Chuyện Đời Của Gia Gia

Chương 14



Có công việc, có bạn bè mới, được yêu thương và quan tâm khiến tôi quên đi chuyện buồn của bản thân mình. Tôi đã dẹp yên cái mối tình khiến tôi trở nên thảm hại lúc trước. Nhớ lúc còn đang lang thang trên web tìm việc, tôi vẫn tự tạo cho mình một thói quen vào facebook cậu ta để xem, rồi tự mình đau lòng. Có những đêm nằm bên cạnh chị gái, mà nước mắt cứ trào ra. Tôi cứ như thế, nhớ cậu ta quay quắt, khóc trong đêm mà không một ai biết, cũng không muốn để ai biết.

Nhưng qua gần nửa năm, từ khi đi làm, tôi không còn cảm giác đau, cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Làm việc chung với nhiều người trẻ, có nhiều anh chàng vẫn tán tỉnh và ngỏ lời nhưng tôi mỉm cười từ chối, không vì tôi còn yêu người kia, nhưng vì tôi thật sự mệt mỏi, sợ hãi đến mức không muốn vướng vào sợi dây tình cảm.

Đột nhiên có một ngày tôi bất ngờ nhận được món quà kèm theo một bức thư. Khi mở ra là một chiếc áo khoát màu trắng, lúc ấy đang là mùa đông. Tôi lờ mờ đoán được, chúng xuất phát từ đâu.

Món quà này là cậu ta gửi. Suy đoán của tôi là đúng. Nội dung bức thư như thế này.

"Gửi bé.

Khi bé nhận được món quà này chắc cũng không có gì bất ngờ đúng không? Bé là người thông minh mà.

Trời Nha Trang đang mùa đông, thời tiết rất lạnh lẽo, không biết ở chỗ bé thế nào, món quà này hi vọng bé sẽ ấm áp hơn.

Chúng ta chia tay cũng được gần sáu tháng rồi bé nhỉ? Thời gian qua thật chậm. Lúc ấy, thật ra anh không muốn chia tay một chút nào. Vì bé biết, anh yêu bé mà. Gần ba năm bên nhau, tình cảm không thể muốn buông là buông dễ dàng như thế. Bé là người khiến anh nhận ra mình không cô đơn. Là người con gái mạnh mẽ nhất mà anh gặp, để bản thân anh phải càng mạnh mẽ để che chở cho bé. Những tưởng mọi sự đều mãi tốt đẹp, ấy vậy mà, chúng ta lại chia tay.

Ngày hôm ấy, anh bỏ đi chỉ vì bé quá ngang bướng, bé không hiểu, không tôn trọng anh. Anh mệt mỏi, muốn để không gian cho cả hai suy nghĩ lại vài ngày.

Trong khoảng thời gian đó, bên cạnh anh lúc nào cũng có cô ấy. Anh biết cô ấy yêu anh từ lâu. Anh đã từ chối cô ấy rồi. Nhưng trong khoảng thời gian anh mệt mỏi, cô ấy luôn im lặng lắng nghe, cô ấy nhẹ nhàng an ủi và bên cạnh anh mỗi ngày. Cô ấy đi ngược lại với tất cả của bé. Lúc ấy, tình cảm anh dành cho bé bỗng dưng bị xáo trộn. Anh đã âm thầm chấp nhận sự quan tâm của cô ấy, và tin rằng mình đã yêu cô ấy mà quên được bé rồi. Anh cứ ảo tưởng như thế, nhưng khi nghe tin bé đi Sài Gòn, anh đã hoảng hốt. Anh vội chạy tới tìm bé, khi nghe bé cho anh cơ hội, anh đã vui mừng bao nhiêu, anh đã muốn đồng ý, nhưng rồi lương tâm anh không cho phép mình đểu giả như vậy. Tối hôm đó anh cũng không muốn làm bé đau lòng, nhưng rồi anh đã mang cô ấy đến, chỉ vì muốn bé quên anh đi.

Bé đi rồi, anh vẫn nghĩ mình sẽ tiếp tục bên cạnh cô ấy. Chỉ cần không có bé ở đây, anh sẽ quên được thôi. Nhưng anh không thể, vì cô ấy không phải bé. Cuối cùng, vì không muốn lừa dối, anh cũng đã chia tay cô ấy rồi, sau ngày bé đi một tuần.

Bé à, em có khỏe không? Nhớ chăm sóc bản thân mình nhé. Bé đi rồi, Nha Trang cũng chẳng còn gì để vui nữa. Anh vẫn đi học, đi làm nhưng với anh, tất cả chỉ là một diễn biến quy luật cho cuộc sống. Anh thấy mình chẳng còn mục đích nào, anh thấy tất cả đều trở nên mệt mỏi.

Anh nhớ bé, rất nhớ, nhớ đến đau lòng. Anh biết chúng ta đã không thể nữa. Anh hiểu tính bé mà. Chỉ là anh muốn nói cho bé biết một điều, anh yêu bé. Dù bé có ngang bướng khiến anh mệt mỏi, dù bé mạnh mẽ đến mức không cần anh, nhưng mà anh vẫn không thể không yêu bé.

Dù muộn lắm rồi, nhưng anh muốn hỏi một lần nữa, anh có thể còn cơ hội không? Bé vẫn còn yêu anh mà, hãy cho chúng ta được làm lại, được không bé?

Chờ tin bé.."

Tôi đọc xong bức thư, cảm giác trong lòng lúc đó là gì, tôi không xác định được, chỉ biết nước mắt cứ tuôn thành dòng. Tôi biết mình không quên được cậu, cũng không thể dối lòng nói rằng đã hết yêu, nhưng mà với tôi, tình cảm dành cho cậu lúc này chỉ còn là hồi ức. Một hồi ức đẹp đẽ, một hồi ức ngọt ngào nhưng cũng đầy cay đắng biết bao nhiêu.

Tôi gấp lại bức thư kèm theo món quà đó giấu tận sâu vào rương hành lý. Tôi trân trọng tình yêu của cậu, tôi cũng thầm cảm ơn món quà và bức thư ấy đã làm lòng tôi nhẹ nhõm hơn, nhưng tôi không thể cho cậu cơ hội nữa rồi.

Tình yêu xuất phát từ duyên gặp gỡ. Nếu như đã là duyên thì nợ phải đến suốt cả cuộc đời. Không phải vì những vướng mắc hay khó khăn mà chấp nhận buông tay, để rồi đánh mất đi mới ngỡ ngàng quay lại tìm kiếm. Trong mối tình này, tôi đã sai trước. Tôi sai vì đã quá tin vào tình yêu của cậu, để ngang bướng và lý trí che lấp tình cảm bản thân. Cuối cùng vì nông nổi, đã khiến cậu ta mệt mỏi. Đến bây giờ, ai cho ai cơ hội không quan trọng nữa, quan trọng rằng, liệu chúng tôi có còn hạnh phúc sau bao chuyện như thế không? Tôi mặc dù đã rút kinh nghiệm nhưng là bản chất, liệu dưới sự nhường nhìn vô bờ bến của cậu, tôi có thay đổi được tính cách của mình? Còn cậu, liệu có thể nhường nhịn tôi trong bao lâu, ba năm hay hơn thế vài năm? Và sẽ có bao nhiêu "cô ấy" hằn sâu tổn thương lên trái tim của hai người?

Cho nên, mệt mỏi quá rồi thì kết thúc thôi nhé, để cả hai đều được bình yên trong cuộc sống của mình, đừng yêu nữa. Tất cả sẽ tốt thôi. Mối tình đầu của tôi, sống tốt nhé.