Chuyện Người Đẹp Và Chó Hoang

Chương 13



Có một loại chó con, là chó con trong mắt Từ tam gia.

Đàn ông một khi yêu thì sẽ không bàn đạo lý, Từ tam gia yêu rồi càng không thích nhắc tới đạo lý.

Một cuộc hội nghị khẩn cấp lấy chủ đề trung tâm là làm sao nâng đỡ bạn trai sếp nhanh chóng lên nắm quyền đã kết thúc thành công tốt đẹp, trong vòng ngắn ngủi hai mươi phút, tài liệu cá nhân của Viên Chước nhanh chóng lan truyền trong giới lãnh đạo cấp cao của nhà họ Từ, Quan Việt dán mác bạn trai cũ đang trong chốn hoang vu hẻo lánh hối lỗi, trợn mắt nhìn cái điện thoại sắp phát nổ.

Chỉ có Hình Nham là người không vội rời đi, lão Triệu vừa phóng ra khỏi cửa lớn như nhận ra được điều gì, cố ý thay đổi vẻ mặt từ buôn chuyện sang giận dữ, vẻ mặt trịnh trọng quay lại vỗ vỗ vai hắn, sắp xếp cho hắn một kịch bản trúc mã thất tình bi thảm từ trên trời rơi xuống.

“Này, tiểu tử —— con thích mẫu người thế nào cứ nói với sư phụ, sư phụ lại tìm đối tượng khác cho con, Tam gia lăn lộn đến nay cũng không dễ dàng gì, con đừng để tâm mấy chuyện vụn vặt, đợi đến mai sư phụ sẽ kiếm cho con một người tốt hơn.”

“…”

Lúc trẻ tuổi càng oai phong một cõi ra sao, thì về giai đoạn trung niên càng dễ lún chân gia nhập vào hiệp hội bà tám của xóm.

Hình Nham tự biết cái gì gọi là càng giải thích là càng che giấu, chỉ vô cảm gật đầu, tiễn bước ông sư phụ càng ngày càng không đứng đắn của mình.

Lão Triệu cùng Từ lão gia tử hồi trước cứ ghép hắn và Ôn Cẩn là một đôi, hai lão đầu lúc còn trẻ đều là nhân vật máu mặt chuyên ỷ vào pheromone mà hoành hành ngang ngược, thường xuyên tụ lại một chỗ cùng nhau bắt tay làm việc xấu, còn bí mật nghiên cứu qua nhiều lần xem tại sao mà hắn không ra tay, rốt cuộc là do thân thể không được hay do đầu óc không lanh.

Cánh cửa phòng họp bằng gỗ nguyên khối khép lại, Hình Nham bước đến bên cạnh, đứng cách Ôn Cẩn nửa mét vô cùng đúng mực, hắn đưa tay lấy chén nhựa dùng một lần đã hết sạch đồ ăn, trở tay quăng vào thùng rác trong góc.

“Tam gia.”

Ôn Cẩn vùi vào chiếc ghế rộng, hai chân mang giày Canvas thủ công vẽ vẽ gì đó lên tấm thảm, chiếc vớ hình chó con Viên Chước mua bọc lấy mắt cá chân gầy gò của anh.

“Thiệu Dương muốn ra tay với thành tây, cơ hội phù hợp, có thể ra tay giúp đẩy nhanh tiến độ một chút.”

“Được.”

“Tôi muốn hai lọ thuốc này, mua xong chuyển qua.”

Một việc công, một việc tư, Ôn Cẩn hiển nhiên để bụng chuyện thứ hai hơn, anh quen đường quen nẻo lấy di động từ trong túi quần của Hình Nham ra, mở note nhập hai cái tên thuốc.

Chuyện anh làm phẫu thuật chỉ có Hình Nham biết, cục diện rối rắm sau đó chỉ có Hình Nham có thể giúp anh thay mặt xử lý.

Phẫu thuật liên quan đến các tuyến thể là không thể đảo ngược. Phương pháp y tế hiện tại dù có tiên tiến đến đâu cũng chỉ là can thiệp thủ công. Rất nhiều loại thuốc liên quan không được chính phủ cấp phép nên không thể mua được trong nước.

Hình Nham liếc qua điện thoại, thứ mà Ôn Cẩn muốn là một loại thuốc can thiệp dựa vào hormone nhân tạo để kích thích thần kinh, loại thuốc này vẫn chưa được lâm sàng công nhận, hơn nữa sau cổ của Ôn Cẩn từng phẫu thuật, một khi xảy ra vấn đề, tuyệt đối không phải chuyện chỉ cần phẫu thuật thêm một lần là có thể giải quyết.

Hắn từng gặp qua Viên Chước, nên hắn tự nhận định trong lòng Ôn Cẩn chỉ nhất thời nổi hứng, Viên Chước không đáng để Ôn Cẩn đi làm chuyện sửa đổi như vậy, chí ít hiện tại Viên Chước không đáng để làm thế.

Hình Nham không đáp ứng trôi chảy như xưa, hắn trầm mặc một hồi, trên khuôn mặt lạnh như tiền nhiều năm hiếm khi xuất hiện chút biểu cảm muốn nói lại thôi.

“Yên tâm, tôi sẽ thanh toán tất cả chi phí.”

Từ góc độ nào đó mà nói thì Ôn Cẩn là một người sếp tốt, kiên quyết không lợi dụng nhân viên, anh đứng dậy, thân mỏi eo nhừ, hiểu lầm sự im lặng của Hình Nham.

Vẫn là câu nói kia, thực chất Từ Vân Thăng rất bạc tình.

Anh tín nhiệm Hình Nham, ỷ vào Hình Nham, nhưng anh sẽ không thổ lộ suy nghĩ trong lòng với hắn, sẽ không thề thốt cái gì là cùng sống cùng chết, trung thành tận tụy, anh chỉ từ một góc độ khách quan, tỉnh táo nhất để bảo vệ người anh cùng sống chung từ nhỏ này.

Bọn họ chỉ có phúc cùng hưởng, không có họa cùng chịu.

Cái khó ở đây xuất phát từ một mình Từ Vân Thăng, anh chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân có đủ tư cách để người khác chia sẻ giúp mình.

Từ Vân Thăng phân hoá rất trễ.

Khi hai mươi tuổi, cái đêm mà Thiệu Dương lên máy bay rời khỏi, anh ở lại phòng chờ hạ cánh chợp mắt một tí, bắt chuyến bay sớm nhất vào sáng hôm sau, đến một bệnh viện tư nhân ở châu Âu cắt bỏ tuyến thể.

Anh không thể phân hóa thành một Omega, cũng không cần thiết phải biến thành một Omega.

Tình hình bấp bênh, về thời gian dài thì cắt bỏ tuyến thể sẽ giúp ích cho anh nhiều hơn, anh không có kỳ dễ cảm và kỳ phát tình, không có thiên hướng tình cảm, không cần phụ thuộc vào pheromone của người khác, anh trở thành người kế nhiệm của nhà họ Từ, một người kế nhiệm hợp pháp và xuất sắc chân chính.

Cái thân phận Ôn Cẩn này, là di chứng duy nhất của cuộc giải phẫu kia.

Cắt bỏ tuyến thể ở một mức độ nào đó sẽ gây biến đổi trạng thái sức khỏe của anh, anh bắt đầu có tật mất ngủ, thường xuyên cả đêm chẳng tài nào chợp mắt được, anh đã từng thử qua rất nhiều cách, thậm chí còn làm giống cha mình khi xưa, tìm một ngọn núi khai hoang trồng trọt, đào giếng xây nhà, định dùng không khí cuộc sống vườn quê thanh bình giải quyết vấn đề, nhưng lại chẳng mang lại nhiều hiệu quả.

Sau đó có một lần vô tình, Quan Việt suốt ngày đi bar trêu chọc người ta bắt đầu bỏ qua Hình Nham, cố ý kéo anh đi chơi một bận, chơi đến nỗi ngày đêm điên đảo.

Rượu mạnh, xì gà, Beta xinh đẹp hiểu chuyện, Alpha cao lớn đẹp trai, mùi hương mỹ nhân bào mòn tâm trí, Quan Việt như cá gặp nước, anh tản bộ ngắm hoa, một đêm trôi qua, anh mê man trở về nhà, rốt cuộc cũng ngả đầu xuống ngủ thiếp đi.

Quán bar hiện tại của anh được mở cũng vì như thế, thân phận của anh khá đặc thù, ngày ngày ra ngoài cống tiền cho người ta cũng chẳng có gì hay, tự mình mở một quán rồi tiện tay kiếm chút tiền sẽ vui hơn.

Chuyện có liên quan đến quán bar, Từ Vân Thăng không kể cho ai cả, anh lặng lẽ tự mình dùng một thân phận mới, lấy một cái tên ngẫu nhiên cho mình.

Lúc mới mở anh chỉ có chút ít thời gian rảnh ghé qua, về sau tình hình ổn định, anh liền quang minh chính đại lui về tuyến hai để một mình Hình Nham gánh hết, ban đêm bán rượu, ban ngày ngủ bù, tháng ngày trôi qua quên cả trời đất.

Mãi đến một đêm nọ Hình Nham liên tiếp lật tung năm sáu cái địa bàn phía đối thủ, bị thương khắp người, cần một chỗ ẩn trốn để sắp xếp ổn thỏa, anh mới không tình nguyện khai địa chỉ ra cho Hình Nham biết, để người ta tới thay quần áo khác, ăn miếng cơm.

—— sau đó là dùng một tô mì hải sản, dâng một Hình Nham bị súng bắn không cần dùng đến thuốc tê vào thẳng khoa dạ dày của bệnh viện.

Viên Chước là dũng sĩ, chỉ bằng việc hắn cảm thấy cơm Ôn Cẩn nấu ăn ngon là hiểu, hắn là dũng sĩ đáng để cả nhà họ Từ từ lớn đến nhỏ phải kính nể.

Hắn cũng không biết sau lưng Ôn Cẩn đang bận việc gì, cũng không phát giác được hướng gió trong thành phố đã đổi, hắn chỉ biết vội vàng thu xếp mảnh địa bàn nhỏ của mình, Thiệu Dương điều tra nghiêm ngặt và bao quát, tin tức ở thành tây lan nhanh, khó tránh khỏi có mấy kẻ đến thành đông cướp địa bàn, mấy nhà có địa bàn tương đối lớn cũng ứng phó không được, liên tiếp mấy ngày đều có người chủ động tìm đến cửa xin hắn hỗ trợ bảo kê.

Sự nghiệp khởi sắc, vận khí tốt thì ngăn không được, Viên Chước vui tươi hớn hở, cái đuôi vểnh cao cao mãi, cả ngày quần trước mặt Ôn Cẩn xòe tay như đang tính hắn được thêm bao nhiêu phí bảo kê, còn cái giường hắn ngày nhớ đêm mong chỉ còn thiếu chút đỉnh nữa thôi.

Trong một tuần ngắn ngủi, các cửa hàng tai to mặt lớn ở thành đông đều có liên hệ với Viên Chước, Viên Chước đi trên đường, kiểu gì cũng sẽ nghe mấy tiếng “anh Viên” liên tiếp.

Chỉ là sự nghiệp huy hoàng đồng nghĩa với tăng ca thêm việc, dưới tay Viên Chước không đủ nhân sự, địa bàn nhiều quản không xuể, ngay cả hắn cũng phải tự thân ra trận.

Hắn ngâm ở hộp đêm hết ba đêm, bị Omega múa cột xông cho mình đầy mùi sữa bò ngọt ngấy, Ôn Cẩn không ngửi được nhưng chính hắn tự chột dạ, hốt hoảng tìm nhà tắm tẩy rửa hết hai tiếng mới vác cái đầu sũng nước chạy về quán, thành công vớ được cơn cảm mạo vào cuối hè đầu thu.

Viên Chước lớn đến như vậy rồi mà chỉ bị thương chứ chưa đổ bệnh bao giờ, căn bản không biết nên uống thuốc gì, mà có lẽ cũng do mấy ngày gần đây mệt mỏi quá độ, cơn cảm này của hắn lại dây dưa mãi.

Nhưng bệnh thì bệnh, công việc vẫn còn đó, mắt thấy chỉ còn thiếu có chút tiền là đủ mua giường lớn, Viên Chước rất kính nghiệp mang bệnh đi làm, tiếp tục vùi đầu vào mấy chỗ mù mịt cắm cọc chờ người trong cùng nghề đến kiếm chuyện.

Cơ mà đêm nay, hắn không đợi được người cùng nghề, mà đợi được một Thiệu Dương đang mặc thường phục ra đường.

Quần áo riêng của Thiệu Dương rất tốt, chiếc áo gió ngắn màu xám đậm thuộc một thương hiệu nổi tiếng vừa xuất hiện trong tuần lễ thời trang, hắn ngồi đối diện Viên Chước, quen nẻo quen đường tự rót hai ly rượu, một ly cho mình, một ly cho Viên Chước, thái độ thân thiện, ánh mắt khiêm tốn, nếu người ngoài nhìn thấy tình hình này có khi còn tưởng hắn đang gạ chơi một đêm không chừng.

Trong các hộp đêm thường sẽ phun một chút đồ chơi kích thích thần kinh, pheromone của Thiệu Dương khá đặc trưng, nó không phải là một loại hương vị nhất định, mà giống hai thứ mùi trộn lẫn vào nhau hơn.

Chát, đắng, êm dịu và mạnh mẽ, giống thuốc lá và rượu mạnh trộn lẫn, lại giống xì gà ngâm whisky, độc nhất vô nhị, đánh thẳng vào tâm trí, từng chi tiết trong phân tử mùi hương đều toát lên sự sang trọng và lịch lãm.

“Đừng có khẩn trương, hôm nay tôi nghỉ phép, không phải làm việc. Chúng ta uống một chén?”

Pheromone của tình địch thơm hơn mình thì phải làm sao?

Người bình thường thì người ta sẽ ghen tỵ, phẫn nộ, nhưng Viên Chước không hề.

—— vì hắn bị cảm, không ngửi được.

Viên Chước thờ ơ chùi nước mũi, cố ý dùng cái tay lau mũi đó đẩy ly rượu ra, thành công khiến biểu cảm của Thiệu Dương xuất hiện vết nứt.

“Không được, lát nữa vợ đưa cơm, uống no, ăn không nổi.”