Chuyện Đời Của Gia Gia

Chương 16



Năm 2013 là một năm tôi có thêm được nhiều người bạn, cũng là một năm vui vẻ. Sau sự kiện hội thao lần đó, mỗi một người trong trường gặp tôi đều cười, một nụ cười vô cùng thân thiện và yêu mến. Tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh mình trở nên ấm áp hơn.

Cũng sau lần đó, tôi biết có một người luôn dõi theo tôi. Mỗi ngày đi làm, sẽ có một món quà nho nhỏ trên bàn, sau những ngày trở về nhà, mỗi tối sẽ có một người nhắn tin cho tôi chúc ngủ ngon. Tôi không biết đó là ai, nhưng cũng không cảm thấy phiền vì điều đó, nó chẳng gây ảnh hưởng gì đến tôi cả. Thời gian đầu tôi cũng rất tò mò về người bí ẩn này, sau bao lần tìm tòi nghiên cứu, tôi bỗng nghĩ, cần gì phải thế? Người ta quan tâm nhưng không muốn cho mình biết về bản thân thì chắc hẳn sẽ có lí do. Vì vậy, tôi vẫn cứ đi làm và vui vẻ như bình thường.

Trong thời gian này, tôi cũng gặp được hai người bạn, mà đúng hơn là hai đứa em trai, họ trở thành một mảnh ghép khiến cuộc sống của tôi thay đổi. Chúng tôi trở thành những người quan trọng trong cuộc sống nhau. Sau mỗi ngày họ tan học, tôi tan ca, chúng tôi sẽ cùng nhau đi ăn những món lề đường, hoặc mua cho mỗi người một ly nước, tìm những vỉa hè ven sông, ngồi ngắm đường, ngắm người qua lại. Họ quan tâm tôi, họ cưng chìu tôi, mặc dù tôi lớn hơn họ, nhưng có lẽ trong mắt mỗi người đều xem tôi là trẻ con.

Nhận định như vậy cũng không sai. Cái cách họ quan tâm tôi rất ra dáng những ông anh trưởng thành. Mỗi ngày đều nhắc nhở ăn cơm, mỗi ngày đều nhắc nhở uống nước, đi đường cẩn thận.. Được quan tâm đến nỗi, hầu như sau giờ làm tôi chẳng cần phải nghĩ xem hôm nay ăn gì, hôm nay cần phải làm gì.. Cứ như thế cuộc sống nhẹ nhàng bình lặng trôi qua.

Vào một ngày tháng sáu năm 2013, tôi và chị Ba tôi giận nhau. Câu chuyện cũng chẳng có gì to tát cả, chỉ đơn giản là tôi đi làm xong lại đi chơi về nhà khuya hơn mọi ngày, thế là chị ấy mắng tôi xong còn giận dỗi. Tình hình căng thẳng đến mức chả ai nói với ai một câu nào trong suốt gần một tháng. Vì chuyện ấy mà tôi cảm thấy stress đến mức chẳng muốn về nhà, sau giờ làm luôn tìm chỗ để đi. Cuối cùng, tôi mệt mỏi không muốn tiếp tục nữa, quyết định chuyển ra ngoài sống một mình.

Tôi tìm phòng, tìm chỗ ở dưới sự giúp đỡ của hai người bạn kia suốt mấy tuần mới có. Ngày sắp chuyển đi, tôi tìm chị, đề nghị có một buổi nói chuyện với nhau thẳng thắn. Tôi không muốn giữa hai chị em có một khúc mắc nào. Đối với tôi, dù chị có như thế nào, chị có ra sao thì vẫn là người thân ruột thịt. Tôi không muốn giận dỗi, cũng không muốn chị làm mặt lạnh với tôi nữa. Dù gì tôi quyết định chuyển đi cũng là một lựa chọn khiến cả hai có khoảng cách rồi.

Ngày hôm đó, tôi đã nói rất nhiều thứ, về vấn đề xảy ra giữa hai chị em, về những cảm nhận của tôi cần chị hiểu, và cuối cùng là quyết định tách riêng của mình. Chị cũng thế. Chúng tôi chia sẻ cho nhau nghe, giải quyết khúc mắc và hiểu lầm. Chị không hài lòng về việc tôi ở riêng, nhưng tôi nói đã quyết định, chị im lặng chấp nhận. Thật ra, chúng tôi đều tôn trọng ý kiến của nhau, yêu thương nhau dù bất kì hoàn cảnh khó khăn nào. Chỉ là chúng tôi lớn lên trong điều kiện kinh tế nghèo nàn, Ba Mẹ tôi không có thời gian dạy con cái về cách biểu lộ tình cảm, chúng tôi nhìn vào cách sống của Ba Mẹ, cho nên, những cảm xúc của bản thân đều giấu chặt ở trong lòng, để tự mình hiểu, tự mình đau. Điều này lúc đó tôi vẫn chưa hiểu cụ thể nó sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi thế nào. Cho đến bây giờ tôi hoàn toàn nhận ra, nó gây ra cho chúng tôi rất nhiều tổn thương không thể bù đắp được.

Sau cuộc nói chuyện đó, chúng tôi hiểu nhau nhiều hơn, chấp nhận tôn trọng cuộc sống của nhau thêm nữa. Thống nhất được với chị, cuối tuần đó tôi chuyển đi. Nơi ở mới của tôi ở quận Thủ Đức, vì cũng gần chỗ tôi làm, vừa thuận tiện đường đi, lại vừa là khu an toàn nên tôi mới quyết định thuê.

Sắp xếp hết mọi thứ cũng hết một ngày. Lần đầu tiên sống tự lập ở mảnh đất Sài Gòn ồn ào tấp nập, cảm giác lúc bấy giờ của tôi là nhẹ nhõm đến vui vẻ. Có lẽ bị quản thúc bởi gia đình và chị Ba nhiều quá, khi được sống với cuộc sống do chính mình quyết định, tôi thấy vừa thỏa mái và hưng phấn hơn.

Sống một mình, tự trang trí cho không gian ấy những thứ mình thích, không ai can thiệp, không ai cằn nhằn. Khi tùy hứng, có thể vui vẻ hát, có thể vui vẻ cười. Ăn những món mình thích, mua những món mình cần.. Hình như tôi cảm giác, lúc ấy tôi mới thật sự được tự do.

Kể từ ngày hôm đó, tôi nhận ra, cái người bí ẩn kia dường như chăm sóc tôi nhiều hơn. Mỗi ngày đi làm khuya về, đều thấy có đồ ăn trước cửa, kèm theo một tin nhắn dặn dò giữ gìn sức khỏe. Cứ như vậy, tôi lại thấy hoang mang lo sợ hơn. Cảm giác đang bị rình rập nhưng bản thân lại không hề biết gì về người đó.