Chuyên Gia Theo Dõi

Chương 11



Đúng là lâu rồi Kim Trạch không về nhà, sau khi phẫn nộ bỏ nhà ra đi cậu rất khó có thể bình tĩnh mà đối mặt với gia đình mình. Đối với cậu, người thân của cậu chỉ còn mẹ và đứa em trai cùng mẹ khác cha, tuy nhiên chính vì thái độ mặc kệ của mẹ mà năm lần bảy lượt khiến cậu thất vọng, lần gặp lại đầy bất ngờ này không thể nói được có phải là công lao của kẻbắt cóc hay không.

Tâm trạng Kim Trạch đầy phức tạp nhìn người phụ nữ trước mặt, người phụ nữ bảo sao nghe vậy nắm chặt ngón tay nói: “Mẹ sẽ, mẹ sẽ bảo chú con trả lại tiền cho con. Ông ấy vẫn còn một ít tiền trên thị trường chứng khoán.”

“Vậy thì kêu ông ta bán cổ phiếu đi, tiền của con chỉ có mẹ và em trai mới được dùng.” Kim Trạch nói xong liền nhếch môi lên cười: “Nói cho cùng, con ruột ông ta mà còn phải do cái thứ “tạp chủng” như con nuôi nấng, không phải ông ta khinh thường à? Hà cớ gì phải lấy tiền của con làm ông ta thấy buồn nôn chứ?”

“Kim Lộ Quốc!” Người phụ nữ hét lên: “Cái gì mà “tạp chủng” hả! Con đang nói nhảm gì vậy! Con là con trai mẹ! Em trai con cũng là cục thịt rơi ra từ người mẹ! Con định nói thằng bé cũng là “tạp chủng” à?”

“Hai người đều có lý do! Đều ghê gớm! Muốn sống thế nào thì sống thế đó! Còn mẹ thì sao?!” Người phụ nữ sụp đổ hét lên: “Mẹ còn có cái gì nữa đâu?! Hai người kiểu gì cũng phải đặt mẹ ở giữa! Một hai phải làm cho mẹ cảm thấy tồi tệ! Muốn ép mẹ đi chết luôn đúng không?!”

Cơ thể Kim Trạch thoáng cái cứng đờ.

Tiếng la hét của người phụ nữ cuối cùng cũng đánh thức người đang ngủ say trên giường, em trai Kim Trạch hoảng sợ bật dậy, há hốc mồm nhìn người mẹ đang mắc chứng cuồng loạn của mình, hai mắt cậu bé đỏ hoe.

“Anh hai… Mẹ…”

Kim Trạch không muốn cãi nhau trước mặt em trai, từ khi em trai ra đời cậu luôn cảm thấy mình sẽ nhìn thấy dáng vẻ lúc trước của mình trong em trai.

Như thể muốn dang tay kéo chính con người cũ của mình, cậu luôn cố hết sức mang lại những điều tốt đẹp nhất cho em trai mình.

“Mẹ đang làm em sợ đấy.” Kim Trạch đứng dậy đi qua ngồi bên mép giường che kín đôi mắt em trai: “Không sao đâu, đừng sợ. Anh đang bàn chuyện với mẹ thôi.”

Cậu bé chưa đầy mười tuổi nhưng đã trưởng thành sớm, ở một số khía cạnh cậu bé thực sự rất giống Kim Trạch. Cậu bé lẩm bẩm gật đầu, cũng không nói thẳng ra mà chỉ dùng sức nắm chặt tay anh hai mình.

Kim Trạch liếm liếm bờ môi khô khốc, nói: “Chuyện này để sau này rồi nói tiếp, mẹ bình tĩnh chút, con không có ý đó.”

Tròng mắt người phụ nữ đỏ ngầu, mang theo vẻ đầy thất vọng và oán hận nhìn đứa con trai lớn của mình: “Nếu con đã bảo vệ em trai mình như vậy thì đưa tiền học phí trước đi, con đưa rồi thì mẹ sẽ không gây chuyện nữa.”

Sắc mặt Kim Trạch tái xanh, thanh âm kẹt nơi đầu lưỡi đầy chua xót và đau đớn, cậu gằn từng chữ một nói: “Mẹ có cần phải nói điều này trước mặt thằng bé không? Mẹ đang là một người mẹ đấy! Giờ mẹ có thể tự nhìn xem dáng vẻ của chính mình trông như thế nào không?!”

Có điều người phụ nữ vẫn chưa nhận ra điều đó, bà chỉ cười khẩy, biểu cảm rất kỳ lạ.

Kim Trạch đành phải đứng dậy đi ra ngoài: “Đợi mẹ bình tĩnh lại rồi chúng ta mới nói chuyện tiếp.”

Nhưng người phụ nữ lại giành trước một bước chặn Kim Trạch lại, giở trò bất chấp đạo lý: “Con nói mẹ à? Dạo này con thế nào rồi? Con xa nhà mấy năm rồi không về cũng không liên lạc. Nếu không phải do có em trai thì con cũng không thèm gửi tiền về đúng không? Thực sự đúng là sống không thấy người chết không thấy xác mà! Con cứ như vậy bỏ mặc mẹ mình, mẹ hỏi con, con đã bao giờ để ý tới chưa? Chỉ khi đứng trước mặt em trai con, con mới giả vờ là một người anh tốt, vậy mà còn nói mẹ… À, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi!”

Cốc cốc——

Khi tình hình sắp leo thang thì có tiếng ai đó gõ cửa phòng ngủ. Cao Á Lâm ở bên ngoài nói: “Kim Trạch? ​​Xin lỗi vì đã làm phiền hai người, tôi muốn đi vệ sinh nhưng không tìm được chỗ…”

Kim Trạch hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Tới liền đây, chờ một chút.”

Rốt cuộc thì người phụ nữ cũng không dám làm loạn trước mặt người ngoài, đại khái là bởi vì cái suy nghĩ gọi là “vạch áo cho người xem lưng” quấy phá, ánh mắt của bà dần dần khôi phục sự tỉnh táo, lui về phía sau một bước, sắc mặt bà vàng như nghệ để lộ biểu cảm buồn bã.

Kim Trạch nhìn bà thật sâu, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực và mờ mịt như thể cậu không còn nơi nào để dừng chân, sau đó bước nhanh ra ngoài.

Cánh cửa trước mặt Cao Á Lâm đột nhiên bị kéo ra, Kim Trạch bình đạm nhìn hắn mà không cười: “Nhà vệ sinh ở bên cạnh chuồng lợn.”

“Nó ở đâu? Không thấy…” Cao Á Lâm sững người một lúc, hắn khẽ cau mày, tầm mắt liếc qua vai cậu nhìn vào trong phòng.

Kim Trạch đi ra ngoài rồi đóng cửa lại— vì là ngôi nhà cổ kiểu cũ nên ngưỡng cửa khá cao và chốt cửa trên cửa gỗ cũng là kiểu cũ nốt.

Dưới xà nhà căn phòng dùng để tiếp khách có tổ yến, ngay bức tường trung tâm đặt một chiếc tủ cổ, trên cái tủ đó trưng bày linh vị cống phẩm, ổ khóa trên tủ rất độc đáo, nó có hoa văn phức tạp. Chìa khóa là một chiếc muỗng đồng mảnh khảnh được treo bên cạnh bằng một sợi dây.

Sự cổ kính chìm trong thời gian cũ đó đã đưa ngôi nhà này cùng nhau sa vào lịch cũ ngả màu. Dường như Kim Trạch nhìn thấy bản thân lúc nhỏ nằm dưới chân bà ngoại nhìn bà cho gà ăn, lùa vịt và hái bưởi từ cây bưởi ở sân sau cho mình ăn.

Bản thân của thời thơ ấu vội vàng chạy qua sân, ngoài cửa có một người phụ nữ mặc áo sơ mi đỏ và tết tóc đang đứng. Mái tóc bà đen dài, khuôn mặt thanh tú và đôi mắt sáng người, khi đó bà cũng không có khoảng thời gian vui vẻ nhưng thần kinh không bất ổn như bây giờ.

Khi đó bà còn bằng lòng ôm mình và gọi mình là cục cưng.

Khoảng thời gian đó đều nhanh chóng tuột khỏi tay cậu, bất kể làm thế nào cũng không thể bắt được nữa.

Kim Trạch đưa Cao Á Lâm đến một nơi dựng rèm vải ngăn cách bên cạnh chuồng lợn.

Trước kia bên trái là chuồng lợn, bên phải là chuồng gà và chuồng thỏ, tất nhiên là bây giờ đã trống không rồi. Mà ở giữa là nhà vệ sinh được ngăn bằng một tấm rèm vải, cái gọi là nhà vệ sinh cũng chỉ là hai cái thùng gỗ mà thôi.

Cũng không biết là đang dùng chất liệu gì —— trên mặt đất là một hỗn hợp trông giống như rơm rạ, trộn lẫn với bùn cát, khi dẫm lên rất cứng, toàn bộ không gian này tràn ngập một mùi khó tả.

Cao Á Lâm nghiêm mặt vài giây, sờ sờ mũi: “Gì đây, thôi tôi ra ngoài tìm đại chỗ nào đó giải quyết vậy.”

Từ khi Kim Trạch gặp người phụ nữ đó dường như cậu đã trở thành một con người khác, nụ cười mà cậu luôn nở trên môi đã biến mất và cậu không còn bận tâm đến ý nghĩ quyến rũ Cao Á Lâm nữa. Toàn thân cậu tràn ngập sự u ám kéo dài không cách nào hóa giải, cậu chán nản đứng trong sân nhỏ này. Cảm giác giống như bị thứ gì đó túm chặt từ phía sau, mà người khác chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy ngạt thở. ngôn tình ngược

Kim Trạch cũng lấy cớ muốn đi vệ sinh đi cùng Cao Á Lâm ra khỏi sân, hai người đi bộ đến rừng trúc rậm rạp ở sân sau. Cao Á Lâm rút một điếu thuốc đưa cho Kim Trạch, bản thân cũng ngậm một điếu.

Kim Trạch dựa lên tường nhìn Cao Á Lâm quay lưng về phía mình xả nước.

Ánh mắt cậu lướt qua bờ vai người đàn ông, cũng không biết là dừng ở nơi nào mà hình như chỉ là ngây người thế thôi nhưng lại như thể đang nhìn thấy quá khứ xa xôi.

Cao Á Lâm nói: “Hai người cãi nhau à?”

Kim Trạch ngậm thuốc lá không nói gì.

Cao Á Lâm hỏi: “Em trai cậu có giống cậu không?”

“Giống.” Kim Trạch nói: “Em ấy và tôi đều giống mẹ.”

Cao Á Lâm hơi quay đầu lại: “Mẹ cậu không còn người thân nào khác à?”

Kim Trạch liếc nhìn Cao Á Lâm: “Chắc anh nghe hết rồi nhỉ? Phòng ở đây cách âm không tốt lắm đâu.”

Cao Á Lâm ngầm thừa nhận.

Chân Kim Trạch vẽ hai đường trên mặt đất, nói: “Bà ngoại chỉ có một đứa con gái, những năm tháng đó mẹ tôi là con một hiếm nhà nào giống vậy. Không phải là bà ngoại không muốn có con nữa mà là sức khỏe của bà cụ không tốt, chịu không nổi.”

Cao Á Lâm không biết nên nói gì nên chỉ đành gật đầu.

Kim Trạch cười tự giễu: “Tôi đây cũng không có chuyện gì hiếm lạ cả, chỉ là cha tôi mê cờ bạc lại mất sớm, mẹ tôi thì không có mắt nhìn đàn ông nên mới có chuyện vậy thôi.”

Kim Trạch lại nói một mình: “Đó là bọn họ thôi, tôi sẽ không sống như họ.”

Cao Á Lâm kéo khóa quần xong xuôi rồi đi ra ven đường sông để rửa tay.

Nước của đường sông vô cùng trong vắt, xa xa còn có mấy con vịt nhảy lên bờ, chúng vẫy vẫy cái đuôi ngắn cũn cỡn rồi kêu cạc cạc rời đi.

Cao Á Lâm đang ngồi xổm rửa tay nói: “Đừng chỉ luôn nhìn chằm chằm vào vị trí trong tay cậu mà cho rằng đó là cả thế giới. Khi ngẩng đầu nhìn lên sẽ thấy thế giới này vẫn còn rộng lớn lắm.”