Chuyện Nhà Trí Triều

Chương 7: Mộng cổ trang



“Triều, tối nay đi lượn không?”

Li Tâm bị Thanh Quý mắc vốn với ba sau n lần dạo chơi sở cảnh sát hại cô ấy bị giáo huấn, cấm túc một tuần trong nhà, ra ngoài thì có vệ sĩ đi theo 24/24. Hôm nay cuối cùng cũng được thả ra.

Một tuần không báo khiến tay chân cô ấy cũng đã ngứa ngấy hết cả rồi.

Hoàng Triều sau khi nhận được tin nhắn của bạn thân thì liền rep lại.

“Chốt đơn!”



9h tối, đường cao tốc ven biển.

“Vèo, vèo, vèo”

“Thế nào? Thoải mái rồi chứ?”

Hoàng Triều giảm tốc độ, bật kính lên, nhìn sang cười cười hỏi Li Tâm. Cô ấy cũng sảng khoái đáp lại.

“Đã! Cực kì thoả mái luôn!”

“Đi! Hôm nay tao dẫn mày đi du ngoạn, đảm bảo không tên cảnh sát nào có thể tóm được chúng ta.”

“Được! Chị em tốt, chốt rồi đấy nhé!”

“Let go!!”

Thế là Hoàng Triều dẫn Li Tâm lượn vòng lên những cung đường ven biển cực kì vắng vẻ.

*Chú ý đây là hành động nguy hiểm, khuyến cáo mọi người không nên học tập nữ chính, chỉ nên đọc truyện để giải trí thôi nhé!

“Con xe của mày được đấy Tâm.”

“Xời! Ngựa sắt của tao đấy, không xem thường được đâu.”

“Haha!”

Hai người đang nói cười vui vẻ thì bỗng nhiên ở đâu lại xuất hiện khói trắng trước mặt, che khuất tầm nhìn. Cả hai cũng không ngần ngại gì mà xông thẳng qua.



“Khụ! Khụ! Khụ!”

“Khói gì mà dày đặc thế này vậy trời?!”

Hoàng Triều đi ra khỏi đám khói dày đặc như sương mù, vừa ho vừa oán thán.

“Tâm ơi! Mày thế nào rồi?”

“…”

“Sao lại không nói gì… thế?”

Bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn rõ khung cảnh trước mắt khiến cô cũng phải bàng hoàng đến độ chết trân ngay tại chỗ.

Mẹ ơi! Cái gì thế này?

Hoàng Triều hoảng loạn khi thấy mọi thứ xung quanh như quay về thời kì trung đại, thế giới tôn sùng nam nhân chà đạp nữ nhân.

“Phu nhân! Cẩn thận!”

Khi nghe tiếng hét, cô theo phản xạ tự nhiên mà quay đầu lại.

Hiện tại cô đang đứng ngây ngốc giữa phố chợ phồn hoa của một thành trì lớn nào đó. Và tình cảnh éo le trước mắt là có một con ngựa đang phi thẳng đến trước mặt cô, nếu không né kịp thì sẽ…

“Vụt!”

Soái! Mĩ nam trước mắt thật là soái a!

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đã có một mỹ nam anh tuấn lao ra, ôm lấy eo cô, dùng khinh công bay thẳng lên cao.

Khoảnh khắc này đã khiến Hoàng Triều rung động và nhất thời quên mất anh chồng yêu dấu mình đặc cọc lúc nhỏ ở nhà mất rồi.

Ủa nhưng mà khoan! Sao nhan sắc của mĩ nam này lại khiến cô có cảm giác quen quen nhỉ? Nhìn giống…

“Phu nhân! Nàng có sao không?”

“Nguyễn! Minh! Trí!”

Khi nghe giọng anh thì cô mới giật mình hét lớn. Đây chẳng phải là tên chồng ất ơ của cô hay sao?

Sao xuyên không về thời phong kiến rồi mà cũng gặp phải anh vậy trời? Hoàng Triều tan nát cõi lòng, vỡ mộng thiếu nữ.

“Phu nhân? Nàng đang nói cái gì thế? Nguyễn Minh Trí là ai?”

“Anh… anh… anh không phải anh ấy sao?”

“Anh nào? Nàng đang nói gì thế? Ta là phu quân của nàng còn không đủ hay sao? Nàng còn muốn tên nào nữa?”

“Nguyễn Minh Trí! Anh đừng có giả ngốc ở đây nữa! Đùa không vui đâu!”

“Phu nhân! Ta là phu quân của nàng! Lăng Triệt!”

“Lăng… Lăng Triệt?”

“Đúng vậy!”

Hoàng Triều bị doạ cho ngớ người thật rồi.

Bên này cô đang sốc với những gì đang diễn ra trước mắt thì bên kia, dưới đường phố phồn hoa, người lúc nãy cưỡi ngựa sắp đâm trúng cô - Li Tâm cũng đang chật vật vì đã mất khống chế với ngựa.

“Tránh ra! Tất cả mau tránh ra! Nước sôi đây, nước sôi đây!”

“Hoàng Triềuuuu!!! Cứu tớ!!!”

Li Tâm sợ hãi, xuyên đến đây chưa kịp hoàn hồn thì đã ở trên lưng ngựa chạy khắp khu phố lúc nào không hay.

Hoàng Triều sau khi nghe giọng bạn thân thì liền gác lại mọi suy nghĩ, lao nhanh đến nơi phát ra âm thanh.

Mặc dù không biết khinh công nhưng với thân thủ của cô thêm kinh nghiệm bao nhiên năm thì cũng đã rất nhanh đến gần chỗ Li Tâm.

Lăng Triệt dùng khinh công mà tốc độ cũng chỉ ngang bằng cô, điều này làm y rất bất ngờ.

Một góc khác, trên tường thành quan sát có một vị tướng quân đang quan sát mọi việc.

“Tướng quân! Đó chẳng phải là vị hôn thê của ngài sao?”

“Lăng Tịnh?”

“Vị tiểu thư nhà họ Lăng này hôm nay lại nổi loạn nữa rồi. Không biết sau này gả vào phủ tướng quân thì sẽ thế nào nữa? Đúng là đáng lo đấy. Ấy tướng quân! Ngài đi đâu thế?”

Thuộc hạ chưa kịp nói xong thì Tần Quách đã vội vã rời đi, có vẻ như đang muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân đây mà.

“Li Tâm, giữ chặt giây cương! Tớ sang chỗ cậu ngay đây!”

“Nhanh lên! Tớ sợ lắm!”

Ngựa chạy ngày càng nhanh, cả Hoàng Triều, Tần Quách và Lăng Triệt đều đang cố gắng rút ngắn khoản cách để cứu Li Tâm.

“Aaaa, nó sắp đâm vào người khác rồi!”

“Triều ơi!!!”

Hoàng Triều mắt thấy con ngựa điên sắp đâm vào cỗ xe ngựa phía trước thì vội dùng thân thủ của mình, đánh cược một lần, lấy đà nãy giờ cũng đến lúc cho cô phóng thật xa rồi.

“Giữ yên đó!”

Đồng thời cùng lúc đó Tần Quách cũng đang lao đến như mũi tên, hòng có thể chặn được sự va chạm để cứu Lăng Tịnh của y.

Thế nhưng Hoàng Triều đã nhanh hơn một bước. Cô phóng thẳng lên lưng ngựa, ngồi ngay sau Li Tâm, kéo mạnh giây cương, cố gắng khống chế ngựa.

Tần Quách cùng Lăng Triệt thấy thế cũng vội đến chuyển hướng của xe ngựa và người dân bên đường.

“Hí hí hí!!!”

Tiếng ngựa hí hét lên một hồi, tràn cảnh hai mỹ nhân ngồi trên lưng ngựa vô cùng đẹp mắt và uy phong khiến ai nấy cũng đều phải há mồm ngơ ngác.

“Li Tâm! Có sao không?”

“Không… không sao… mới lạ…”

“Lăng Tịnh!”

“Tịnh nhi!”

“Li Tâm!!!”

Vừa ngắt lời thì Li Tâm liền ngất đi trong vòng tay của Hoàng Triều, mọi chuyện cũng theo đó mà kết thúc.



Kinh thành, Lăng phủ, ba ngày sau. Triều đại thời nhà Trần.

Hoàng Triều sau khi đến thế giới này được ba ngày thì cuối cùng cũng cập nhập đủ thông tin cần thiết.

Cô - Hoàng Thiên Thiên là phu nhân của Lăng Triệt, một thương nhân giàu có, phụ mẫu mất sớm để lại khối gia sản kết xù cùng muội muội là Lăng Tịnh, cũng là Li Tâm bây giờ.

“Phu nhân! Nhị tiểu thư làm gãy cây rồi!”

“Phu nhân! Nhị tiểu thư làm bò xổng chuồng rồi!”

“Phu nhân! Nhị tiểu thư học cưỡi ngựa, ngã bị thương rồi!”

“Phu nhân! Nhị tiểu thư cưỡi ngựa làm hỏng cả vườn hoa rồi!”

“Phu nhân! Nhị tiểu thư…”

“Đủ rồi!”

Xuyên về đây giữ cương vị là phu nhân của một phủ lớn khiến Hoàng Triều phải thu liễm mình lại để không mất hình tượng, mặc khác còn muốn vạch trần Lăng Triệt.

Nhưng có lẽ cách này của cô đã đi sai bước rồi…

Ta nói làm gì làm chứ có con bạn thân mà để nó báo mình thì bản thân cũng khó chịu, bị làm phiền hoài thế này khiến Hoàng Triều cũng ngứa ngấy tay chân rồi.

Cô tức giận sải bước rời đi, lạnh giọng hỏi nha hoàn:

“Nhị tiểu thư đang ở đâu?”

“Bẩm phu nhân… nàng… nàng ấy trốn đến thanh lâu chơi rồi ạ…”

“Cái gì?”

Hay! Quả thật rất hay! Thanh lâu thời này làm gì có trai đẹp cho Li Tâm cô ấy hưởng thụ chứ? Có khi đến đó còn bị bà tú để mắt tới rồi lừa bắt vào làm luôn thì hỏng bét!



Thanh lâu đệ nhất kinh thành.

“Hôn nhân đại sự là cái quái gì chứ?”

“Thời cổ đại thì sao?”

“Bọn họ có nghĩ cũng không thể nào biết được mình tới đây.”

“Còn cái tên Tần Quách đó nữa.”

“Nhìn thấy hắn là phát chán, gương mặt y hệt tên chồng khó ưa ở nhà của mình.”

“Đúng là ghét của nào trời trao của đó mà.”

“Xuyên không rồi vẫn không thoát được.”

Li Tâm đang dùng thân phận là nhị tiểu thư của Lăng phủ - Lăng Tịnh để tự do vui chơi ở thanh lâu.

Trong một gian phòng nào đó bên cạnh, không khí vô cùng ngột ngạc, có một nam nhân đang bừng bừng sát khí khi nghe người khác ngang nhiên mắng mình.

Y không ai khác chính là Tần Quách - vị phu quân tương lai của Lăng Tịnh.

“Tướng… tướng quân… ngài…”

“Lăng! Tịnh! Đợi hôn lễ thành thì ta sẽ cho nàng biết thế nào gọi là “vẫn không thoát được”.”

Sự phẫn nộ kèm nụ cười dần mất nhân tính của y khiến đám thuộc hạ đều phải lạnh người, thầm nghĩ.

Sát thần nổi giận rồi!!! Chúc phu nhân bình an!!!

Gian phòng của Li Tâm.

“Mộc! Li! Tâm!”

Nghe tiếng gọi nhấn mạnh từng chữ của Hoàng Triều khiến Li Tâm bất giác bị doạ cho giật mình.

“Triều! Mày làm cái gì thế hả? Định hù chết tao sao?”

“Mày hay nhỉ? Dám chạy tới đây chơi bời luôn cơ?”

“Có đâu? Ai biết gì đâu? Thôi tới cũng tới rồi thì ngại gì mà không chén một bữa no say?!”

Hoàng Triều vốn muốn nghiêm túc cho ra dáng chị dâu lớn mà vẫn không làm được, cô bị Hồng Trần Tửu của nơi này nô lệ hoá rồi.

Và cái kết vẫn không thể lệch đi đâu được, cả hai uống say bí tỉ đến nữa đêm, đợi ai đấy tới đón về.

Lăng Triệt cùng Tần Quách ngáng ngẫm nhìn hai nữ nhân đã say bí tỉ, nằm gục trên bàn.

“Coi phu nhân người đã bày ra trò gì kìa? Đã làm phu nhân rồi mà vẫn không thể nào chín chắn được là sao trời?”

“Thế phu nhân tương lai của ngươi thì sao? Nó dụ dỗ phu nhân nhà ta thành ra thế này đấy.”

“Ngươi…!”

“Thôi bỏ đi! Phu nhân ai người nấy tự lo. Lăng Tịnh giao cho ngươi đấy, ta đưa Thiên Thiên về đây.”

Nói rồi Lăng Triệt liền nhanh chóng đến bế Hoàng Triều. Thế nhưng vừa nhấc lên thì liền bị cô nôn cho một thân chua rùm, mặt mày hiện ba vạch đen trên trán.

Tần Quách thấy thế thì cố gắng mà nhịn cười, bị Lăng Triệt ném cho cái nhìn chết chóc.

Coi chừng ta!

Vì Li Tâm luôn cố gắng chống đối lại mối hôn sự này, nên lần này y đưa thẳng nàng về luôn phủ tướng quân. Chỉ cần gạo nấu thành cơm thì không cần phải lo lắng gì nữa.



Sáng hôm sau, phủ tướng quân.

“Ây da… sao hôm nay lại đau đầu với đau eo thế nhỉ?”

Li Tâm tỉnh dậy, mơ hồ nói linh tinh. Sau khi hoàn toàn tỉnh táo thì mới tá hoả.

“Quần… quần áo của mình đâu?”

“Còn chỗ… chỗ đó nữa… sao lại đau…”

“Thôi toang rồi Triều ơiii!”



Lăng phủ.

Không khí vô cùng căng thẳng, nơi này hiện tại ai nấy cũng đều phải nhìn sắc mặt của Lăng phu nhân mà hành động.

Yên toạ ở vị trí chủ mẫu, Hoàng Triều lạnh giọng hỏi:

“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Bị phu nhân tra hỏi lỗi lầm khiến Lăng Triệt toát mồ hôi nhìn sang Tần Quách đang ngồi một bên.

“Gạo đã thành cơm!”

“Còn gì để giải thích nữa?”

“Ba ngày sau vừa hay ngày lành tháng tốt để cử hành hôn lễ.”

“Hôn sự của bọn ta kéo dài đến nay đã ba năm, đến lúc nên thực hiện rồi.”

“Ta sẽ dùng kiệu tám người khiên, cho Tịnh nhi một hôn lễ hoành tráng nhất thời đại này.”

Tần Quách hiển nhiên, nhẹ nhàng đáp lại câu hỏi của Hoàng Triều khiến cô tức không nói nên lời.

“Ta không đồng ý!”

“Rầm!”

Li Tâm tức giận đập bàn đứng dậy phản bác.

“Ta và ngươi không hề có tình cảm thì lấy nhau về sau này chung sống thế nào chứ? Mối hôn sự này bổn tiểu thư không đồng ý thì đừng hòng có ai ép được ta. Huống hồ ta đã…”

“Lăng Tịnh!”

Li Tâm đang nói dỡ thì bị Hoàng Triều chặn họng. Hai người đã thống nhất, để bảo toàn tính mạng thì không được để lộ thân phận bản thân là người xuyên không cho ai biết.

“Huống hồ thế nào?”

Tần Quách ép hỏi lại.

“Đây không phải chuyện ngươi nên biết!”

“Bọn ta tự biết thân phận mình không tôn quý bằng người.”

“Ngươi là tướng quân cao quý, chiến thần của Đại Việt ta!”

“Bọn ta phận thương nhân, không thể nào sánh bằng.”

“Hôn sự này… vẫn là nên hủy đi!”

“Ngươi đã huỷ đi sự trong sạch của muội ấy, cũng như chặt đứt truyền thống của tổ tiên để lại.”

“Ngươi đã vi phạm điều kiên kị thì đừng trách bọn ta!”

Hoàng Triều lạnh giọng, lời lẽ đanh thép, lí luận sắt bén khiến Tần Quách không cách nào đáp trả, khí thế áp đảo.

Lăng Triệt thấy tình hình không ổn liền chen ngang.

“Phu nhân! Tịnh nhi và tướng quân là mệnh cách đã định gắn kết chặt chẽ với nhau. Tại sao nàng lại hùa theo muội ấy mà làm như thế?”

“Phu quân! Tịnh nhi là muội muội của chàng đó! Muội ấy không muốn chàng làm ca ca còn không hiểu sao?”

“Ta không hiểu? Người không hiểu ở đây ta thấy là nàng thì có.”

“Lăng Triệt! Chàng!”

“Mọi sự đã định, cứ theo lời tướng quân mà làm. Ba ngày sau tiến hành hôn lễ!”

“Không được! Lăng Triệt, nếu chàng dám.. hự..”

Hoàng Triều đang tức giận, đôi co lí lẻ với Lăng Triệt thì liền bị y đánh ngất khiến cô không kịp trở tay.

“Đưa phu nhân và tiểu thư về phòng nghỉ ngơi!”

“Ca! Ngươi không thể làm như thế được! Ca! Buông ta ra! A… hự…”

“Lắm chuyện!”

Cảm thấy Li Tâm náo loạn thật ồn ào nên Lăng Triệt cũng cho nàng một vé tiễn vào giấc mơ.

“Tướng quân! Ta tiễn ngươi!”

“Ngươi vừa đánh phu nhân của ta?”

“Nhưng hiện tại nó là muội muội ta. Ngươi ý kiến sao?”

“Ngươi!”

“Không cần tiễn thì tự về đi, ta đây không rảnh phụng bồi.”

Nói rồi Lăng Triệt liền tức giận rời đi, bỏ mặc cho Tần Quách đang hậm hực ở đấy.



Ba ngày sau, Lăng phủ kèn nhạc linh đình chuẩn vị rước dâu. Li Tâm bị cưỡng ép gã đi, ngày đại hỉ nhưng nàng lại nước mắt lưng tròng.

“Hức… Thanh Quý! Anh đang ở đâu?”

“Em không muốn ở đây nữa!”

“Em nhớ anh!”

“Em muốn về nhà!”

“Em sẽ không ngang bướng nữa.. hức..”

Li Tâm đã sợ thế giới phong kiến này rồi… cô ấy chơi đã mệt rồi… xuyên không tới đây quả là một điều hoang đường không tưởng. Ngôn Tình Tổng Tài

Hoàng Triều im lặng mở cửa bước vào.

“Tân nương ngày đại hỉ sao lại khóc thế kia?”

“Triều? Chúng ta…”

Li Tâm ứa nước mắt nhìn Hoàng Triều, cô cũng rầu rỉ rồi lắc đầu.

“Xin lỗi! Ta không làm gì được.”

“Nhưng…”

“Đây là thánh chỉ! Không muốn cả nhà mất đầu thì hãy ngoan ngoãn đi!”

“…”

Hai người mắt đối mắt, ánh mắt thay đổi theo lời nói khiến đôi bên đã ngầm hiểu ý nhau.

“Được.. ta đã hiểu rồi!”



Nghe tiếng chiêng chống vang trời, là ai hai mắt đẫm lệ…

Nàng ngồi sau bức rèm đỏ, khuôn mặt trang điểm đậm

Kèn sô na vang lên sướng khúc minh nguyệt quang

Nữ tử hai mắt đẫm lệ bái cao đường

Nhất bái thiên địa nhật nguyệt

Nhị bái quên đi cả đời này

Quỳ tam bái hồng trần lạnh lẽo

Cửa lớn đình viện khóa lại…

Nữ tử nhẹ cười mang theo chút phiền muộn

Quãng đời còn lại đắng cay ngọt bùi đều không còn liên quan

Trong mắt nàng đã mất đi ánh sáng…



Đêm tân hôn. Có một người mặc áo choàng đen đang tiến vào phòng tân nương.

“Tâm! Chuẩn bị xong chưa?”

“Xong rồi! Bọn họ nghĩ làm như vậy là có thể tuỳ ý quyết định được chúng ta rồi sao? Ha, đúng là ngây thơ!”

Li Tâm bỏ lại một nụ cười khinh nhìn hồng trang lộng lẫy trên giường rồi cùng Hoàng Triều mở cửa sổ rời đi.

“Biết ngay là hai người sẽ bỏ trốn vào đêm tân hôn mà.”

Ối mẹ ơi! Tần Quách và Lăng Triệt vậy mà lại mai phục sẵn ở nơi hai người bỏ trốn rồi.

“Phu nhân! Nàng đây là đang muốn kháng chỉ sao?”

Lăng Triệt cười nham hiểm nhìn cô. Lúc này Hoàng Triều cũng không che dấu nữa. Trái ngược với sự lo lắng của Li Tâm thì cô lại điềm nhiên đi đến trước mặt Lăng Triệt.

“Cưng à! Anh diễn vai Lăng lão gia đến nghiện rồi hử?”

“Diễn? Diễn… diễn gì chứ? Anh đây không biết gì cả!”

Thôi xong! Lỡ miệng rồi!

Lăng Triệt à không đúng. Phải gọi là Minh Trí, trong một phút chột dạ mà bị vợ cậy miệng mất tiêu rồi.

Tần Quách đứng bên cạnh cũng bất lực thay tên này mất thôi.

Minh Trí không hiểu sao mình đã che dấu kĩ vậy mà cô vẫn nhận ra.

“Từ khi nào mà em biết được là anh?”

“Anh nghĩ em là đồ ngốc sao? Mặc dù Lăng Triệt yêu phu nhân của hắn nhưng cũng không đến nổi để vợ leo lên đầu ngồi như anh đâu.”

Li Tâm thấy tình cảnh này thì đầu cũng liền nhanh chóng nhảy số, nhìn vị tướng quân phu quân trước mặt mang gương mặt y hệt chồng mình thì ngờ vực…

“Thanh Quý! Chắc không phải là anh chứ?”

Thanh Quý trong bộ dạng của Tần Quách lúc này cũng bắt đầu chột dạ…

“Ờ thì…!”

Nhìn biểu cảm này thì Li Tâm hiểu rồi, cô ấy liền nổi trận lôi đình, hướng Thanh Quý mà phi tới.

“Đồ khốn nạn! Ở hiện đại báo em bị ba cấm túc chưa đủ hay sao mà còn về thời phong kiến muốn cầm tù em nữa?!”

“Ấy da! Vợ à… bình… bình tĩnh nghe anh giải thích đi!”

“Giải thích? Giải thích cái đầu anh! Hôm nay anh mà người không đầy thương tích thì cái tên Mộc Li Tâm này sẽ viết ngược lại!”

“Á…! Vợ! Anh cũng là hết cách mà! Ai bảo em không chịu gả làm gì? Anh dẹp đống theo đuôi em hoài cũng khổ lắm chứ bộ.”

“Thế miệng để làm gì? Không biết nói ra à?”

“Nói ra thì sao ra oai được chứ? Hiếm lắm mới có cơ hội được ra oai với vợ mà…”

“Ha! Này thì ra oai hả? Cho anh ra chuồng gà luôn!”

Vợ chồng Trí Triều định dỗi nhau nhưng khi nhìn thấy Li Tâm rượt Thanh Quý chạy bán sống bán chết thì liền bỏ qua hết tất cả mà đứng bên cạnh ăn dưa, hóng chuyện.

Minh Trí đói khát khẽ liếc nhìn sang Hoàng Triều đang vui vẻ ăn dưa.

“Vợ à… hay là chúng ta về phòng làm chuyện gì đó đi!”

“Làm chuyện gì là chuyện gì?”

“Biết rồi còn hỏi.”

“…”

Hoàng Triều bỗng sượng trân. Minh Trí thấy thời cơ đến liền bế thốc cô lên vai.

“Khoan! Không được!”

“Ngoan! Chồng sẽ nhẹ nhàng mà.”

“Khôngggg!”

Hoàng Triều giật mình tỉnh dậy, người đầy mồ hôi. Cô quét mắt, nhìn xung quanh thấy khung cảnh quen thuộc.

Đây là… phòng của vợ chồng cô mà?

Minh Trí bị tiếng hét của cô làm cho thức giấc.

“Vợ… em gặp ác mộng hả?”

“Đây… đây là có chuyện gì? Chẳng phải em đi đua xe với Li Tâm sao?”

“Nào có đâu? Khi biết em định đi thì anh liền liên hệ với Thanh Quý để lên kế hoạch ngăn chặn hai người lại.”

“Kế hoạch gì?”

Hoàng Triều nghe anh giải thích mà nghệch mặt ra.

“Bỏ thuốc vợ!”

“Cái gì cơ? Anh dám!”

“Sao lại không?”

Nhìn bộ dạng nhởn nhơ của anh khiến cô tức điên lên, thẳng chân đạp mạnh xuống giường.

“Ây da! Vợ, sao em lại đạp anh?”

“Cút!”

Mắng anh xong thì cô liền bỏ ra ngoài cho đỡ chướng mắt. Vợ vừa rời đi thì Minh Trí liền lộ ra một nụ cười ẩn ý:

“Vợ à! Giấc mơ ấy không chỉ một mình em trải qua đâu.”

#phongvy