Chuyện Người Đẹp Và Chó Hoang

Chương 8



Dự trữ không đủ bao cao su đúng là một thói quen không tốt.

— Sáng sớm hôm sau, toàn thân đều cảm thấy khó chịu khiến Ôn Cẩn suy nghĩ như thế.

Anh tỉnh lại sớm hơn Viên Chước, Alpha có nhiệt độ cơ thể cao đang dùng cả tay cả chân quấn lấy anh, cảm giác bất lực khi không thể ký hiệu thúc đẩy Viên Chước khóc đỏ cả mắt, ngay cả khi ngủ rồi cũng há mồm ngậm lấy phần thịt mềm sau gáy anh, nước bọt thấm vào vết thương truyền đến cảm giác nhói nhói đau đau.

Ôn Cẩn không khỏe mạnh rắn chắc gì cho cam, anh cau mày nhịn cơn đau rã rời toàn thân, nhích cái lưng kề sát cơ bụng săn chắc của Viên Chước ra xa một tí, cái thắt lưng quen sống an nhàn phát ra tiếng vang giòn giã, đau đến nỗi mặt anh tái nhợt đi.

Tiếng vang nhỏ xíu đánh thức Viên Chước, chó hoang mới mất trinh trông giống chó mẹ vô cùng, Ôn Cẩn rất tỉnh táo, anh vốn định đuổi Viên Chước xuống lầu nấu chút điểm tâm thanh đạm lấp bụng, kết quả không đợi anh kịp mở miệng, Viên Chước đã luống cuống tay chân lăn khỏi giường, trần truồng té chổng vó.

“Ôn… Ôn ca… em… em, em… anh… em…”

Đường đường một Alpha, mắt sưng đỏ, xụ mặt, phơi thằng em dữ tợn tồng ngồng giữa hai chân, kích thước đáng nể, màu sắc sạch sẽ, tay thì luống cuống gãi đầu, y như muốn gọi đám chim én đầu phố lên đầu hắn làm tổ.

Ôn Cẩn híp mắt lại, nhất thời có chút hoảng hốt, anh thậm chí còn chăm chú nhớ lại chuyện hôm qua, ngẫm xem có phải hôm qua anh tự dưng phát tình, cưỡng ép Viên Chước, lăng nhục hắn từ trong ra ngoài một bận hay không.

“Đừng đuổi em đi, Ôn ca, em… em không phải cố ý, em sai rồi, Ôn ca! Em, mẹ nó, em sẽ tiêm thuốc ức chế, ngày nào cũng tiêm! Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, Ôn ca, em thật sự… em thật sự thích…”

Viên Chước không có can đảm nói hết câu, ngoài đời hắn có ngang ngược bao nhiêu thì bây giờ sợ Ôn Cẩn bấy nhiêu, hắn biết rõ bản thân không xứng với Ôn Cẩn.

Ôn Cẩn không giống hắn, Ôn Cẩn trong sạch, cái công việc nho nhỏ mà hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo kia bày ra trước mặt Ôn Cẩn có chút khó coi, với Ôn Cẩn, kỹ năng đánh nhau của hắn còn không bằng chiên khoai tây.

Chó hoang nước mắt nóng bỏng rưng rưng, đáng thương như một con chó nhỏ, che giấu nỗi khiếp đảm và sợ hãi trong lòng.

“…”

Mạch suy nghĩ của Ôn Cẩn không giống người bình thường cho lắm, anh trầm mặc một lát, cuối cùng đưa ra khẳng định là anh đã lăng nhục Viên Chước.

Anh thừa cơ thằng nhóc nhà người ta phát tình, nhân lúc người ta muốn tiêm thuốc ức chế, cưỡng ép chuyện vốn nên chờ thuận nước đẩy thuyền phải phát sinh sớm, mấu chốt là còn cướp đi lần đầu tiên của trai zin Viên Chước.

Ôn Cẩn thầm giật thót một cái, đột nhiên cảm thấy áy náy không thôi, anh không có ý chí nhiệt tình xông pha như Viên Chước, chí ít là hiện tại, anh vẫn ôm suy nghĩ được ngày nào hay ngày đó, anh chưa nghĩ đến sau này sẽ cùng chung sống với Viên Chước, không muốn công khai mối quan hệ này.

Anh chỉ nghĩ vậy thôi, dù rằng với anh mà nói thì có thể để ý đến một người đã là thay đổi mang tính đột phá rồi.

“Tôi cho cậu cái địa chỉ này, cậu đến đó”

Khoảng trầm qua đi, Ôn Cẩn đưa tay vỗ đầu Viên Chước, nhiệt độ ấm ấp từ cơ thể của Alpha men theo làn tóc truyền đến đầu ngón tay anh, anh giấu vẻ mặt chịu đau rã rời, định nở một nụ cười với Viên Chước đang hành động như thể trời sắp sập đến nơi, đây là việc nặng nhất mà anh có thể làm vì Viên Chước ngay lúc này, kỳ thật anh không biết nên làm thế nào để chung sống bình thường với người mình thích.

” —— Ôn ca! Em không đi, em không ——”

“Không có đuổi cậu đi, đi mua cháo thôi, tiền thì lấy trong máy tính tiền ở dưới lầu, thấy cái gì thích ăn thì cứ mang theo một ít.”

Con hươu già nhai cỏ khô, hừ lạnh một hơi, nó bất đắc dĩ vung chân lên, miễn cưỡng bước đến bên cạnh nai con cọ cọ mông hai cái.

Nai con bị cọ đến mức bị tĩnh điện giật, bật khóc, nó ôm cái đầu nấm rối bời lê một chân bị thương dúi vào mớ lông nhung trước ngực hươu già.

Viên Chước chạy xuống lầu, quần không thèm cài nút, áo cuốn lên tận ngực không thèm vuốt phẳng, hất mái tóc bị Ôn Cẩn làm rối, vội vã nghe lời chạy ra ngoài, may mà còn nhớ lau mớ nước mắt xấu hổ trên mặt đi.

Ôn Cẩn nằm trên giường thêm một lát, độ ấm trong chăn khiến xương cốt anh mềm nhũm, anh lấy điện thoại ra bấm một dãy số, lời ít ý nhiều gửi một tin nhắn đi, hai mươi phút sau, có người leo qua cửa sổ trên lầu, từ bên ngoài đưa đến cho anh một túi đồ.

So với Quan Việt, Hình Nham mới là tâm phúc thật sự của Ôn Cẩn, hoặc có thể nói là phụ tá đắc lực của Từ tam gia Từ Vân Thăng bí ẩn.

Là một Alpha nghiêm túc đúng mực, Hình Nham làm việc ổn trọng hơn Quan Việt, hắn một tay chống bệ cửa sổ lặng yên không tiếng động trèo vào phòng, pheromone Viên Chước lưu lại không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì tới hắn.

“Thứ ngài muốn.”

Từ góc độ nào đó mà nói, Hình Nham càng giống một Beta hơn, tâm trạng của hắn rất hiếm khi dao động, hắn có thể nắm được quyền tự chủ, phán đoán đúng sai, cân nhắc thiệt hơn, trong những năm tháng huy hoàng mà Ôn Cẩn nắm quyền khi xưa, hắn luôn đứng ở vị trí đáng tin cậy nhất sau lưng Ôn Cẩn, không hề bước sai nửa bước.

“Đuổi đứa cháu của Quan Việt đi, thu dọn mọi chuyện cho tốt. Việc hắn đang làm cũng chia lại đi, không cần để riêng cho Viên Chước, ai có bản lĩnh thì đến cướp.”

Ôn Cẩn nhận cái túi từ tay Hình Nham, mái tóc dài xõa trên vai, khiến anh có vẻ ngoài trẻ con, thời gian vẫn còn bao dung với anh, đến bây giờ, anh vẫn trông giống một sinh viên mới tốt nghiệp, xinh xắn, đẹp trai, vô cùng hoàn mỹ.

“Thuận tay bớt chút việc cho Quan Việt đi, hắn làm việc không đàng hoàng thì cứ cho hắn chơi thêm hai ba ngày nữa đi.”

Làm một vị sếp có thù tất báo, anh luôn có rất nhiều lý do chính đáng để ra tay.

Ôn Cẩn không hề có chút áy náy khi lấy việc công báo thù riêng, anh mở nút thắt túi nhựa ra, bốn chồng bao cao su xếp ngay ngắn bên trong, dựa vào biểu hiện đêm qua của Viên Chước mà nói, số lượng này đại khái có thể dùng tạm trong nửa tháng.

“Đã rõ. Tam gia, còn một chuyện, gần đây có tin đồn nói Thiệu Dương sắp quay lại nhận chức, chính là trong khoảng hai ngày gần đây, là cấp trên trực tiếp điều đến, có cần đề phòng không?”

Tên một người đã lâu không nhắc tới khiến Ôn Cẩn có chút hoảng hốt, anh ôm bốn mươi mấy chiếc bao cao su ngẩng đầu cố gắng suy nghĩ một chút, đó là một ký ức mơ hồ lâu đến mức phủ bụi, có lẽ nếu hôm nay Hình Nham không nhắc, anh chắc là cũng quên mất Thiệu Dương là ai.

“Làm việc như thường lệ, không cần để ý đến hắn.”

“Dạ.”

Nếu bàn về cách hành xử lời ít ý nhiều, Hình Nham ít nhiều gì cũng có bóng dáng của Từ gia.

Hắn sẽ không nghi ngờ bất kỳ mệnh lệnh nào của Ôn Cẩn, đã từng có một quãng thời gian, các anh em trong bang đều xem bọn họ là sài lang hổ báo xứng đôi, ông trời tác hợp, trên thực tế, hắn chỉ là quen tin tưởng Ôn Cẩn mà thôi, dầu gì từ nhỏ đến lớn, bất kể là đến ngôi nhà sau núi trộm đồ ăn hay đến bến cảng cướp hàng, Ôn Cẩn chưa từng để hắn chịu thiệt lần nào.

“Cậu đến thành tây một chuyến, tiểu Viên lần đầu tiên qua đó, không quen đường, cậu lên app đặt xe đón cậu ta về đi.”

Người trong lòng có tình, thường sẽ không tập trung làm việc, Hình Nham đang định men theo đường cũ trèo cửa sổ về, Ôn Cẩn lại dặn thêm một việc, lúc này, tốc độ xử lý với vấn đề này của hắn không được nhanh như bình thường, hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chốc, trong đầu thầm hiện lên một dấu chấm hỏi to tướng.

—— Người đứng thứ hai trong đế chế ngầm của gia tộc họ Từ?

—— sai, là lái xe Từ gia sắp xếp cho tình nhân của mình.

Hình Nham im lặng một hồi rồi gật đầu đáp ứng, hắn thả cửa sổ nhảy xuống, lúc tiếp đất chỉ có âm thanh cơ thể ma sát với không khí, một chiếc Halley phân phối lớn vừa được bảo dưỡng sáng bóng dừng trong con ngõ nhỏ không đáng chú ý, nếu so ra, chiếc mô tô không tra dầu thì không chạy nổi của Viên Chước nên bị ném vào bãi thanh lý từ sớm rồi.