lúc này mới kịp phản ứng "Lan Chi, là con đúng không?"

Không trả lời Chánh Tổng, cô vội chạy về phía bóng tối của vườn cây.

Cha!

Chánh Tổng quay đầu nhìn lại, thấy Lan Chi đang đứng bên cạnh mình thì ông khẽ thở dài "gần đây cha hay bị ảo giác...cha thật điên, vừa nãy còn thấy con mặc bộ đồ trắng tinh chạy về phía vườn cây!"

Con đang ở đây mà.

'Ừm...thôi ngủ tiếp đi con gái'