Chuyện Lãng Mạn Của An Nhiên

Chương 9: Định Mệnh



An Nhiên đưa tay vỗ nhẹ lên trán mình, nhắc nhở bản thân không được tiếp tục bi lụy nữa. Chuyện cũng không có gì quá nghiêm trọng, sao cô lại trở nên yếu đuối như vậy chứ?

Cô khẽ thở dài, lau đi nước mắt trên mặt. Khi An Nhiên vừa mới rời mắt khỏi đôi nam nữ kia, xoay lại đã thấy một bóng người đang tiến tới.

Biển đêm không có ánh đèn, đốm sáng từ phía nhóm người ban nãy cô từng chạm mặt le lói chiếu tới, khiến cô lờ mờ thấy được vóc dáng người nọ.

Nghĩ cũng không cần, cô lập tức xác định được thân ảnh đó là của ai. Quen thuộc mà lại xa lạ thế kia, còn chẳng phải là người hại cô biến thành thiếu nữ tâm hồn mong manh như hiện tại hay sao?

An Nhiên còn chưa kịp định thần, Vĩnh Quân đã xông tới, nhanh nhẹn khoác áo vest lên người cô, còn kèm theo một câu trách móc:

- Trời lạnh như vậy, em ra ngoài sao không mặc áo ấm?

- Em... mà sao sếp ở đây? Sếp... xong việc hết rồi sao?

Thư kí nhỏ lúng túng, lời nói không tránh khỏi lắp bắp, chẳng mấy trôi chảy. Ngược lại, tổng giám đốc trả lời có phần quyết đoán hơn:

- Tôi tìm em!

- Sao sếp biết em ở đây?

An Nhiên ngạc nhiên hỏi, đáy lòng lạnh lẽo đã hơi ấm áp hơn, gương mặt nhỏ nhắn cũng theo đó phiếm hồng.

- Hỏi thăm nhân viên của resort, thêm cả những người kia nữa.

Vĩnh Quân khẽ hất mặt về phía đốm lửa đằng xa, sau đó lập tức quay lại, nhìn thẳng vào mắt của An Nhiên. Cô nàng chột dạ quay mặt đi, vì muốn phá tan bầu không khí ngột ngạt này, nên cô cố ra vẻ bình tĩnh, hỏi:

- Sao sếp không gọi điện cho em?

- Tôi gọi mấy lần đều không được.

An Nhiên hơi giật mình, vội vã lôi điện thoại trong túi xách ra, quả nhiên nó đã sớm tắt nguồn. Cô bối rối nhìn vật trong tay, loay hoay muốn khởi động lại, nhưng điện thoại đã hết pin từ lúc nào. Cô gái vô cùng ngượng ngùng, rốt cuộc đành áy náy nói:

- Điện thoại hết pin khi nào em không hay. Làm phiền sếp quá! Bây giờ chúng ta về resort nha, cũng tối rồi.

Vĩnh Quân nhìn thỏ trắng nọ lại có ý định trốn tránh, không muốn đối mặt với mình, trong lòng hắn càng thêm kiên định. Sếp lớn tự nhủ phải dẹp cảm giác xấu hổ sang một bên, sau đó lấy hết can đảm, hồi hợp mà dịu dàng đáp:

- Hiện tại chưa về được! Tôi còn có chuyện quan trọng nhất định phải nói ngay với em.

- Dạ?

An Nhiên ngẩng đầu, hai mắt chạm nhau. Người kia cao hơn cô nhiều nên chỉ khi giữ tư thế này, cô mới có thể ngắm được hắn rõ ràng như vậy. Dưới ánh đèn mờ, đôi mắt hắn như chứa muôn vàn tâm tình, phức tạp nhìn cô, một cặp mắt hút hồn thế kia, thật sự khiến mọi cô gái đều muốn đắm chìm trong đó, bao gồm cả An Nhiên. Không biết mất bao lâu, cô mới thấy khoé môi hắn mấp máy:

- Tôi thích em! Thật sự rất thích.

Sau một câu này, hai người lại duy trì trạng thái bất động, một kẻ bất an chờ đợi, một người tim đập liên hồi, không thể tin vào tai mình. An Nhiên có nghe nhầm không? Lần này, hắn không phải đơn thuần quan tâm, chăm sóc, cũng chẳng còn mập mờ ám chỉ, mà là thẳng thắn thừa nhận: Hắn thích cô! Còn là rất thích!

An Nhiên ngượng đỏ cả mặt, nhưng vẫn quyết nhìn thẳng vào mắt hắn, muốn thăm dò rốt cuộc có bao nhiêu chân thành trong đó. Đôi mắt Vĩnh Quân dừng lại trên gương mặt sửng sờ của cô gái nhỏ, ánh nhìn càng thêm ấm áp. Hắn không để cô kịp bình ổn tinh thần, một mạch nói tiếp:

- Những lời tôi nói đều là nghiêm túc, lần đầu tôi nói điều này với một cô gái nên có thể hơi vụng về... Em sẽ không để ý chứ?

- Nhưng... tại sao lại là em? Em thấy có nhiều người xinh đẹp hơn, còn giỏi hơn em nữa, cho nên... cảm giác không mấy chân thật.

An Nhiên cắn môi, khó khăn nói ra mấy lời này, hai hàng mi cong chậm rãi cụp xuống, cô đã không còn đủ can đảm đối mắt với người nọ. Vĩnh Quân bỗng chốc trở nên bạo dạn, hắn đưa tay nâng cằm cô gái lên, buộc cô nhìn trực diện mình, rồi gấp gáp nói:

- Em thấy tôi không đủ chân thành?

An Nhiên bối rối muốn tránh đi, không ngờ người kia dùng tay còn lại nắm lấy bắp tay cô, giữ cô ngày càng chặt. Cô nàng hơi hoảng hốt, tuy nhiên, động tác tổng giám đốc dù có đột ngột nhưng lại rất nhẹ nhàng, nâng niu, cô không nỡ phản ứng quá gay gắt. Chỉ là một nỗi tủi thân vô cớ dâng lên, khiến mắt cô hơi rưng rưng, đôi môi run rẩy giải thích:

- Không phải sếp không đủ chân thành, là em thấy giữa hai chúng ta... khoảng cách quá lớn, thật sự không chân thật, em không dám nghĩ tới...

- Chúng ta hiện tại gần nhau như vậy, khoảng cách gì đó là do em suy nghĩ quá nhiều thôi. Chỉ cần em không cảm thấy tôi phiền phức, khoảng cách dù bao xa tôi cũng có thể rút ngắn được.

Vĩnh Quân nhìn cô gái nhỏ của mình rụt rè, né tránh, lại thấy hai hạt châu long lanh trên mặt cô đang ngấn lệ, cuối cùng, hắn đã rõ. Hoá ra cô cũng thích hắn, lâu nay không phải chỉ có hắn tương tư cô. Thì ra thái độ lảng tránh trước đó đều là vì cô tự ti, nghĩ đến đây, ánh mắt hắn lại càng thêm thắm thiết. Giờ phút này, trong lòng hắn tràn đầy xót xa, chỉ muốn ôm lấy cô để vỗ về.

- Sếp không có phiền, em sao có thể nghĩ vậy chứ? Nhưng... từ lúc nào mà... sếp để ý đến em?

Sự dịu dàng, ân cần của tổng giám đốc đã giúp thư kí nhỏ lấy lại bình tĩnh. Tuy nhiên, lời nói phát ra từ môi cô vẫn còn ngập ngừng, gượng gạo, đôi mắt trong veo hồi hợp nhìn Vĩnh Quân.

Thật lòng mà nói, thời điểm cô nghe được những lời thổ lộ ấy, An Nhiên mới nhận ra thứ mình chờ đợi bấy lâu là điều gì, có được sự chân thành của hắn, những lo ngại trước đây có đáng là gì?

Vĩnh Quân đưa tay lau đi nước mắt trên mặt An Nhiên, nhẹ nhàng buông một câu, khiến cô gái bất ngờ không nói nên lời:

- Lâu lắm rồi, khoảng sáu năm trước, lúc em vẫn còn là nữ sinh trung học, tôi đã thích em từ dạo ấy rồi.

Đúng như hắn dự đoán, An Nhiên đứng hình mất mấy giây. Sau đó, giống như đã tiếp thu được những gì hắn nói, cô mờ mịt hỏi lại:

- Sếp nói sao? Sáu năm gì? Chúng ta chỉ vừa quen biết không bao lâu mà!

- Đúng là em "quen" tôi chưa tròn một năm, nhưng tôi đã "quen" em từ sáu năm trước rồi.

Cô nàng vẫn hoàn toàn mơ hồ, một lần nữa ngần ngại đáp:

- Em thật sự không hiểu lắm! Sếp có thể giải thích rõ một chút không?

Vĩnh Quân khẽ cười, đáy mắt chứa đựng muôn vàn cưng chiều, nói với cô gái đang mang vẻ mặt hiếu kì kia:

- Sáu năm trước, tôi có một người bạn rất thích chụp ảnh, vốn dĩ nó nhìn trúng cô bạn của em, nên thường xuyên đợi lúc tan trường, chụp trộm cô ấy. Trong số những tấm hình nó khoe với tôi, vô tình lại có một tấm em đang vui vẻ cười đùa cạnh cô bạn kia. Từ đó, mỗi lần nó đến trường em, tôi đều gạt bỏ nguyên tắc để đi làm chuyện lén lút với bạn mình.

Cô không hề biết, có một người, vì nụ cười ngây ngô của thiếu nữ xa lạ, tình nguyện hi sinh thời gian mà đối với người đó chẳng khác chi vàng bạc, chỉ để trộm ngắm nhìn cô gái ấy. Lại có một người, sẵn sàng dẹp bỏ nguyên tắc, vứt đi cái tôi, mặc kệ lời trêu chọc của bạn bè, từ một thiếu gia lạnh lùng, cứng nhắc trở thành chàng trai si tình, vì tình yêu đứng ngồi không yên.

- Tiếc là lúc ấy em đã có bạn trai, tôi không thể chen chân vào nên chỉ đành ngày ngày ngồi trong xe, đợi lúc tan trường, nhìn em ngồi sau xe đạp của cậu ta, vui vẻ ra về. Sau đó, gia đình tôi xảy ra chuyện, vì lo việc nhà nên không còn thời gian đến tìm em, khi mọi thứ êm xuôi, quay trở lại thì đã không còn gặp em nữa. Bạn tôi khi đó cũng đã sớm ngưng chụp trộm cô bạn em, nó nói, cô ấy và cả em đều tốt nghiệp rồi.

Vĩnh Quân nói một mạch, căng thẳng đến mức giữa biển đêm gió lớn mà người vẫn đổ mồ hôi. Hắn sợ An Nhiên không tin hắn, bởi vì chính hắn còn cảm thấy khó tin với những lời mình vừa nói. Chỉ qua một tấm ảnh, sao có thể yêu thích một người nhiều đến vậy? Thậm chí hắn còn chưa từng trò chuyện với cô lần nào, ngay cả tên cô là gì còn không biết. Những người thân thiết với hắn cũng thấy tình cảm của hắn thật vô lí, cô làm sao tin tưởng được đây?

Tổng giám đốc hít một hơi lấy dũng khí, tiếp tục giải bày nỗi lòng:

- Có lẽ em sẽ cảm thấy những gì tôi nói hơi vô lí, nhưng mỗi một lời đều là thật. Mấy năm qua, tôi thỉnh thoảng sẽ cố ý đi ngang ngôi trường năm đó, nhìn từng nhóm nữ sinh, tìm kiếm bóng dáng người đã tốt nghiệp là em trong vô vọng. Bạn bè của tôi đều cho rằng tình cảm của tôi thật mù quáng, tôi lại không thấy vậy, từ khi gặp em, tôi rốt cuộc đã tin vào thứ gọi là "định mệnh".