Chuyện Lãng Mạn Của An Nhiên

Chương 3: Ghen



Sau lần chạm mặt ngày hôm đó, Vân Anh bỗng dưng chủ động qua lại thân thiết với An Nhiên, cứ đến giờ nghỉ trưa là tìm cô cùng đi ăn. Bản thân là người mới, An Nhiên không muốn phật lòng nàng ta, nhưng khổ nỗi hôm nào mẹ cô cũng bắt đem cơm theo ăn, nên đành từ chối thiện ý của Vân Anh.

Điều cô không ngờ chính là nàng ấy lại trực tiếp mang cơm từ căn tin lên phòng làm việc của tổng giám đốc để ngồi ăn cùng cô.

Chuyện xảy ra vào ngày thứ tư An Nhiên từ chối đi ăn cùng nàng. Khi ấy, sếp của cô như thường lệ đã được tài xế mang cho một phần cơm hấp dẫn, có lẽ mua ở bên ngoài đem vào.

Hắn không ngồi ăn ở phòng nhỏ riêng tư kia mà lại bảo cô dọn gọn bàn làm việc, để hắn cùng ngồi ăn. An Nhiên thầm nghĩ, vị chủ này cũng quá là tính toán rồi, sợ bẩn phòng riêng của mình nên mới ra đây hành hạ cô như vậy.

Lí do mà cô cảm thấy bị hành hạ là bởi vì người kia ngay cả lúc ăn vẫn lộ ra khí thế bức người, khiến cô ăn rất không tự nhiên, nuốt thức ăn súyt thì mắc nghẹn mấy lần. Ngược lại, hắn ta xem chừng ăn rất ngon miệng.

Hôm nay mẹ Hoa chuẩn bị cho cô món cà ri gà ăn cùng cơm, mùi thơm thơm, vị cay cay rất hợp khẩu vị của An Nhiên. Chỉ có điều ăn món này dễ khiến miệng dính dầu mỡ cùng màu cà ri, nếu là ăn một mình thì không sao nhưng đằng này là ăn với sếp, đã vậy còn là sếp trẻ đẹp trai. Vì vậy, cô nàng cố gắng ăn thật chậm, không để thức ăn dây ra ngoài miệng. Người đối diện nhịn cười nhìn cô, thoải mái nói:

- Ăn tự nhiên đi, lát rồi vệ sinh sau! Ăn kiểu như em hết giờ nghỉ trưa còn chưa vơi được nửa phần.

An Nhiên xấu hổ, vừa muốn tìm lời đối đáp thì đã nghe tiếng gõ cửa. Không đợi hai người lên tiếng, ngoài kia đã mở lời trước:

- Em vào cùng ăn với nha! Hai người vui như vậy, cho em tham gia với!

Rồi không đợi hồi đáp, Vân Anh mở cửa tự nhiên bước vào, trên tay là khay cơm quen thuộc. Nàng ngồi xuống cạnh An Nhiên, nhìn chằm chằm vào hộp cơm của cô, liếm môi nói:

- Thức ăn mẹ nấu đúng là vô địch! Chẳng trách Nhiên lại không thèm đi căn tin ăn với tôi.

- Vân Anh thích thì lấy một ít ăn đi, bên này tôi vẫn chưa có động vào đâu. - An Nhiên thân thiện chỉ vào một bên của hộp cơm, không ngờ nàng ta quả thật nói "cảm ơn" rồi vui vẻ xúc lấy một thìa thật.

Vĩnh Quân sa sầm nét mặt, kín đáo lườm Vân Anh một cái. Thế nhưng nàng ta nào có quan tâm, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc thưởng thức món gà của mẹ Hoa.

- Sếp muốn thử không? - Vân Anh đột ngột dùng nĩa ghim thịt gà đưa đến bên miệng tổng giám đốc. Vĩnh Quân nhíu mày, theo phản xạ tự nhiên tránh người ra phía sau, kết quả thành công rơi vào bẫy.

- Ấy chết! Sếp né tránh như vậy là đang chê thức ăn mẹ An Nhiên nấu sao? Khẩu vị sếp chắc chỉ hợp với thức ăn ở nhà hàng sang trọng thôi hả? - Nàng quay qua An Nhiên, ra vẻ áy náy: - Nhiên đừng có buồn nha! Tính ảnh xưa giờ vậy đó.

Vĩnh Quân nhịn hết nổi, nghiến răng nói:

- Khẩu vị anh có như thế nào thì cũng không thể hành xử bất lịch sự như em được. Thức ăn mẹ người ta tốn công chuẩn bị, giờ vào miệng em xem như phí phạm rồi!

An Nhiên ngạc nhiên, bình thường sếp dẫu vẫn hay giáo huấn cô nhưng giọng điệu ngoài lạnh trong nóng, nói cho cùng cũng là muốn tốt cho cô, lời nói cũng rất chừng mực. Mà dường như đối với Vân Anh lại là nói thẳng không chút kiêng dè, xem ra quan hệ hai người rất thân thiết. Cái người bị mắng là bất lịch sự cũng không hề tỏ vẻ ngượng ngùng hay tự ái, ngược lại tinh nghịch nói thêm:

- An Nhiên không tiếc, sếp tiếc cái gì vậy? Vả lại em chỉ là nghĩ sao nói vậy, bình thường anh trầm tĩnh lắm mà? Sao giờ chưa gì đã cuống lên giải thích vậy?

Người kia bị nói trúng tim đen, cũng không bối rối mà cười lạnh đáp lời:

- Tốt lắm Vân Anh! Em nói cũng đúng, chắc là do anh thích lo chuyện bao đồng nên có chút quá khích. Cái tật này e là sửa không được, sau này chắc khiến em phải đau đầu rồi!

Vân Anh trố mắt nhìn, khó khăn suy đoán ý tứ của người kia. An Nhiên ngồi cạnh cũng trong tình trạng tương tự, cái gì cũng không hiểu, có điều với cô giờ phút này, so với việc khó hiểu thì cảm giác làm người thừa còn khó chịu hơn.

*******​

Gần đây An Nhiên có một bí mật nho nhỏ, bí mật này nói là nhỏ nhưng lại làm cô đau đầu khá nhiều. Cô phát hiện ra bản thân vậy mà lại đặc biệt quan tâm đến tổng giám đốc, nhất cử nhất động của hắn đều bị cô thu hết vào trong mắt. Thật ra chuyện này cũng không có gì bất ngờ, tiếp xúc hằng ngày với một quý ông cực phẩm như vậy, người rung động e rằng không chỉ có mình cô. Bằng chứng chính là Hứa Vân Anh kia dường như cũng cực kì để tâm đến sếp lớn, mỗi ngày đều cố ý vây lấy hắn.

Mà điều ngạc nhiên duy nhất ở đây, chính là An Nhiên thế mà lại không biết điều sinh ra cảm giác ghen tị. Mỗi lần cái suy nghĩ đó nhen nhóm, cô đều tìm mọi cách dập tắt nó, chỉ là chuyện này cũng không dễ một chút nào.

Thí dụ như hôm nay, An Nhiên theo lệnh tổng giám đốc đến phòng kế hoạch để lấy tài liệu, bình thường việc này vốn là bên đó tự đưa đến nhưng bởi vì hiện tại đang cần gấp nên cô buộc phải đi đốc thúc người ta. May mắn vừa bước vào liền chạm mặt người quen cũ, trưởng phòng Quỳnh Chi vui vẻ thăm hỏi cô:

- Em đến lấy tài liệu đúng không? Vừa hay bên chị cũng mới xong. Gần đây công việc ổn chứ em? Nghe nói em rất được lòng tổng giám đốc, chị đây cũng mừng lây.

An Nhiên trong một lúc không kìm chế được, miệng liền nói ra thứ luôn khiến bản thân để tâm:

- Không phải em được lòng sếp đâu chị, trợ lí Vân Anh mới đúng là được yêu thích! - Sau khi nói xong, cô cảm thấy có chút giống như đang cạnh tranh với nàng ta, nên vội nói lãng đi:

- Thật ra sếp dù hơi nghiêm khắc nhưng lại luôn tốt với mọi người, cũng giống như chị trước đây, nhiệt tình chỉ dạy cho bọn em rất nhiều việc!

Xem ra An Nhiên đã lo xa, bởi vì Quỳnh Chi không hề mảy may lộ ra vẻ nghi ngờ, ngược lại vỗ vai cô nói:

- Tưởng ai chứ so với cô nàng Vân Anh đó thì so làm gì! Người ta nghe nói là chỗ thân thiết với tổng giám đốc từ hồi còn nhỏ xíu kia kìa. Chị nói cho em biết, em như vậy đã là được sếp ưu ái lắm rồi, càng bị nhắc nhở nhiều càng chứng tỏ em được yêu thích, nếu không đã sớm bị đuổi việc rồi. Cứ xem thư kí Khải Minh thì biết, rõ ràng là hoàn hảo như vậy còn bị đưa đến công ty con làm việc.

An Nhiên lê bước trở về phòng làm việc, tâm trạng không biết nên vui hay buồn. Vui vì bản thân được người kia ưu ái, nhưng lại buồn vì biết trong lòng ai đó vị trí của mình so với Vân Anh còn thua kém rất nhiều. Mặc dù biết rõ bản thân cô vốn không xứng với sếp lớn, ví như không có nàng ta thì cô cũng chưa chắc đã được hắn để ý đến, thế nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác mất mát.

Lòng ghen tuông vẫn luôn là chất xúc tác của tình yêu, tình địch càng mạnh càng khiến An Nhiên nhìn rõ được hơn tình cảm của chính mình.

Nguồn cơn mọi chuyện cũng là do Ngô Vĩnh Quân mà ra, nếu không phải hắn ngoài lạnh trong nóng mỗi ngày đều quan tâm, nhắc nhở cô đủ thứ chuyện trên đời, thì An Nhiên đã không đến nỗi rơi vào hố sâu ái tình như ngày hôm nay. Mà cái tên đầu sỏ kia cứ như không hề hay biết khổ tâm của thư kí nhỏ, vẫn luôn ở trước mặt cô nàng mà không mặn không nhạt hỏi han:

- Từ hồi ở phòng kế hoạch về, sắc mặt em hình như hơi kém. Người ta nói cái gì nghe không lọt tai sao?

An Nhiên chột dạ, liên tục lắc đầu:

- Không có gì đâu sếp! Em chẳng qua cảm thấy hơi mệt một chút thôi.

Người kia không nói gì, ánh mắt thâm trầm đánh giá cô gái trước mặt. An Nhiên vờ như không thấy hắn nhìn mình, cúi đầu gõ bàn phím, trong lòng vô duyên vô cớ cảm thấy khó chịu trước sự quan tâm của ai đó.

Vĩnh Quân nhận ra cô gái kia dường như đang hờn dỗi, chỉ là không sao hiểu được lí do, cô ở bên hắn đến nay đã được một tháng, luôn là ngoan ngoãn dễ bảo, thái độ lạnh nhạt như hôm nay là lần đầu hắn nhìn thấy. Có điều hắn quyết định sẽ không tiếp tục thăm dò cô nữa, bước chân không nhanh không chậm đi ra khỏi phòng.

Lúc người ta quan tâm thì khó chịu, lúc họ đi rồi lại thấy mất mát, An Nhiên tự mắng mình đúng là không có bản lĩnh, rõ ràng biết người kia chỉ đang thăm hỏi xã giao với mình mà còn ngu ngốc sinh ra cảm giác lưu luyến.

Thế nhưng tổng giám đốc lại không rời đi lâu, hắn nhanh chóng quay trở lại với ly trà sữa trên tay. Sau đó bất ngờ tiến về bàn làm việc của thư kí, nhỏ giọng vỗ về:

- Mệt thì uống một chút lấy lại sức đi! Xem mặt em nhăn nhó khó coi chưa kìa!

An Nhiên súyt thì mất hình tượng trợn mắt nhìn hắn, ai ngờ được người này đột nhiên lại ân cần như vậy. Cô kín đáo quan sát sếp lớn, chỉ thấy hắn vẻ mặt thản nhiên như thể chuyện đang làm là chuyện vẫn diễn ra hằng ngày. Cô biết không thể từ chối nên chỉ có thể nhận lấy rồi lí nhí cảm ơn, cảm thấy bản thân có chút tội lỗi khi đã vô cớ làm mặt lạnh với người ta.

Còn chưa kịp hoàn hồn, tổng giám đốc lại một lần nữa làm An Nhiên ngạc nhiên, hắn kéo ghế ngồi đối diện cô, thoải mái nói:

- Tuần tới tôi đến thành phố N công tác, em cũng đi cùng. Nhớ đem theo quần áo thích hợp, biển ở đó rất nổi tiếng, chúng ta tranh thủ vừa làm việc vừa tận hưởng.

An Nhiên đứng hình, cái gì mà mang theo quần áo thích hợp, rồi lại còn biển ở đó rất nổi tiếng, vừa làm việc vừa tận hưởng? Đây chẳng phải là nhắc cô mang theo đồ bơi để cùng hắn đi nghỉ dưỡng sao? Cô đột nhiên liên tưởng đến cái loại mô tip cô đã từng xem qua trên phim truyền hình, cảm giác giống như tổng tài cùng thư kí tình trong như đã, mặt ngoài còn e, cùng lợi dụng chuyến đi công tác để mà phát triển tình cảm.

Càng nghĩ mặt lại càng đỏ bừng, Vĩnh Quân bắt gặp vẻ mặt đó của cô, khoé môi không tránh khỏi cong cong cười. Hắn ý tứ thâm sâu nhìn An Nhiên, giọng nói mang theo chút cưng chiều:

- Nghĩ gì mà mặt đỏ lên hết vậy? Nếu em thấy nôn nóng thì liền đi ngay tuần này, không cần đợi tuần sau nữa.

- Em không có... không có nôn nóng gì hết! Sếp nói chuyện nghiêm túc chút đi. - An Nhiên trong phút chốc trở nên lớn gan, còn dám có yêu cầu với sếp mình.

Mà người kia vốn dĩ không để tâm đến lời đáp trả của cô, chỉ khéo léo che giấu niềm vui thích của bản thân sau vẻ mặt bình thản.

Hôm đó Vân Anh không qua gõ cửa phòng để đòi vào ăn trưa cùng như những ngày khác.

Hai người không ai nhắc đến nhưng trong lòng đều cảm thấy rất thoải mái, cứ an tĩnh ngồi đối diện nhau như vậy, vừa dùng bữa vừa chìm đắm trong không khí lãng mạn hiếm có ở chốn văn phòng.