Chuyện Ta Không Biết

Chương 123: Người mình ít để mắt nhất, lại cất giấu chứng cứ quan trọng nhất



Mợ nàng bất chấp đèn đỏ lảo đảo đi ngang qua đường, đi cũng rất chậm, có vài chiếc xe hướng về phía bà ta nhấn còi điên cuồng, bà ta cũng làm lơ, miệng lẩm bẩm đi đến giao lộ, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Bà ta đi một chút lại dừng, lúc thì cười ngớ ngẩn lúc thì chửi đổng, người đi đường sợ tới mức đều né tránh, chừa cho bà ta một lối đi thật rộng, ngược lại giúp cho Du Hân Niệm thuận tiện tìm được bà ta.

Du Hân Niệm đi theo phía sau mợ nàng, thấy bà ta bỗng nhiên dừng bước lại giữ chặt lấy một cô gái nhỏ ở gần đó, chỉ vào đối phương mắng to: "Người của Du gia –! Người của Du gia không một kẻ nào tốt!".

Cô gái nhỏ sợ tới mức đánh rơi lon nước ngọt trong tay, lôi kéo bạn mình vội vã bỏ chạy. Mợ chuyển hướng đi vừa phun nước bọt vừa mắng, mắng một trận đã đời rồi mới đắc ý vênh vang tiếp tục đi.

Hóa ra là mợ cũng không phải nhận ra nàng, bà ta chẳng qua là điên rồi nên gặp ai cũng cho là người của Du gia mà mắng chửi. Du Hân Niệm nhớ lại đêm biến cố đó nàng đã đẩy đầu mợ ra khỏi cửa sổ xe sau đó nghênh ngang bỏ đi, mợ cũng mắng chửi như vậy.

Là chuyện gì đã khiến cho bà ta phát điên?

Nàng biết người mợ này của nàng da mặt đặc biệt dày, thường xuyên đến nhà vay mượn tiền. Lúc đầu mẹ nàng còn đưa cho một ít, dù sao cũng là em trai út của chính mình. Tuy rằng đứa em trai này từ nhỏ đã rời nhà xuất ngoại lêu lỏng rất ít khi trở về, chuyện xấu xa tàn bạo gì cũng đã từng làm, thậm chí còn chém đứt một bàn tay của người khác phải ngồi tù rất nhiều năm. Ấn tượng của Du Hân Niệm về ông ta chính là hồi còn nhỏ ông ta đã từng đến nhà hai lần, mỗi lần đều mang cho Du Hân Niệm hai quả dưa hấu......

Vào năm Du Hân Niệm tốt nghiệp đại học ông ta vừa được thả tự do, tìm không được công việc, còn đặc biệt theo chủ nghĩa đại nam tử, rất sĩ diện, bản thân không tự đến vay tiền mà lại bảo mợ đến vay tiền.

Mẹ của Du Hân Niệm cũng không phải người tính tình thuần hậu, Bạch Hi không thích người em trai này, chuyện lúc nhỏ nhìn lén bà tắm rửa vẫn khiến bà canh cánh trong lòng, mỗi khi đề cập đến cái tên "Bạch Vĩnh" này đều làm cho bà nhíu mày. Bà không muốn có chút liên hệ gì với người em trai này, nếu không phải nể mặt ba mẹ quá cố thì một phân tiền bà cũng sẽ không cho.

Mợ đến nhà các nàng được vài lần, lần sau lại vay mượn nhiều hơn lần trước, còn tỏ ra bộ dáng hết sức nghiễm nhiên, nếu không nhận được tiền thì liền mắng chửi bóng gió, Du Hân Niệm đặc biệt chướng mắt bà ta.

Theo lý mà nói thì những người như thế có năng lực chống đỡ về mặt tâm lý tuyệt đối vượt lên trên người thường, hệ thống thần kinh thô đặc, chuyện gì mà có thể làm cho bà ta phát điên được chứ? Sau khi bà ta bị điên thì chồng bà ta đâu? Con gái bà ta đâu? Sao lại để cho bà ta giống như một kẻ lang thang không nhà đi rong trên đường như vậy?

Du Hân Niệm vẫn tiếp tục đi theo phía sau bà ta, thấy bà ta chậm rãi xuyên qua đường phố đông đúc chật chội đi vào trong một con đường nhỏ. Con đường nhỏ này dẫn thông tới một bãi đậu xe cũ, bà ta đi len lỏi vào bên trong những hàng xe, luồn lách tiến về phía trước, dường như có một đích đến rất rõ ràng.

Bà ta đi sâu vào trong bãi đậu xe, càng lúc càng vắngngười. Du Hân Niệm thật cẩn thận bám theo, phía sau có một làn khói xanh cũng đi theo nàng, dần dần ngưng tụ thành hình người, áp sát tới......

Du Hân Niệm bất ngờ xoay phắt lại đâm một kiếm hướng đến làn khói kia, mũi kiếm "vù" một tiếng xuyên qua làn khói, thân ảnh Ngọc Chi lay động, cúi đầu nhìn: "Thật hung ác, không chào hỏi một tiếng nào lại trực tiếp động thủ."

"Ngươi làm gì giống như quỷ không thốt lên tiếng nào lại đi theo ta." Du Hân Niệm thu kiếm lại, tức giận thấp giọng nói.

"Ta đi theo ngươi suốt một đường, bây giờ ngươi mới phát hiện. Ngươi đi theo kẻ điên này làm cái gì?"

"Người đó là mợ của ta, vào đêm Du gia gặp biến cố bà ta đã có mặt ở hiện trường."

"Mợ? Trước đó sao chưa từng nghe ngươi đề cập qua."

"Bà ta không có khả năng là hung thủ, cho nên ta không nhắc tới."

"Vậy ngươi đi theo bà ta để làm gì?" Ngọc Chi bay lên cao nhìn về phía trước, trong bãi đậu xe này có rất nhiều chiếc xe bị bỏ phế, bám đầy bụi bặm, lốp xe cũng bẹp dúm, đậu ngổn ngang lộn xộn ở sâu bên trong bãi đậu xe, "Theo ta biết, ngươi đã không còn lại bao nhiêu thời gian nữa, Huyết Tâm chắc cũng không thể dùng thêm mấy lần nữa."

"Còn có thể dùng một lần cuối cùng." Mùi ẩm mốc bên trong bãi đậu xe kích thích khứu giác của Du Hân Niệm, đầu mùa xuân ánh mặt trời tràn đầy, chiếu vào trên người Du Hân Niệm lại làm cho trán nàng rịn mồ hôi.

Một lần cuối cùng.

~~~~~~~~~~~~

Quốc Thái Kim Điển, văn phòng Mystery.

Hai hàng lông mày của Phó Uyên Di vẫn chưa hề giãn ra.

"Những gì cần nói ta đã nói rồi, phải làm như thế nào chính ngươi cân nhắc xử lý đi." Liễu Khôn Nghi nhéo nhéo sống mũi, "Vì chuyện này của ngươi mà ta đã mấy ngày không ngủ ngon rồi, liên lụy đến Lưu Đình cũng chịu khổ. Ta phải trở về nghỉ ngơi một chút cho khỏe đây."

Khi Liễu Khôn Nghi đứng dậy, Phó Uyên Di chợt hỏi nàng: "Ngươi đã bắt đầu điều tra từ lúc nào?".

"Lúc trước ngươi đến thăm ta, nói là có một thế lực kỳ quái ở sau lưng quấy phá, từ lúc đó ta liền bắt đầu theo dõi. Phải nói là ta sớm cũng đã nghi ngờ người này, chẳng qua vẫn chưa có chứng cứ mang tính quyết định. Lần trước lúc thi thể Vương Phương mất tích ta liền có sự lưu tâm. Trong khoảng thời gian này ta vẫn liên tục điều tra, cuối cùng đã để cho ta lột trần sạch sẽ mối tai họa này."

"Nhưng mà, ta đã từng xem qua Huyết Tâm của nàng, trong ký ức của nàng cũng không có những thứ mà ngươi nói."

"Ngươi không tin kết quả điều tra của ta?"

"...... Không, tuyệt đối không phải."

Khi hai người đang nói chuyện, đột nhiên có một con quạ đen ba mắt từ bên ngoài khung cửa sổ còn chưa kịp tu sửa bay vào trong, đậu trên vai Liễu Khôn Nghi.

Phó Uyên Di có thể nhìn thấy được con quạ đen ba mắt kia, nó sinh trưởng ở Minh phủ, đã bị Liễu Khôn Nghi thuần hóa, chuyên dùng để thu thập tin tức tình báo ở Minh phủ.

Liễu Khôn Nghi nghiêng đầu tựa hồ đang lắng nghe tin tức mà nó mang đến, sắc mặt càng lúc càng trở nên không tốt, bờ vai khẽ run lên, con quạ đen ba mắt liền bay đi biến mất ở phía chân trời.

"Minh Vương đã biết rồi." Liễu Khôn Nghi nói, "Về chuyện Ngọc Chi lén thả linh hồn người chết trở về nhân gian, nhiễu loạn âm dương, cùng với chuyện ngươi lén lút mở ra quỷ đạo, vi phạm luật lệ Tứ giới. Minh Vương đã phái một nhóm quân đội liên hợp đến nhân gian truy bắt ngươi và Du Hân Niệm."

"Minh Vương nhanh như vậy đã biết rồi?" Phó Uyên Di có chút kinh ngạc, "Chưa từng thấy qua bộ ngành chính phủ nào lại có hiệu suất làm việc cao như vậy."

"Ngươi ngược lại còn có tâm tư nhạo báng. Ngươi đã từng giao thủ với cặp huynh muội ác mộng, không cần ta nói ngươi cũng nhớ rõ sự lợi hại của bọn họ. Hiện tại không chỉ là bọn họ, ít nhất cũng có hơn mười quân lính trực thuộc quân đội liên hợp lợi hại giống y như bọn họ được phái tới, những người này có lực công phá rất lớn, thủ đoạn vô cùng tàn bạo. Đừng nói là truy bắt hai con kiến nhỏ các ngươi, cho dù là giẫm đạp cả Tứ giới cũng không phải là vấn đề khó khăn."

"Lợi hại như vậy?" Lâm Cung từ trên đầu Phó Uyên Di hiện ra, quỷ khí dày đặc, "Lần trước bổn vương không có cơ hội so tài tỷ thí cùng bọn họ, lần này đúng là một cơ hội tốt......"

Liễu Khôn Nghi tức giận, dùng một chưởng đè ép nàng trở vào: "Ngươi bớt lời đi, đừng có ở đây mà châm ngòi thổi gió."

Lâm Cung bị ép trở vào trong thân thể Phó Uyên Di: "............"

Phó Uyên Di cười ha ha: "Cũng chỉ mỗi ngươi mới có thể khi dễ Quỷ Vương nhà chúng ta như vậy!".

Liễu Khôn Nghi phất tay áo, "Hừ" một tiếng, nói: "Từ nhỏ đã không đứng đắn, đến tột cùng thì chuyện gì mới có thể khiến cho ngươi khẩn trương? Minh Vương đã phái người đến, chứng tỏ lần này hắn sẽ không nể mặt hai nhà Phó Liễu nữa. Không biết bọn họ từ Minh phủ đến là bằng đường nào, nếu dựa theo thủ tục mà từ từ đến Nhân giới, thời gian ở Nhân giới ít nhất cũng phải mất hơn vài tháng; nhưng nếu bọn họ trực tiếp mở ra quỷ đạo mà đánh tới, thì mỗi một giây tiếp theo các ngươi đều có khả năng sẽ chạm trán với bọn họ. Uyên Di, ta biết ngươi có nhiều biện pháp, nhìn ngươi thản nhiên như vậy, chẳng lẽ ngươi đã nghĩ ra được biện pháp rồi sao?".

Phó Uyên Di nhấm nháp tách trà trước mặt, chậm rãi nói: "Cũng không có."

"Lâm Cung khôi phục chân thân* có lẽ sẽ có thể ngăn cản được Đồ Tô và Thụy Lộ, còn lại giao cho nhóm lục quỷ của Lưu Đình là được rồi."

(*Chân thân: thân thể nguyên bản)

Phó Uyên Di khoát tay: "Lưu Đình các nàng không chắc sẽ là đối thủ của quân đội liên hợp, lần trước nàng bị thương rất nặng, đến bây giờ ta vẫn còn cảm thấy áy náy."

Liễu Khôn Nghi cảm thấy đau đầu từng đợt, cũng sắp khống chế không được kích động mà rút cự đao của nàng ra chém Phó Uyên Di thành hai khúc: "Cái này không được cái kia cũng không được...... Vậy ngươi nói ra thử đối sách đi a!".

Phó Uyên Di nói: "Đối sách thì đúng là không có, cùng lắm thì dùng cứng đối cứng."

"Cứng đối cứng? Ngươi lấy cái gì mà cứng đối cứng với quân đội liên hợp? Chỉ một túi vũ khí của Đồ Tô thôi là có thể tiêu diệt tất cả các ngươi rồi, chuyện này còn muốn ta nhắc nhở ngươi sao?"

Nghe được thanh âm cực kỳ tức giận của Liễu Khôn Nghi, Phó Uyên Di trái lại hết sức bình thản, lộ ra một vẻ tươi cười thâm sâu khó lường, nói:

"Nói ra bây giờ có thể không chính xác. Ta có vũ khí bí mật."

"Vũ khí bí mật?"

Phó Uyên Di gật đầu, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc: "Nhưng mà trước đó, phải diệt trừ mối họa trong lòng."

......

Một lần cuối cùng.

Du Hân Niệm cầm Hồn Nguyên Ngọc trong tay, khẽ khàng bước tới.

"Chẳng lẽ ngươi muốn dùng đến cơ hội quý giá một lần cuối cùng ở trên người người này sao?" Ngọc Chi nhắc nhở nàng, "Nếu lãng phí cơ hội cuối cùng, ngươi có khả năng sẽ vĩnh viễn không thể vạch trần được bộ mặt của hung thủ thực sự, chẳng lẽ ngươi......"

Du Hân Niệm bỗng gia tăng bước chân xông tới trước.

Mợ nàng đang giằng co với một gã lang thang, gã lang thang kia trong tay đang cầm hộp cơm của bà ta mà vùi đầu vào ăn hì hục, bà ta tiến lên đá một cước vào đầu hắn, hộp cơm rơi đổ trên mặt đất, gã lang thang kia quay đầu lại liền túm lấy tóc bà ta, hai người bắt đầu giằng co.

Mợ nàng vừa đánh vừa chửi người của Du gia, gã lang thang hung hăng đá vào bụng bà ta, bà ta giận dữ, vốc một nắm thức ăn trét lên mặt đối phương, cảnh tượng cực kỳ bẩn thỉu.

Du Hân Niệm không chút do dự bắn ra một mũi tên, ngay chính giữa ngực của bà ta. Bà ta mềm nhũn thân mình ngay lập tức bất tỉnh nhân sự.

Gã lang thang kia hoảng sợ, vội vàng đẩy thân thể xụi lơ của bà ta ra, nhìn quanh quất, bốc thức ăn ở trên đất cho vào trong hộp, rồi nhanh chóng đào tẩu.

Ngọc Chi cũng bất đắc dĩ, nhìn thấy Huyết Tâm của mợ nàng chậm rãi dâng lên, phát hiện vẻ mặt của Du Hân Niệm cũng đang hoảng hốt.

"Ngươi không suy nghĩ cẩn thận đã ra tay." Ngọc Chi nói, "Như vậy, thời gian ngươi ở nhân gian chỉ còn không tới hai tháng."

Du Hân Niệm nắm Huyết Tâm của mợ nàng, hai mắt đăm đăm.

Nàng quả thực có chút xúc động, nhưng đây là biện pháp cuối cùng.

Tất cả những người khả nghi nàng đều đã thu thập một lần, manh mối thì có, nhưng chung quy vẫn tìm không thấy chứng cứ mấu chốt.

So với tiếp tục chờ đợi thì không bằng đánh liều một phen, được ăn cả ngã về không.

Hi vọng nàng không có làm sai.

Du Hân Niệm trực tiếp bóp vỡ Huyết Tâm của mợ nàng.

Một mùi hôi thối chua chát chưa từng có tràn ngập khắp bãi đậu xe, Ngọc Chi hô một tiếng "Cái đệt", vội vàng lui về phía sau mấy bước. Du Hân Niệm cũng suýt chút nữa bị mùi hương này xông lên làm cho hôn mê bất tỉnh, bịt chặt mũi cố chống đỡ tinh thần nhìn xem huyết mạc đang chậm rãi ngưng tụ, bắt đầu hiện ra hình ảnh.

Thần trí của mợ nàng không rõ ràng, toàn bộ hình ảnh đều giống như những mảnh rời rạc của một bức tranh ghép, linh tinh lộn xộn, Du Hân Niệm phải tập trung ánh mắt tìm kiếm mới có thể thu giữ được vài hình ảnh rõ nét. Đa số hình ảnh đều là cảnh tượng chồng và con gái bà ta mắng chửi ngược đãi bà ta, khi đó bà ta hẳn là đã điên rồi.

Những cảnh tượng cực kỳ vụn vặt vẫn liên tục hiện lên, từ đầu đến cuối vẫn không có manh mối, thậm chí chuyện có liên quan đến Du gia cũng không hề xuất hiện.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Du Hân Niệm càng lúc càng sốt ruột.

Chẳng lẽ thật sự là đánh cược sai rồi?

Khi Ngọc Chi vừa định mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên huyết mạc tối sầm đi, ánh mắt của cả hai cùng trở nên tròn xoe.

Màn đen vẫn tiếp diễn, không có bất cứ âm thanh gì, Ngọc Chi cười nói: "Tiếp theo là tên của những người tham gia sẽ chạy lên hử?".

Du Hân Niệm tức giận xoay đầu lại trừng nàng: "Ngươi tưởng là đang xem phim điện ảnh hả?".

Thấy vẻ mặt của Ngọc Chi thay đổi, Du Hân Niệm vội vàng xoay đầu lại. Trên màn đen dần dần có ánh sáng, dĩ nhiên không phải là màn chào cảm ơn khán giả, mà là mợ nàng đang đi trong bóng đêm, bốn phía một mảnh tối om, rốt cuộc cũng có ánh đèn.

Du Hân Niệm nhận ra rồi, nơi này là sân sau của Du gia!

Sau khi bị Du Hân Niệm đẩy ra bà ta mắng chửi một trận cho hả dạ, cũng không có bỏ đi, mà là đi tới đi lui qua lại giữa sân trước và sân sau nhà nàng, liên tục nhìn vào bên trong, thậm chí mưu toan đi vào trong nhà.

Thế nhưng bà ta chỉ là một người phụ nữ bình thường, không có bản lĩnh này, đương nhiên không thể trèo vào trong được. Nhưng Bạch Vĩnh bảo bà ta đến vay tiền, con gái cũng sắp lấy chồng cần gấp của hồi môn, bà ta không thể cứ như vậy tay không trở về.

Bà ta tới lui nhấn nhá hồi lâu, thấy Võ Tú Anh từ cửa sân sau đi ra ngoài, bà ta rón rén đi về phía sân sau, từ trong túi lấy ra đủ loại mảnh dây kẽm, muốn cạy mở cánh cửa. Mặc dù là sân sau, nhưng với thủ pháp vụng về này bà ta muốn làm một kẻ trộm cũng không có biện pháp, mày mò một lúc lâu cánh cửa vẫn trơ ra bất động. Bà ta dường như bỏ cuộc, đang định chạy đi, bỗng nhiên dừng bước.

Bà ta giống như nghe được âm thanh gì đó.

Du Hân Niệm vô cùng khẩn trương, hai mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm huyết mạc.

Mợ nàng phát hiện vách tường sân sau có một khe hở hẹp, khe hở đó là nhằm mục đích tô điểm cho không gian chỉnh thể của biệt thự, chiều rộng chỉ có 10cm, cách mỗi 5 mét lại có một khe hở như vậy. Phía sau khe hở là những bụi cây, mợ nàng vậy mà lại cố luồn người qua khe hở đó, luồn lách cả buổi cũng không vào được.

Thân mình bà ta không vào được, nhưng ánh mắt lại xuyên qua những bụi cây, nhìn thấy được cảnh tượng trong sân sau.

Trong sân sau có hai bóng người, bà ta tò mò nhìn chằm chằm xem, có người túm lấy Du Hân Niệm đã hôn mê từ trong xe lôi ra ngoài, có chút vất vả mà kéo nàng vào trong nhà.

Mợ trông thấy một màn này theo bản năng liền hoảng hốt, hai chân run run giẫm phải một con mèo hoang.

Con mèo hoang bị đau, gào rú vang trời, người nọ lập tức quay đầu lại, mợ căn bản là không kịp thấy rõ mặt người nọ, nhanh chóng quay người bỏ chạy!

Bà ta vậy mà lại không thấy rõ!

Du Hân Niệm sắp điên mất rồi!

Người kéo nàng vào trong nhà chắc chắn chính là hung thủ! Mợ đã thấy! Nhưng lại không thấy rõ! Du Hân Niệm thật muốn ngay lập tức vung tay đánh cho mợ mấy phát!

Du Hân Niệm không ngừng nắm siết tóc mình, Ngọc Chi ngăn nàng lại, nói: "Ngươi bình tĩnh một chút! Nhìn kìa!".

Du Hân Niệm lại hướng ánh nhìn lên huyết mạc, thấy trước mắt mợ là một mảnh mơ hồ lung lay, bà ta đang chạy trốn!

Bỗng nhiên tầm nhìn bị hạ thấp, bà ta không biết đã bị vật gì làm vướng chân, ngã lăn ra đất. Không quan tâm đến những vết trầy xước trên người, bà ta muốn đứng dậy chạy tiếp, vừa ngẩng đầu liền thấy một cô gái đang đứng ở trước mặt mình.

Mợ và người nọ nhìn nhau ước chừng khoảng một giây.

Bà ta đã nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt người nọ.

Người nọ nâng một bàn tay phủ lên trên đầu, mợ liền mất đi tri giác.

Huyết mạc đến đó chấm dứt.

Du Hân Niệm cùng Ngọc Chi đều sững sờ tại chỗ. Đúng vậy, các nàng đều nhìn thấy khuôn mặt người nọ.

"Nàng sao lại ở nhà của ta?" Sắc mặt Du Hân Niệm trở nên trắng bệch.

Ngọc Chi ngược lại bình tĩnh hơn nàng một chút: "Mợ ngươi phát điên rất có thể là kiệt tác của nàng. Một chưởng đó của nàng cũng không bình thường, mang theo pháp lực rất thâm hậu."

Du Hân Niệm đã từng nghi ngờ rất nhiều người, nhưng cho dù nàng có nghi ngờ cả thế giới cũng chưa từng nghi ngờ người này.

Người này nàng và Ngọc Chi đều rất quen thuộc, thậm chí mỗi ngày đều tiếp xúc.

Trong một giây kia mợ đối diện cùng Lâm Trạch Bạch, phần mũ nối liền với chiếc áo dán đầy lá bùa che khuất một nửa khuôn mặt nàng, nụ cười âm trầm của nàng tràn ngập tự tin cùng tà ác.

Lâm Trạch Bạch.

Du Hân Niệm đã nghĩ rằng mợ có khả năng sẽ mang đến cho nàng chút ít manh mối, cũng không ngờ rằng người mà mình không thèm để mắt tới nhất, trên người lại cất giấu chứng cứ quan trọng nhất.