Chuyện Nhà Trí Triều

Chương 21: Hôn lễ của đỉnh lưu



“Xin chào, mời quý vị vào bên trong.”

Trưởng bối hai bên đàn trai, đàn gái ra ngoài tiếp khách.

Thần Huy đứng trước cửa ra vào tiệc cưới mà sốt ruột, gọi điện thoại:

“Ba người các cậu rốt cuộc là đi hỗ trợ tiệc cưới kiểu gì mà sắp tới giờ vẫn chưa đến vậy?”

“Đợi chút đi, tụi này đang lên đồ để làm cậu nở mày nở mặt đó.”

Đầu dây bên kia vừa nói xong liền ngắt máy khiến người nào đó tức muốn đập điện thoại.

Nhưng ngay lập tức liền phải ngây người vì sự xuất hiện của một cặp đôi nhí, hút mắt.



Phòng cô dâu.

“Nhạc Viện của tôi ơi, hôm nay cậu xinh đẹp quá đi mất.”

Li Tâm ôm lấy Nhạc Viện mà khen lấy khen để. Thục Uyên thấy thế cũng chỉ biết bất lực, cười trừ.

“Cậu đủ rồi đấy! Hôm nay cậu ấy là nhân vật chính, cậu ấy không xinh đẹp thì ai xinh đẹp nữa?”

“Tớ thích khen được không? Sao cậu hay ý kiến quá vậy?”

“Cậu nói tớ ý kiến hả?”

Nhìn thấy không khí căn thẳng giữa Thục Uyên và Li Tâm khiến Nhạc Viện không nói nên lời.

Hai đứa trẻ ngồi ăn dưa một bên hóng hớt, ngán ngẩm lên tiếng:

“Tấn Phong, em nhìn mẹ chúng ta kìa, họ lại choảng nhau rồi. Mai mốt lớn nhớ né những người phụ nữ như vậy ra đấy.”

“Vậy theo chị Thanh Ly thì em nên lấy ai?”

“Hmm… ai cũng được… miễn tính cách đừng ngang ngạch như bọn họ là được.”

“Thế em lấy chị Thanh Ly được không?”

“…”

Triệu Thanh Ly đang uống nước, nghe Trần Tấn Phong nói vậy thì sặc ngang. Cô bé bốn tuổi tròn mắt nhìn cậu nhóc hai tuổi ngây ngô ngồi bên cạnh mình.

Tấn Phong thấy chị gái xinh đẹp bị sặc nước liền ngoan ngoãn lấy khen đưa sang một cách lịch thiệp, cư xử như quý ông:

“Chị Thanh Ly lâu đi chứ để cảm. Mẹ bảo con trai phải biết chăm sóc cho con gái, phái nữ rất yếu ớt và cần được che chở.”

“…” Thanh Ly sa mạc lời.

Khung cảnh ngọt ngào giữa hai đứa trẻ tạm gác sang một bên, trở lại với mùi thuốc súng kịch liệt của các bà mẹ.

Nếu không phải hai ông chồng thì cũng chỉ có Hoàng Triều là có thể ngăn được cuộc chiến đầy khói lửa của hai người này.

Nhắc đến đây đột nhiên khiến mí mắt của Nhạc Viện cụp xuống, khẽ nói:

“Nếu có Hoàng Triều ở đây thì hay biết mấy…”

Không khí trong phòng cô dâu bỗng nhiên bị đình trệ, sắc mặt ai nấy cũng sượng trân đến khó coi. Hoàng Triều… vẫn là cái tên khiến người ta nhói lòng.

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý của Nhạc Viện bước vào, cầm trên tay một hộp đựng trang sức nói:

“Chị Nhạc Viện, vừa nãy có người gửi quà cưới đến cho chị, nói là bạn cũ.”

“Bạn cũ sao?”

“Vâng, là một người đàn ông.”

“Em có biết người đó không?”

“Rất lạ mặt, em chưa gặp qua bao giờ, cũng không phải người trong giới.”

“Được rồi, em đưa đồ đây rồi ra ngoài đi!”

“Vâng!”

Nhạc Viện nhận lấy chiếc hộp trang sức, khoảnh khắc mở chiếc hộp ra, nhìn đồ vật bên trong khiến cả ba người phụ nữ đều phải ngỡ ngàng sững sốt.

Li Tâm không dám tin vào mắt mình: “Nhẫn pha lê và phong bì đỏ 1314!”

Thục Uyên cũng tiếp lời: “Là Hoàng Triều! Cậu ấy vẫn còn sống!”

Nhớ lại mười năm trước, lúc bốn người Triều, Uyên, Tâm, Viện còn là thiếu nữ, khi chứng kiến hôn lễ của những người nổi tiếng trên tiktok liền đùa vui rằng:

“Sau này trưởng thành chúng ta phải kết hôn trong cùng một ngày đấy nhé.” Li Tâm dõng dạc nhìn từng người mà nói.

“Ý kiến không tồi, tớ đồng ý!” Nhạc Viện liền tán dương.

“Vậy thì cũng phải có vật ước định như quà cưới chứ?!” Thục Uyên lên tiếng.

“Nhẫn pha lê!” Hoàng Triều mỉm cười đưa điện thoại ra trước mặt ba người bạn: “Mỗi người tìm một chiếc nhẫn pha lê đại diện cho bản thân mình, đi kèm phong bì đỏ một ba một bốn.”

“Một ba một bốn” trong tiếng Trung là “một đời một kiếp”, ý của Hoàng Triều muốn nói tình bạn của họ chính là tri kỉ cả đời này, vĩnh viễn không thay đổi.

Nhẫn pha lê và phong bì đỏ “1314” không đại diện cho sự giàu sang, không mang ý nghĩa giàu nghèo.

Bởi khi ấy họ còn là những cô thiếu nữ cấp ba mới lớn, còn không biết tương lai bản thân sẽ thế nào nên không thể ra một cái giá nhất định.

Ý kiến của Hoàng Triều chính là sau này giàu hay nghèo cũng không quan trọng, điều quan trọng ở đây là nó đại diện cho tình bạn thuần khiết, trong trẻo như pha lê và mãi mãi bền lâu như “1314” của họ.



Đại sảnh tiệc cưới.

Thần Huy bị nhan sắc của hai đứa trẻ làm cho đứng hình mất năm giây, cô bé lanh lợi mỉm cười, đưa thiệp mời cho chú rể:

“Chào chú Thần Huy, cháu là Nguyễn Nữ Hoàng Trà. Và đây là anh trai cháu, Nguyễn Minh Trọng.”

“Sao cơ?”

Thần Huy bị màn giới thiệu tên của cô bé trước mặt làm cho hóa đá, hai vị trưởng bối cũng không khỏi ngạc nhiên.

Bà ngoại của Nhạc Viện tiến đến, dịu dàng nắm lấy tay Hoàng Trà, ân cần hỏi thăm:

“Cháu bé, ba mẹ hai đứa đâu mà lại để hai đứa đến đây một mình vậy?”

“Thưa bà, ba mẹ chúng cháu hiện không có ở đây. Cháu là siêu mẫu nhí quốc tế vừa về nước cùng anh trai, nhận được thiệp mời của chị Nhạc Viện nên đến đây ạ.”

“Thì ra là người cùng giới sao? Chẳng trách sao cháu lại xinh xắn, đáng yêu thế này. Để bà dẫn hai đứa vào trong nhé?”

“Vậy thì cháu xin phép được làm phiền bà rồi. Gặp lại sau nhé chú rể đẹp trai!”

“Nhóc con, mau đi theo bà đi!” Minh Trọng lên tiếng nhắc nhở.

Bị anh trai nhắc nhở khiến Hoàng Trà không vui liền liếc xéo một cái rồi bỏ đi, Minh Trọng cũng chỉ biết phì cười bất lực.

Người qua đường ai cũng có thể nhìn thấy sự ôn nhu của người anh trai này dành cho em gái của cậu ấy.

“Giống… thật sự rất giống…”

Thần Huy vô thức lắp bắp, ông ngoại anh cũng thêm vào cho nội dung lời nói được hoàn thiện:

“Rất giống Minh Trí và Hoàng Triều lúc còn nhỏ đúng không?”

“Đúng! Chính là hai người họ!”

Vừa đáp lại trong vô thức, Thần Huy liền giật nẩy mình:

“Ngoại này, làm gì áp sát con vậy chứ?”

“Không có lão già ta ở đây thì con tính ngây người đến khi nào?”

“Con… con đợi ba tên ôn thần kia!”

“Khỏi đợi, tụi nó tới rồi kia!”

Ông ngoại vừa dứt lời thì ba chiếc xe sang trọng nối tiếp nhau xuất hiện trước đại sảnh, thu hút mọi ánh nhìn.

Người xuống xe đầu tiên là một vị bác sĩ ôn nhu, điềm tĩnh, nổi tiếng với y thuật cao siêu, giám đốc bệnh viện trung tâm thành phố vừa được bổ nhiệm, Trần Tấn Phát.

Nối tiếp là đại tá quân đội, khí chất ngời ngời, danh tiếng lẩy lừng với nhiều vụ án lớn, Triệu Thanh Quý.

Cuối cùng là ông trùm Mafia, băng lãnh cô độc, nhưng đã rửa tay gác kiếm, danh tiếng làm việc thiện vang xa, quý ông tiệm trà, Nguyễn Minh Trí.

Tôn Thần Huy nhìn thấy đám bạn của mình tới khiến dư luận xôn xao như vậy liền cau mày, chê bai:

“Rốt cuộc mấy người đi dự đám cưới hay đi xem mắt vậy?”

“Dự đám cưới!” Ba người đồng thanh.

“Dự đám cưới mà có cần phải chơi nổi, lấn lướt chú rể như vậy không hả?” Thần Huy tức giận hét lớn.

“Có!” Cả ba lại đồng thanh.

“…” Thần Huy hạn hán lời.

Nhìn bạn thân tức run người nhưng không thể làm gì được mà chỉ có thể ôm cục tức rời đi khiến ba vị kia không nhịn được mà phì cười.



Hôn lễ diễn ra một cách suôn sẻ, trước sự chứng kiến của đông đảo khách mời và bạn bè hai bên.

Hoàng Triều ngồi ở bàn khách vip, cách đó không xa nhưng lại ở ngoài rìa nên ít người chú ý. Cô nhỏ giọng nói với quản gia:

“Viết Lẫm, cậu nói xem hai người họ có đẹp đôi không?”

“Rất đẹp!”

“Ừm, tôi cũng thấy vậy. Ba người bạn thân, tôi lại chỉ có thể dự hôn lễ của một người, tiếc thật.”

“Cô không cần phải buồn, bọn họ sẽ không trách cô đâu.”

“Đã gửi quà cưới của tôi cho cô dâu chưa?”

“Đã đưa cho trợ lí của cô ấy rồi.”

“Tốt, đợi hôn làm lễ kết thúc chúng ta đi, nhớ để hai đứa nhóc kia ăn một chút rồi cho người tóm chúng về nhà cho tôi.”

“Tôi hiểu rồi!”

Hoàng Triều âm thầm dự hôn lễ của bạn thân, chuyện cô còn sống và đã trở về chỉ có bốn người bọn họ biết, đây chính là quà cưới mà cô dành tặng Nhạc Viện.

Từ góc nhìn của Hoàng Triều thì thấy khu vực bàn trung tâm khá vui vẻ, nhưng thực chất lại không phải như vậy.

Tấn Phát và Thanh Quý cười gượng gạo nhìn nhau, trao đổi bằng ánh mắt: “Cái bầu không khí quỷ dị gì thế này?”

Hai người Thục Uyên và Li Tâm cũng cả một bầu trời hỏi chấm: “Ai đó có thể giải thích chuyện này là thế nào được không?”

Không ai trong số họ có thể lí giải được việc tại sao Hoàng Trà và Minh Trọng lại được xếp vào chung một bàn với đám người này, hai đứa trẻ này liệu có thân phận gì chăng?

Trái ngược với sự trầm mặc của Minh Trí và gượng gạo của vợ chồng Phát Uyên thì Hoàng Trà lại nở nụ cười tươi, lễ phép chào hỏi:

“Chào ba cô chú xinh đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Ba người cũng đáp lại cô bé với nụ cười không hề “sượng trân”:

“Ừ, cô chú cũng chào con nhé!”

“Vâng ạ, hôm nay cháu rất vui khi được ngồi cùng bàn với toàn người đẹp thế này, quả là mỹ cảnh nhân gian mà.”

Nhìn thấy đứa em gái thấy sắc là nhào đến bất chấp của mình khiến Minh Trọng có chút đề, khẽ nhắc nhở:

“Em ngồi yên đó, chú ý lễ nghi một chút, đây là hôn lễ của người ta.”

“Em có làm gì đâu chứ? Anh lại muốn thay mặt mẹ lên lớp em đấy hả? Có tin là em khui mấy chuyện xấu của anh ra để mấy chị đẹp bỏ chạy hết không?“

“Nguyễn! Nữ! Hoàng! Trà!”

Nhìn thấy anh trai tức giận gằn từng chữ một thì Hoàng Trà cũng liền xuống nước, nhẫn nhịn lùi một bước:

“Hứ!”

“Không có phép tắc!”

“Anh mới không có phép tắc!”

“Nói tiếng nữa thì tuyệt giao!”

“Anh…!”

Cả đám người nhìn một loạt hành động của hai anh em Hoàng Trà, Minh Trọng mà không khỏi ngây người.

Đặc biệt là Minh Trí, nhìn hai đứa trẻ như hai phiên bản mini của anh và Hoàng Triều, khiến anh nhớ lại lúc nhỏ bọn họ cũng khắc khẩu với nhau như thế này, không nhịn được mà lên tiếng:

“Hai đứa họ gì?”

Hoàng Trà mỉm cười đáp: “Họ Nguyễn ạ!”

“Hoàng Trà!” Nhìn thấy em gái đang có nguy cơ bị dụ, Minh Trọng liền lên tiếng.

Minh Trí không thèm quan tâm đến Minh Trọng, tiếp tục mỉm cười thân thiện, dò hỏi Hoàng Trà: “Năm nay cháu mấy tuổi rồi?”

“Cháu bảy tuổi ạ!”

“Hoàng Trà thật ngoan! Thế mẹ cháu tên gì?”

“Mẹ cháu tên… ưm… ưm…”

Phát giác được Hoàng Trà sắp khai ra sự thật, Minh Trọng liền nhanh chóng bịt miệng em gái lại, đáp thay:

“Mẹ cháu tên Lam Hi ạ!”

“Lam Hi?”

“Vâng ạ!”

Nhìn biểu hiện kì lạ của Minh Trọng khiến lòng Minh Trí liền dấy lên nghi ngờ. Anh chau mày, nghiêm túc nhìn vào mắt cậu bé mà hỏi:

“Nhìn vào mắt chú và trả lời, mẹ cháu có thật tên là Lam Hi không?”

Minh Trọng đến bước này có chút chột dạ. Nhưng bản thân đã được mẹ huấn luyện từ nhỏ nên kiếm soát trạng thái rất tốt, hít thở đều và điềm tĩnh đáp:

“Vâng! Mẹ cháu tên Nguyễn Lam Hi.”

Đối diện với câu trả lời một cách thẳng thắng và không chớp mắt, chắc như đinh đóng cột của Minh Trọng thì dù ai có muốn hỏi thêm cũng không thể, sẽ khiến người khác nghĩ rằng họ đang gây khó dễ cho một đứa trẻ.

Tấn Phong lúc này mới nhắc nhở:

“Anh trai ơi, đừng bịt miệng chị gái xinh đẹp như vậy nữa, chị ấy sắp ngộp thở rồi kìa.”

Minh Trọng nghe thế thì hoảng hốt, vội bỏ tay ra mà sốt sắn hỏi thăm, quan tâm em gái nhỏ:

“Trà Trà, em có sao không?”

“Có cảm thấy khó chịu trong người không?”

“Nếu cảm thấy không khỏe thì anh đưa em về nhà nhé?!”

“Em…”

“Nín!” Hoàng Trà lạnh nhạt.

“…” Minh Trọng lập tức im lặng.

Nhìn thấy sự lúng túng và lo lắng cho mình của anh trai khiến cô bé siêu mẫu nhí này có chút hơi nghi ngờ nhân sinh:

“Sao hôm nay anh lạ quá vậy? Có phải là vì…”

“Vì anh thấy không khỏe, đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị, hôn lễ cũng sắp kết thúc rồi, anh cũng nhớ mẹ nên chúng ta về nhà thôi.”

“Cái gì? Em chưa…”

Minh Trọng lia mắt một cái liền khiến Hoàng Trà im bặt. Cô bé nhìn thấy ông trùm xã hội đen đang nhìn mình thì liền nhớ ra vấn đề. Minh Trí thắc mắc:

“Mặt chú có gì sao?”

Hoàng Trà lắc đầu: “Không ạ!”

“Vậy sao hai đứa lại nhìn chú chằm chằm rồi im lặng không nói gì hết?”

“Chắc do chú đẹp trai đấy ạ!”

Bum!

Tài ăn nói và thả thính của Hoàng Trà đúng là không chê vào đâu được, Minh Trí sắp bị sự đáng yêu của cô bé này làm cho đổ gục rồi.

Thục Uyên lúc này như nhớ ra điều gì đó, liền nhảy số, gắp đồ ăn bỏ vào bát của Minh Trọng:

“Cháu bé, hai đứa còn chưa ăn được gì nhiều mà đã đánh giá đồ ăn ở đây dở rồi. Nhà hàng này của dì không lẽ lại phải thay đầu bếp hay sao?”

“?!”

Nghe từ “dì” phát ra từ miệng Thục Uyên khiến Minh Trọng ngẩn người, một giây sau mới trở lại trạng thái ban đầu, vội quay xe 180 độ:

“Vâng, vậy thì anh em cháu cũng xin phép làm phiền dì rồi.”

Tại sao thái độ của Minh Trọng lại thay đổi đến chóng mặt như vậy?

Đó là vì trước đây mẹ từng cho cậu xem hình của bạn thân và từ “dì” đó là ngôn ngữ kí hiệu mà những đứa trẻ sẽ gọi khi họ có con.

Không khí bỗng chốc thay đổi khiến mọi người tự nhiên nói chuyện hơn hẳn.



Hôn lễ dần đi vào hồi kết.

Hoàng Trà ghé vào tai Minh Trọng:

“Anh, mẹ đi vào nhà vệ sinh rồi.”

“Cứ làm những gì em muốn đi! Có chuyện gì thì anh gánh cho.”

“Anh trai của em là tốt nhất!”

Thực ra Hoàng Trà và Minh Trọng đều âm thầm quan sát động thái của bố mẹ, không bỏ sót một chi tiết nào.

Cô siêu mẫu nhí vờ khậy đồ ăn, vô tình mà lại cố ý làm bắn lên áo của Minh Trí, anh không những không tức giận mà còn mỉm cười:

“Mọi người cứ tự nhiên, tôi vào nhà vệ sinh xử lý!”

“Cháu thật sự rất xin lỗi chú ạ!” Hoàng Trà tự trách.

“Không sao đâu, cháu cẩn thận hơn là được.”

“Vâng ạ!”

Sau khi Minh Trí rời đi thì cô bé liền nháy mắt với anh trai, lén cười đắc ý, Thục Uyên bên cạnh khẽ nói:

“Nhóc con, là cháu cố ý đúng không?”

Hoàng Trà không trả lời mà chỉ khẽ cười tinh nghịch nhìn Thục Uyên, cô cũng hiểu ra ngay là hai đứa nhóc đang tạo cơ hội cho ba mẹ chúng gặp mặt.

Nhưng có một điều khiến Thục Uyên phải thắc mắc:

“Tại sao Hoàng Triều lại phải che giấu thân phận để xuất hiện?”



Nhà vệ sinh gần cửa ra vào của tiệc cưới.

Minh Trí vừa xử lý xong vết bẩn, vừa bước ra ngoài vừa oán thán:

“Đứa trẻ này đúng là nghịch ngợm y hệt Hoàng Triều lúc nhỏ, về lại phải làm từ thiện rồi.”

Anh vừa đi ra liền nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc lướt nhanh qua mình, phản xạ tự nhiên liền quay đầu lại nhìn, đôi môi run rẩy khẽ cất lời:

“Hoàng… Hoàng Triều!”

Nhìn thấy người phụ nữ mình ngày nhớ đêm mong sắp lần nữa biến mất liền hối hả, chạy theo gọi tên cô:

“Võ Nữ Hoàng Triều!”

Nhưng cô vờ như không nghe, cứ thế mà lên xe, quản gia lên tiếng thăm dò ý tứ:

“Bà chủ?”

“Lái xe đi!”

Thế là chiếc xe đó đã đưa người ấy rời đi một cách lạnh lùng mà không một lời hồi đáp tương tự như tám năm trước, khiến Minh Trí chạy theo muốn hụt hơi.

Sau khi không thể chạy tiếp thì anh dừng lại, ghi nhớ kĩ bản số xe rồi lấy điện thoại ra gọi:

“Bản số xe 76 - A1 131408, truy ra chủ sở hữu cho tôi.”

Minh Trí siết chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, gân xanh nổi lên, cơ thể không khỏi vừa run rẩy vừa thở dốc, ánh mắt lạnh lẽo nhưng mang theo hi vọng nhìn theo bóng xe khuất dần:

“Võ Nữ Hoàng Triều, lần này tuyệt đối tôi sẽ không để mất em nữa!”

#phongvy