Chuyện Ta Không Biết

Chương 121: Làm chuyện đó với người ta xong bỏ chạy, ngươi còn là người sao?



Khi Lô Mạn tỉnh lại thì đã là trời quang mây tạnh.

Tuyết dày phủ kín nghĩa trang, nàng đứng dậy, từng mảng tuyết rơi trượt xuống.

Ánh sáng mặt trời chiếu rọi trên lớp tuyết trắng, giữa không gian sáng lấp lánh mang theo một tia ấm áp không dễ nhận thấy. Lô Mạn giũ sạch tuyết đọng trên người mình, đưa mắt nhìn xung quanh.

Khắp nơi này bị tuyết phủ dày đặc vẫn yên tĩnh như trước, vẫn chỉ có một mình nàng.

Nàng không biết mình đã ngủ từ lúc nào, tại sao lại ngủ ở chỗ này? Nàng quay đầu lại nhìn tấm bia mộ, đôi mắt sưng đỏ cay xè hơi nheo lại, nàng nhớ lại giấc mộng vừa rồi.

Trong mộng Tiểu Niệm đã trở lại, nàng ấy ngồi ở phía trước bia mộ và mỉm cười:

"Ngươi chắc đã rất vất vả, mấy năm nay...... Thực xin lỗi, vì ta mà ngươi đã phải chịu đựng nhiều chuyện không nên chịu đựng như vậy, ngươi không giỏi nhất là ứng phó với mấy chuyện loạn thất bát tao này, nhưng kết quả lại là dồn hết vào trên người ngươi. Tuy rằng ngươi nói là không thèm để ý, nhưng làm sao có thể không để ý được, tim ngươi cũng không phải làm bằng sắt. Nếu như lúc đó ta có thể cẩn thận một chút, nếu như ta có thể lợi hại hơn một chút, nếu như ta không chết, thì nhân sinh của ngươi, nhân sinh của ta, đều đã khác đi rồi. Không cần phải hao phí nhiều thời gian như vậy để tra án, cuộc sống hiện tại của ngươi sẽ ổn định hơn, trong sự nghiệp cũng sẽ có được những thành tựu lớn hơn nữa. Đáng tiếc, khi đứng trước vận mệnh thì không có hai chữ 'nếu như'. Chúng ta cũng không phải là người chấp nhận bị vận mệnh đánh bại, cho nên chúng ta vẫn cứ tự mình nỗ lực."

Lô Mạn muốn nói chuyện, nhưng lại bị vây ở trong mộng, cái gì cũng không thể thốt thành lời.

Tiểu Niệm vẫn là nàng của trước kia trong trí nhớ, nhưng lại có điểm gì đó không giống trước cho lắm mà khó có thể nói rõ được, cảm giác nàng trở nên ôn nhu hơn, không có sắc bén như dao, không có nôn nóng phẫn nộ, thậm chí cả ngữ điệu nói chuyện cũng trở nên ôn hòa hơn.

Du Hân Niệm ngẫm nghĩ một chút, rồi nói: "Kỳ thực ông trời đối với ta thật sự rất tốt, cho ta một gia đình hạnh phúc, áo cơm không lo, còn có thể để cho ta gặp được ngươi. Ta biết khuyết điểm của ta rất nhiều, may mà có sự bao dung và bầu bạn của ngươi, ta mới có thể trưởng thành không chút phiền não, sống qua hai mươi bốn năm vui vẻ hạnh phúc.

Ta sao lại quên đi con người quen thuộc nhất của ngươi? Ta sao lại nghi ngờ ngươi, sao lại nghi ngờ tấm chân tình chưa bao giờ thay đổi của ngươi? Thế giới này tràn ngập đủ loại cạm bẫy, dụ dỗ ta mắc phải sai lầm. Khi ta mắc sai lầm, khi ta hoài nghi thế giới này, vẫn như cũ có ngươi, mang yêu thương trả lại cho ta.

Ngươi là người thân thương nhất của ta, đáng tiếc ta không có cách nào để tiếp tục đi cùng ngươi trong những năm tháng tương lai. May mắn còn có một người như vậy, yêu ngươi không hề ít hơn so với ta.

Nếu nói trên thế giới này còn có một người có thể giống như ta yêu ngươi, thì người đó nhất định chính là Tương Tranh Thanh."

Du Hân Niệm lau đi nước mắt, quyến luyến nhìn nàng.

Không phải là không có tiếc nuối, nhưng vận mệnh đã mang các nàng đến những ngã rẽ khác nhau, các nàng phải lau khô nước mắt tiếp tục ở trên con đường thuộc về chính mình mà dũng cảm tiến về phía trước.

Tạm biệt, chúc các ngươi hạnh phúc, ngươi nhất định phải hạnh phúc......

Trong phần cuối của giấc mộng, Du Hân Niệm quay bước đi, Lô Mạn chỉ nhìn theo bóng dáng nàng, không hề đuổi theo.

Nàng hiểu được đây là giấc mộng, nhưng cảnh tượng quá mức chân thật khiến cho nàng cảm thấy, Tiểu Niệm có phải đã thật sự trở về hay không?

Sự kiên cường vẫn luôn đè nén ở trong lòng bị giấc mộng ngắn ngủi đến muộn này nghiền ép thành một mảnh hỗn độn. Lô Mạn lẳng lặng rơi lệ, sau đó lau đi nước mắt, quét sạch lớp tuyết bám đọng ở trước mộ Du Hân Niệm, đặt lên đó một cành hoa hồng.

Cũng muốn cảm ơn ngươi, Tiểu Niệm, cũng cảm ơn mười năm không hối hận kia.

Lô Mạn nhìn lên bầu trời xanh thẳm trong veo, hít thở thật sâu, cảm thụ được sinh khí của cuộc sống ngay sau đó.

......

Du Hân Niệm nổi lơ lửng trên vùng trời thành phố G, trong lòng trống rỗng, lại đặc biệt khổ sở.

Thời điểm lau đi nước mắt thì bắt gặp có người đứng phía dưới, giữa ngày nắng cầm dù, đeo kính râm mà nhìn nàng.

Trời ạ, Phó tiểu thư!

Chuyện hoang đường mà nàng làm ra mấy ngày trước ngay tức khắc quay vọt trở về trong đầu nàng, sắc mặt đỏ bừng, lập tức quay đầu bỏ đi.

"Nè — nè! Còn muốn đi đâu? Làm ra chuyện như vậy với người ta xong rồi bỏ chạy, ngươi còn là người sao?" Phó Uyên Di hướng về phía nàng cất cao giọng nói. Du Hân Niệm vẻ mặt khó tin quay đầu lại nhìn nàng — Cái quỷ gì vậy! Loại chuyện này mà cũng có thể oang oang nói lớn như vậy sao!

Phó Uyên Di nói: "Còn muốn đi sao? Còn đi ta sẽ còn kêu tiếp."

Du Hân Niệm đành phải ngoan ngoãn bay xuống.

"Tỉnh lại rồi?" Phó Uyên Di hỏi.

Du Hân Niệm gật gật đầu.

"Làm sao mà tỉnh lại?"

Du Hân Niệm cảm thấy có chút khó nói thành lời, Phó Uyên Di liền nói: "Đã xem được Huyết Tâm của Lô Mạn rồi?".

"Ngươi...... cũng biết?"

"Ta không biết, ta chỉ thấy Lô Mạn đi mua hoa hồng trắng, nghĩ chắc là nàng muốn đến thăm mộ của ngươi. Huyết Tâm của nàng ta vẫn là không tiện nhìn xem, lỡ như thấy được cảnh tượng hoạt sắc sinh hương gì đó thì chẳng phải là phá hỏng bản thân ta sao."

Du Hân Niệm thật không biết chính mình còn có thời điểm đớ lưỡi như thế này, Phó Uyên Di đứng đó thao thao bất tuyệt, nàng chỉ biết ngoan ngoãn im lặng mà nghe.

Nàng đương nhiên còn nhớ rõ chuyện hoang đường xảy ra khi chính mình biến thành ác quỷ, quả thực không còn mặt mũi nào để gặp lại Phó Uyên Di — Cái xã hội tâm linh mê tín này sao lại hãm hại người ta như thế chứ? Biến thành ác quỷ rồi thì hủy sạch toàn bộ trí nhớ đi có được không? Sau khi say rượu thì đáng lẽ nên mất đi trí nhớ a, bằng không thì ngày hôm sau tỉnh lại làm sao có thể đối mặt với người bên gối đây?

Du Hân Niệm dùng sức chà xát khuôn mặt, bị Phó Uyên Di kéo tay tới gần mỉm cười nói: "Bây giờ lại biết thẹn thùng?".

"Nói thừa a...... Ta da mặt mỏng!"

"Lúc ở trên giường cởi quần áo của ta, ngồi trên đùi ta vặn vẹo thắt lưng cũng không thấy ngươi da mặt mỏng."

Du Hân Niệm suýt chút nữa lại bị nàng chọc tức thành ác quỷ!

"Đợi đã, trước khi biến thành ác quỷ đã có chuyện gì xảy ra vậy? Ta không phải vẫn còn đang tức giận với ngươi sao? Giận ngươi lén lút cùng Lô Mạn giao dịch? Đúng rồi, đúng là có chuyện như vậy!" Du Hân Niệm bị Phó Uyên Di vờn cả buổi cuối cùng cũng tìm về được quỹ đạo của chính mình, nghiêm túc dùng lời nói công kích nàng.

"Thế nào, ngươi và Lô Mạn không phải cũng đã giải hòa rồi sao? Lúc đó ta tiếp nhận sự ủy thác của nàng còn chưa có quen biết ngươi, kim chủ yêu cầu làm việc ta sao có thể từ chối được? Đây chính là chén cơm của ta mà. Ai, cuối cùng cũng là vì mỹ nữ mà vung tiền như rác, đem tiền trả lại, từ chối sự ủy thác của nàng."

"Ngươi không biết xấu hổ, ngươi cũng đã điều tra gần hết rồi mà còn từ chối? Hơn nữa ngươi từ chối......" Du Hân Niệm nhịn không được cười, "Chẳng lẽ không có chút tư tâm? Hửm?".

"Tư tâm đều bị ngươi nhìn ra rồi. Đúng vậy, ta cũng đã bị ngươi ăn tươi nuốt sống đến sạch sẽ rồi, đương nhiên phải có chút tư tâm."

Phó Uyên Di cứ nói vài ba câu lại bẻ ngoặt trở lại, Du Hân Niệm ném cho nàng vô số cái liếc mắt xem thường.

"Cho nên, Lô Mạn không phải là hung thủ." Phó Uyên Di giữ chặt tay nàng, kéo nàng đến trước mặt mình, "Ta đúng là có một số chuyện gạt ngươi, cũng không phải là người biết nói những lời êm tai, hiện tại ngươi dùng hai mắt của ngươi tự mình chứng kiến chân tướng, không giận ta chứ?".

"Ừm......" Du Hân Niệm nói, "Ta cũng không phải là người nhỏ mọn như vậy."

Phó Uyên Di cũng lười chế nhạo nàng: "Vậy thì, ngươi buông bỏ được Lô Mạn rồi sao?".

Nhắc tới Lô Mạn, trong lòng Du Hân Niệm vẫn mơ hồ có chút chua xót.

"May mắn hung thủ không phải nàng."

"Ừm." Phó Uyên Di nói, "May mắn ngươi không yêu sai người, không uổng phí thời gian mười năm thanh xuân tốt đẹp."

Du Hân Niệm bị nàng nói làm nước mắt lại muốn dâng trào, bộ dáng sắp khóc nhìn nàng trách mắng: "Ngươi phiền quá đi a! Có thể đừng nói nữa được không!".

Thấy Du Hân Niệm lại sắp mếu máo khóc, Phó Uyên Di vội vàng trấn an: "Được được được...... Ta sai rồi ta sai rồi, nói gió thì chính là mưa a, sau này ta sẽ chỉ nói sự thật."

"Nói sự thật thì nói sự thật đi! Khơi dậy cảm xúc làm cái gì!"

Phó Uyên Di gãi gãi cổ: "Cái kia...... Vậy là ngươi đã xem qua Huyết Tâm của Lô Mạn, ngoại trừ những chuyện quá khứ này này nọ nọ của các ngươi ra, còn có manh mối nào quan trọng không?".

Du Hân Niệm xem như nghe cũng hiểu được, Phó Uyên Di nói lời này có hàm ý, tận lực mỉa mai nàng. Chẳng thèm để ý tới sự ấu trĩ của nàng, Du Hân Niệm nhớ lại những manh mối về vụ án trong Huyết Tâm của Lô Mạn.

Huyết Tâm của Lô Mạn đã chỉ dẫn cho nàng một phương hướng mới, phương hướng này không phải là nàng chưa từng nghĩ qua, nhưng về mặt tình cảm mà nói nàng lại không muốn tin tưởng.

Sở dĩ Lô Mạn đặc biệt nhắm vào Du Nhâm Tuyết và Du Nhiên Đông, không chỉ là vì năng lực của bọn họ không xứng đáng, mà còn do hoài nghi Du Nhâm Tuyết chính là hung thủ, vả lại những chứng cứ được liệt kê ra đối với Du Nhâm Tuyết rất bất lợi, nhất là chi tiết cửa sổ trong nhà bị khóa chặt.

Huyết Tâm của rất nhiều người đều có những phần chủ quan phóng đại, trí nhớ hỗn độn không có thứ tự, thỉnh thoảng lại nhảy đến một sự kiện khác, hiện ra rất lung tung, thoạt nhìn hết sức đau đầu. May mà Lô Mạn luôn luôn lý trí, mặc dù với tâm tình lo lắng như vậy tại hiện trường vụ hỏa hoạn nhưng Huyết Tâm của nàng lại vô cùng rõ ràng mà mạch lạc, giúp ích rất nhiều đối với việc tái hiện lại hiện trường chân thật ngày hôm đó.

Nhưng mà, đứa em gái vẫn luôn rất ngoan ngoãn vâng lời sao có thể làm ra loại chuyện này? Nhưng dựa theo lý trí mà nói, sự điều tra của Lô Mạn rất rõ ràng rành mạch, kết hợp với Huyết Tâm của dì Võ, hung thủ quả thực chính là thành viên của Du gia.

Du Hân Niệm trong lòng rối bời, Huyết Tâm của gần như tất cả những người có liên quan nàng đều đã thu thập, đều đã xem qua, Huyết Tâm của Du Nhâm Tuyết nàng cũng từng tận mắt chứng kiến, đêm đó Du Nhâm Tuyết đang ngủ thì được dì Võ cứu ra, cũng không có giết người phóng hỏa, vì sao......

Nghĩ đến đây Du Hân Niệm bỗng nhiên dừng lại, nàng phát hiện có một điểm rất kỳ quái.

"Sao vậy? Ngươi nghĩ ra cái gì sao?" Phó Uyên Di thấy vẻ mặt nàng biến đổi, liền hỏi.

Du Hân Niệm nhìn về phía xa, vừa suy tư vừa nói: "Trong Huyết Tâm của Tiểu Tuyết nàng là ở trong phòng ngủ được dì Võ đánh thức. Nhưng trong Huyết Tâm của Lô Mạn thì sau khi Lô Mạn cùng dì Võ xông vào nhà, dì Võ là ở phòng tắm tìm được Tiểu Tuyết. Vì sao cùng một hiện trường trong Huyết Tâm của mỗi người lại không giống nhau?".

Phó Uyên Di khẽ nhíu mày: "Chi tiết này trước đó lúc chúng ta xem qua Huyết Tâm của em gái ngươi và Võ Tú Anh đều không có chú ý tới."

"Đúng vậy, bởi vì chi tiết này rất dễ khiến người ta bỏ qua, với tư cách là người bị hại, thời điểm ta nhìn xem Huyết Tâm của dì Võ theo bản năng liền chú ý đến những phần thuộc về chính mình. Trước đó từ lâu chúng ta đã xem qua Huyết Tâm của Tiểu Tuyết, ngay lúc ấy liền loại bỏ sự hoài nghi đối với nàng, cho nên ta căn bản là không có dồn hết sự chú ý vào chuyện của Tiểu Tuyết......"

Lại có thể bỏ sót một vấn đề lớn như vậy!

"Trong Huyết Tâm của Lô Mạn em gái ngươi là được Võ Tú Anh cứu ra từ trong phòng tắm, như vậy còn Huyết Tâm của Võ Tú Anh thì sao? Ngươi còn nhớ chứ?"

Du Hân Niệm cố hết sức nhớ lại, nhưng không có cách nào tìm được chi tiết này trong từng góc sâu nhất của trí nhớ, mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy là suy đoán chủ quan của chính mình.

Phó Uyên Di cũng không nhớ rõ, Huyết Tâm cũng không có cách nào xem lại một lần nữa, đây thật sự là một vấn đề cam go.

Du Hân Niệm và nàng cùng ngồi vào trong xe, Du Hân Niệm tỏ vẻ nghi hoặc: "Vì sao cùng một sự kiện lại có những hồi ức khác nhau?".

Phó Uyên Di nói: "Có khả năng là nhớ sai, những chuyện được tin tưởng vững chắc một cách chủ quan trong trí nhớ rất có khả năng tạo thành sự sai lệch của Huyết Tâm."

"Ngươi đã nói, Huyết Tâm sẽ không gạt người, bề ngoài hung thủ có che giấu như thế nào đi chăng nữa, thì Huyết Tâm của hắn cũng sẽ không nói dối."

"Phải, nhưng mà nếu có người cố ý làm cho Huyết Tâm có sai lệch thì sao?"

Du Hân Niệm trong lòng căng thẳng: "Cố ý làm cho Huyết Tâm có sai lệch?".

"Ngươi có còn nhớ chuyện lần đầu tiên ngươi lấy được Huyết Tâm của Lô Mạn nhưng lại không thu thập được gì không?" Phó Uyên Di nói, "Lúc đó ngươi rất có khả năng đã thu được, nhưng có một lực lượng nào đó đã phá hủy nó."

"Ngươi là nói......"

"Cũng giống như tại hiện trường vụ án không tìm ra được một tiểu quỷ nào nhìn thấy chân tướng, cũng giống như lúc ngươi theo dõi Trần Xu ở đỉnh núi Phúc Minh thì bị tập kích."

Du Hân Niệm bỗng nhiên nhớ lại: "Nói đến Trần Xu...... Ngươi còn nhớ lúc chúng ta đến giải cứu Lâm Cung và Ngọc Chi ra khỏi túi bùa thì bỗng nhiên gặp phải ác quỷ không? Những chuyện này...... Đều là xuất phát từ bàn tay của cùng một người?".

"Không phải không có khả năng."

"Người đó có thể là ai?"

Phó Uyên Di cùng Du Hân Niệm đều trầm mặc, hai người ngồi ở trong xe ấm áp, Phó Uyên Di đã lâu không được ngủ ngon giấc bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rời, bỗng nhiên bị một câu nói quả quyết của Du Hân Niệm làm cho tỉnh:

"Dù sao thì, Tiểu Tuyết cũng sẽ không phải là hung thủ."

"Sao ngươi lại khẳng định như vậy?"

Du Hân Niệm chỉ vào cánh tay đang giơ lên của mình và nói: "Vết sẹo. Ta nhớ rất rõ là ta đã dốc hết sức bấu được cánh tay của đối phương, bởi vì vết sẹo ta mới khẳng định Lô Mạn là hung thủ. Nếu như vết sẹo của Lô Mạn là do trèo tường gây nên, nàng lại còn tới viếng thăm ta, chứng tỏ ta đã luôn hiểu lầm nàng. Nhưng trên cánh tay của hung thủ nhất định phải có một vết sẹo, trên cánh tay của Tiểu Tuyết lại không có."

Phó Uyên Di cầm tay Du Hân Niệm, đem mười ngón tay của nàng mở ra, nhìn thật kỹ.

Du Hân Niệm: "Hửm?".

"Thật xinh đẹp."

Du Hân Niệm: "...... Ngươi."

"Ngươi đã nói, lúc đó ngươi đã dùng hết toàn lực kiên quyết bấu lấy đối phương, thậm chí cả móng tay cũng bật tróc, đúng không?"

"Đúng vậy."

Phó Uyên Di nói xong liền vén áo nàng lên, Du Hân Niệm hoảng hốt: "Ngươi làm gì vậy!".

"Ta không phải là đùa giỡn lưu manh...... Ngươi có để ý hay không, trên làn da của ngươi luôn luôn ánh lên màu hồng nhạt?"

Du Hân Niệm quả thực chưa từng để ý đến, được nàng đề cập mới thật sự nhìn xem thử, chính xác......

"Còn có cổ của ngươi nữa. Bởi vì trước đó ta cho ngươi đeo vòng sủng vật nên đã bị che đậy, ngươi xem." Phó Uyên Di nhẹ nhàng kéo kéo chiếc vòng cổ, "Trên cổ của ngươi cũng có một đường hằn sâu màu đỏ hồng. Đây là vết tích mà cái chết gây ra cho ngươi. Ngươi chết trong hỏa hoạn, cho nên toàn bộ làn da đều bị bỏng lửa, vì thế mới hiện ra màu hồng nhạt, mà cổ của ngươi cũng có vết dây bị siết chặt. Tuy rằng Minh Vương xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, tái tạo hồn phách của người chết, làm cho tất cả hồn phách không còn hài cốt đều có thể lấy hình dáng lúc còn sống mà biến thành quỷ hồn, nhưng vết thương vẫn sẽ lưu lại dấu tích. Nếu như móng tay của ngươi thật sự bị bong đi, cũng sẽ có dấu vết."

Du Hân Niệm giống như bị bỏng lửa, nhanh chóng rụt tay về: "Không...... Được rồi, cho dù những gì ngươi nói là đúng, nhưng cũng theo ngươi nói, ta táng thân trong biển lửa, móng tay cũng có khả năng bị thiêu hủy toàn bộ, cho nên nhìn qua thì không có gì khác biệt. Hơn nữa ta nhớ rất rõ là ta đã mạnh mẽ bấu lấy đối phương một cái."

"Lúc đó ngươi bị vây trong trạng thái nửa hôn mê ngay cả đứng cũng đứng không nổi, lại bị tập kích giữa bờ vực sinh tử, ngươi cảm thấy cú bấu đó chính là dùng hết sức lực, nhưng có thể đối với đối phương mà nói chẳng qua chỉ là gãi ngứa, thậm chí cả dấu vết cũng không hề lưu lại."

"Sẽ không, không phải là Tiểu Tuyết."

Phó Uyên Di biết nàng không chịu tin tưởng, nên cũng không hề nói gì.

"Nhất định có ai đó ở sau lưng dẫn dắt tất cả. Người này có thể dẫn dắt ta cho rằng Lô Mạn chính là hung thủ, cũng có thể dẫn dắt ta hiểu lầm Tiểu Tuyết là hung thủ, điều này đối với hắn mà nói cũng không khó khăn."

Phó Uyên Di không nói gì.

Lưu Khả không phải là hung thủ, Trần Xu không phải là hung thủ, thậm chí Lô Mạn cũng không phải là hung thủ......

Như vậy hung thủ rốt cuộc là ai? Du Hân Niệm đã không còn manh mối nữa rồi.