Chuyện Ta Không Biết

Chương 54: Lô tổng nói muốn gặp ngươi



Hôm nay thời tiết rất tốt, vạn dặm không mây, hai tòa cao ốc của khách sạn M vừa được làm vệ sinh, đứng sừng sững dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu đến chói mắt làm cho người ta khó có thể nhìn thẳng.

Như Dũng mỗi buổi sáng đều đến khách sạn sớm nửa tiếng, mặc đồng phục, cài kín nút ở cổ áo và cổ tay áo, tràn đầy sinh lực mà đi một vòng khách sạn, quan sát nhân viên trong khách sạn, khách phòng, cảm nhận một chút bầu không khí hôm nay ở khách sạn. Đây là thói quen của hắn được hình thành sau nhiều năm công tác.

Lúc đi từ hoa viên vào đại sảnh, trông thấy một bóng dáng quen thuộc mang theo vài ba người từ phía xa đi đến. Như Dũng tiến lên chào hỏi:

"Lô tổng."

Lô Mạn tinh thần không tốt lắm, trang điểm khá dày, đeo một cặp kính râm màu trà, gật đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Ngươi đi theo ta."

Lô Mạn rất ít khi đến khách sạn M, nơi này được xem như sân nhà của Du gia. Lô Mạn đến nhất định là vì sự kiện kia của Thân phu nhân. Như Dũng đi theo nàng tiến vào văn phòng của nàng, đề cập đến chuyện chiếc nhẫn của Thân phu nhân, Lô Mạn hỏi: "Nghe nói người bị tình nghi lấy nhẫn là nhân viên bộ phận đặt phòng Vương Phương?".

Nàng cầm trong tay tư liệu của Vương Phương, nhìn khuôn mặt này dường như có chút đăm chiêu.

Như Dũng thẳng thắn: "Việc này dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của ta có thể khẳng định không phải Vương Phương làm. Vương Phương đứa nhỏ này tâm cao khí ngạo, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này. Nhưng Trần Xu bên kia......" Hắn tặc lưỡi một tiếng, "Ta không có chứng cớ nên không thể tùy tiện kết luận."

Lô Mạn hỏi: "Nhà kho không có camera giám sát?".

"Không có, nhưng trên hành lang có."

"Ngươi dẫn ta đi xem."

Hai người cùng nhau xem lại hình ảnh được ghi lại trong lúc đó, ngoại trừ Thân phu nhân và Vương Phương, ở hiện trường còn có Hoàng Tiểu Kiều.

"Nếu không phải Vương Phương thì chính là Hoàng Tiểu Kiều." Như Dũng nói: "Hiện tại mấu chốt là chứng cứ, chỉ cần tìm được chứng cứ thì chuyện này được xử lý tốt đẹp rồi. Chúng ta chắc chắn cũng không thể làm lớn chuyện này ra, chuyện ảnh hưởng đến hình ảnh của khách sạn chúng ta đều phải cẩn thận."

Lô Mạn nói: "Ngài vất vả rồi, chuyện này cứ để ta giải quyết."

Như Dũng gật gật đầu.

Như Dũng vừa cùng Lô Mạn tách ra, liền nhận được điện thoại của trợ lý, nói cảnh sát sắp đến.

"Hả? Ai đã báo cảnh sát?" Như Dũng hỏi, "Không phải đã nói đừng kinh động đến cảnh sát rồi sao?".

"Thân phu nhân báo cảnh sát." Trợ lý trả lời.

Như Dũng vò vò đầu, thở dài một hơi. Cũng phải, đánh mất một vật quý giá như vậy đổi thành ai cũng sẽ phải báo cảnh sát. Nhưng mà Lô Mạn nói để nàng giải quyết, hẳn là đã nghĩ ra biện pháp rồi.

Lô Mạn cô gái nhỏ này tâm tư thâm sâu, có đôi khi Như Dũng cũng nhìn không thấu.

~~~~~~~~~~~~

Thành phố G, trên đường Tam Hoàn, xe cảnh sát cũng bị kẹt cứng.

Viên Tư Sân ngồi ở trong xe, nhìn thời tiết tốt lành bên ngoài cửa sổ có chút thiếu kiên nhẫn.

Sáng nay sư phụ nàng - Nghiêm đội trưởng đến gọi nàng cùng nhau ra quân, đại khái là nghe ngóng được một vụ án nào đó, một chút việc nhỏ mà thôi, nhưng Nghiêm đội trưởng trông có vẻ cực kỳ coi trọng. Nàng tưởng là sẽ trực tiếp đi đến khách sạn M, ai dè Nghiêm đội trưởng lại đánh xe đến tòa nhà Quốc Thái Kim Điển.

Viên Tư Sân cảm thấy kỳ quái, tới chỗ này làm cái gì?

Xe cảnh sát dừng ở bãi đậu xe dưới tầng hầm của Quốc Thái Kim Điển, Viên Tư Sân nhìn thấy một cô gái cao ráo đeo kính râm đang đứng ở trước cửa thang máy, Nghiêm đội trưởng bảo Viên Tư Sân ở trong xe chờ hắn chốc lát, xuống xe đóng cửa.

"Nghiêm đội trưởng, đã lâu không gặp." Phó Uyên Di cùng hắn bắt tay, tự cảnh giác mà đẩy đẩy kính, không để cho khối bầm xanh quanh mắt mình bị phát hiện.

"Đã lâu không gặp, chứng tỏ thành phố chúng ta rất an toàn." Nghiêm đội trưởng đã ngoài bốn mươi tuổi, hơi mập, trên mặt có một đường sẹo, nhìn tướng mạo có điểm làm cho người ta sợ hãi, nhưng rất thích cười, sau khi nói xong sẽ tự phá lên cười.

"Ngài nói lời này, lòng ta lạnh lẽo." Phó Uyên Di nói.

"Đừng a, ta chỉ đùa chút thôi, trước kia cũng đều nhờ ngài chiếu cố, vụ án cổ quái hiếm lạ gì chỉ cần ngài ra tay là lập tức có thể giải quyết được, không phải sao? Này, dù thế nào thì ta nói đây đều là thật tình khen tặng ngài."

Phó Uyên Di cùng Nghiêm đội trưởng hợp tác lâu dài, đích thực đã giúp hắn phá không ít vụ án. Đương nhiên, mấy vụ án bình thường thì Phó Uyên Di không có hứng thú, không cần đến nàng ra tay, Nghiêm đội trưởng người ta dày dặn kinh nghiệm cũng có thể phá được án. Nhưng trên đời này không chỉ có mỗi con người gây án, có vài vụ án làm cho người ta suy tư mãi vẫn không phá giải được hung thủ kỳ thực không phải người, mà là quỷ. Đối mặt đủ loại quỷ cực kỳ thủ đoạn mặc dù có là cảnh sát lợi hại lão luyện cũng vô pháp xuống tay, Nghiêm đội trưởng thông qua một người quen tìm được Phó Uyên Di, người quen kia lúc giới thiệu đã nói:

"Vị này chính là Phó đại tiên, đặc biệt lợi hại. Chỉ cần ngươi cảm thấy chuyện không phải do con người làm ra thì cứ đến tìm nàng, nàng chắc chắn có thể giải quyết cho ngươi."

Đương nhiên, cảnh sát cũng không hề công khai với bên ngoài về chuyện mà các bằng hữu đến từ Minh phủ kia làm ra — như vậy sẽ khiến cho dân chúng hoang mang sợ hãi, Phó Uyên Di vẫn luôn là "vũ khí bí mật" của cảnh sát.

Tổ cảnh sát của Nghiêm đội trưởng đây là trực thuộc phòng điều tra tội phạm, bên ngoài còn có danh hiệu là "Tiểu đội xử án đặc biệt", chuyên môn xử lý những vụ án kỳ quái mà người khác xử lý không được. Chuyện lần này của Thân phu nhân vốn dĩ không tới phiên bọn họ xuất trận, nhưng sau khi nhận được điện thoại của Phó Uyên Di, Nghiêm đội trưởng mới tìm đến đồng nghiệp phụ trách vụ kiện của Thân phu nhân mà nói: "Chuyện này để ta xử lý."

Nghiêm đội trưởng đã lên tiếng, đồng nghiệp còn tưởng là sự kiện thần bí quái dị gì đó, vội vàng đem hồ sơ vụ kiện chuyển giao cho hắn.

"Hóa ra là như vậy." Nghe Phó Uyên Di nói rõ ngọn nguồn câu chuyện, Nghiêm đội trưởng nắm kéo thắt lưng cảm thấy kỳ quái, loại việc nhỏ này mà Phó đại tiên lại đích thân nhờ hắn xử lý, không giống phong cách của nàng a. Trước kia muốn tìm nàng giải quyết chuyện gì thì vừa phải hẹn trước vừa phải sắp xếp thời gian, còn mấy vụ án mạng không thuộc chuyên môn của nàng thì không tiếp. Tại sao, bây giờ lại vì một chiếc nhẫn bị đánh mất lại tìm đến hắn?

Nghiêm đội trưởng trong lòng cảm thấy quái lạ nhưng ngoài miệng cũng không nói gì, trước đây đã nhận được quá nhiều chiếu cố, vị đại tiên này nhận một mối giao dịch thôi đã kiếm về số tiền 7 - 8 chữ số, đến việc của Nghiêm đội trưởng thì lại nói vì dân trừ hại không thu tiền, hiếm lắm mới đến lượt người ta mở miệng yêu cầu hỗ trợ, làm sao có thể không biết xấu hổ mà từ chối.

Nghiêm đội trưởng nói: "Ngươi nói chiếc nhẫn đó là do người tên Hoàng Tiểu Kiều lấy, chỉ cần ngươi mở miệng nói vậy thì nhất định là vậy không chạy đi đâu được. Nhưng mà có điều, hiện tại vẫn không có chứng cứ, đúng không?".

"Ừ, là không có chứng cứ." Phó Uyên Di đặc biệt không có nhân tính mà nói, "Nhưng chiếc nhẫn nằm ngay trong vớ của nàng, phải làm thế nào để nàng cởi vớ ra chính là chuyện của các ngươi."

"Hơ! Phó đại tiên! Ngài vậy là rất không có nghĩa khí nha!"

Phó Uyên Di vỗ vỗ lưng hắn, cười nói: "Được rồi, chúng ta cùng đi đi."

Phó Uyên Di lên xe ngồi vào ghế lái phụ, Viên Tư Sân nhìn thoáng qua sườn mặt Phó Uyên Di, toàn thân một màu đen, âm khí thực nặng......

Đây là ai a, sư phụ cũng không giới thiệu một chút.

Nhóm người Phó Uyên Di đi vào khách sạn M tìm được Như Dũng, Nghiêm đội trưởng trước kia cùng Như Dũng công tác chung ngành, còn là cấp dưới của hắn, đối với hắn vô cùng kính trọng, quan hệ giữa hai người cũng rất tốt.

Như Dũng biết mục đích hắn đến đây, liền nói: "Xin lỗi, để cho ngươi một chuyến đi tay không trở về, chuyện này đã giải quyết xong rồi."

"Giải quyết rồi?" Phó Uyên Di kinh ngạc.

Như Dũng liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục nói với Nghiêm đội trưởng: "Người lấy nhẫn đã khai nhận, nhẫn bị mất cũng đã đưa trở lại, người bị mất cũng nói sẽ không truy cứu nữa."

Nghiêm đội trưởng hỏi: "Người lấy nhẫn là ai a?".

"Chính là nhân viên phụ trách nhà kho."

"Hoàng Tiểu Kiều? Nàng thừa nhận rồi?" Ngay cả Phó Uyên Di cũng chưa nghĩ đến.

"Phải."

Nghiêm đội trưởng nhìn ra được Phó Uyên Di rất quan tâm chi tiết, đưa cho Như Dũng một điếu thuốc, tiếp tục hỏi.

Như Dũng nói Lô tổng của tập đoàn sáng sớm đã cho gọi người đến, chưa nói được bao lâu, Hoàng Tiểu Kiều trở về liền giao nộp nhẫn, từ đầu đến cuối cũng chưa tới nửa tiếng đồng hồ.

"Rất lợi hại a." Nghiêm đội trưởng nói.

Như Dũng: "Đúng vậy. Khách sạn cũng không muốn làm lớn chuyện, ngươi bên kia giúp ta một chút."

Nghiêm đội trưởng nói: "Ngài yên tâm đi."

"Người bị mất nhẫn thì phía khách sạn sẽ đi dàn xếp."

"Được."

......

Lô tổng? Phó Uyên Di đương nhiên hiểu được họ Lô này là ai, chính là Lô Mạn.

Chỉ có điều Lô Mạn lại cố ý ra tay giúp Du Hân Niệm, chuyện này......

Phó Uyên Di tựa hồ đã đánh giá thấp Lô Mạn rồi: Lô Mạn không giống như là người nhàn rỗi quản đến những việc nhỏ nhặt này, đột nhiên nhúng tay vào chuyện của Vương Phương, nàng đã nhận ra cái gì rồi? Có điều, lúc này tiểu mập mạp hẳn là đang rất vui vẻ.

Nhưng trong lòng nàng lại có một nỗi băn khoăn khác.

Bên này Phó Uyên Di từng bước suy nghĩ, bên kia Hoàng Tiểu Kiều mất hồn mất vía, giống hệt một con quỷ phiêu diêu di chuyển trên hành lang.

Đến bây giờ trái tim nàng vẫn còn đang đập kịch liệt, tay vẫn còn run.

Đem nhẫn giao ra rồi thì chắc là không có việc gì đâu...... Lô tổng sẽ không phải là người nói không giữ lời...... Nhưng...... Nhẫn của ta! Tiền của ta! Cứ như vậy mất hết rồi......

Hoàng Tiểu Kiều buồn bực không thôi.

Vốn tưởng rằng đem nhẫn giấu thật kỹ là có thể bình yên, chờ xem màn kịch hay của Vương Phương. Ai ngờ Trương Quân Đình tìm đến nàng, nói Lô tổng muốn gặp nàng.

Hoàng Tiểu Kiều vừa nghe liền cảm thấy không phải chuyện tốt, tim nhảy vọt lên cổ họng — Lô tổng sao lại có thời gian mà gặp nàng? Nàng dám đánh cược, Lô tổng ngay cả Hoàng Tiểu Kiều nàng là ai cũng không biết, nhưng vào giờ phút trọng yếu này lại tìm nàng...... Không không, gần đây nàng may mắn như vậy, chắc không phải chuyện chiếc nhẫn, nói không chừng là muốn đề bạt nàng, cho nàng thăng chức!

Hoàng Tiểu Kiều một bên tự trấn an bản thân, một bên đi theo Trương Quân Đình lên lầu.

Kỳ thực Hoàng Tiểu Kiều ngay từ đầu đã nghĩ đúng, quả thật không phải chuyện tốt.

Trương Quân Đình dẫn nàng đến văn phòng của Lô Mạn bảo nàng tự mình đi vào, nàng run cầm cập đẩy cửa vào, Trương Quân Đình đem cánh cửa "ầm" một tiếng đóng lại, dọa nàng sợ nhảy dựng.

Văn phòng rộng lớn, tầm nhìn rất tốt, trời xanh mây trắng cùng toàn bộ thành phố G thu hết vào trong tầm mắt, nhưng sự yên tĩnh ấm áp trong giờ phút này dường như mơ hồ ẩn giấu sát khí.

Lô Mạn ngồi xa xa phía sau bàn làm việc ở tận trong cùng văn phòng, đang cúi đầu lật xem văn kiện.

Trong văn phòng yên tĩnh, khiến cho người ta trong lòng run sợ.

Hoàng Tiểu Kiều đã từng nhìn thấy Lô Mạn từ xa một lần, vị lão bản trẻ tuổi này tựa như mặt trăng sáng được một quầng tinh tú vây xung quanh, khiến cho nàng khinh bỉ. Không phải là do đầu thai quá tốt sao? Nếu ta sinh ra ở Lô gia, ta có thể so với ngươi càng rạng rỡ náo nhiệt hơn!

Sự khinh bỉ lúc ấy của Hoàng Tiểu Kiều giờ đây lại hóa thành nỗi sợ hãi. Lô Mạn trầm mặc làm cho nàng sợ hãi, không biết phải làm sao.

"Lô tổng, ngài, tìm ta?" Hoàng Tiểu Kiều nhỏ giọng dò hỏi.

Không có chuẩn bị tâm lý gì hết, Lô Mạn đột nhiên giơ tay ném văn kiện hướng vào mặt Hoàng Tiểu Kiều. Hoàng Tiểu Kiều hoảng hốt vội vàng lui về phía sau, giấy tờ văn kiện rơi lả tả trên đất, tất cả đều là hình ảnh của nàng được chụp trong camera giám sát ở hành lang.

"Cho ngươi hai con đường." Lô Mạn khởi đầu không nói lời vô nghĩa, hai tay nhét trong túi quần, vẻ mặt lạnh như băng, nói thẳng vào điểm mấu chốt: "Chủ động đem nhẫn giao ra, ta sẽ bảo vệ ngươi. Bằng không, ta sẽ làm cho ngươi cả đời này cũng tìm không được một công việc."

Hoàng Tiểu Kiều: "......"

Nàng còn có sự lựa chọn khác sao! Không có!

Nhìn Lô Mạn một người đã có tiền có quyền đến như vậy, tại sao còn muốn can thiệp vào cơ hội phát tài của người khác? Cho người nghèo một con đường sống cũng không được sao?

Hoàng Tiểu Kiều ngồi ở trong hoa viên ngẩn ngơ cười như điên dại, cười xong lại bắt đầu khóc, cuối cùng bị nhân viên bảo vệ đuổi đi:

"Ngươi đang làm gì vậy hả? Ở chỗ này gào khóc thảm thiết, còn không dọa đến khách a? Đi đi đi!"

Hoàng Tiểu Kiều không nói được lời nào.

Không có ai đến nói lại việc này cho Du Hân Niệm, nhưng tin đồn luôn lan truyền rất nhanh, vào giữa trưa đi vào nhà hàng uống cà phê nàng cũng có nghe nói đến chuyện Hoàng Tiểu Kiều chủ động giao nhẫn ra.

Biết chắc là Hoàng Tiểu Kiều làm, nhưng mà nàng ta sao lại có thể chủ động thừa nhận? Du Hân Niệm kinh ngạc, hẳn là Như Dũng đã dùng đến thủ đoạn gì đó đe dọa nàng ta buộc nàng ta giao nhẫn ra, hoặc là cảnh sát đã đến đây, tạo áp lực cho nàng ta?

Du Hân Niệm đang ngẫm nghĩ chuyện này, bỗng nhiên đối diện có một người ngồi xuống. Nàng theo bản năng cho là Phó Uyên Di, vẻ tươi cười đều đã chuẩn bị thật tốt, ngẩng đầu nhìn thấy, chính là Trần Xu.

Nét tươi cười độc nhất vô nhị lập tức bị thu hồi, Du Hân Niệm thay bằng một vẻ mặt ngập tràn địch ý.

Trần Xu ngược lại rất rạng rỡ, nói ra những lời khiến cho nàng khó hiểu: "Vẫn là Lô tổng lợi hại, vừa ra tay liền đem chuyện này giải quyết xong. Hoàng Tiểu Kiều kia a, sau này coi như thật sự xui xẻo rồi."

Du Hân Niệm nhíu mày.

"Hóa ra ngươi là người của Lô tổng, cứ nói ngay từ đầu đi, tất cả mọi người đều là đồng nghiệp ta sao lại không biện hộ cho ngươi." Trần Xu đứng lên đi đến bên người nàng, xoa xoa bả vai Du Hân Niệm, nhỏ giọng nói, "Ngươi yên tâm, Hoàng Tiểu Kiều sau này cũng sẽ không có cơ hội làm phiền ngươi nữa."

Du Hân Niệm rụt vai lại, tách khỏi bàn tay nàng ta.

Trần Xu vẫn duy trì dáng vẻ tươi cười, rời đi.

Lô Mạn?

Du Hân Niệm dù thế nào cũng chưa từng nghĩ đến, chuyện này lại chính là Lô Mạn ra mặt giúp nàng giải quyết.

Nhớ lại đêm hôm đó ở bữa tiệc trên du thuyền, sau khi nàng bắn Nhiếp Hồn Tên về phía Lô Mạn, Lô Mạn đã quay đầu lại nhìn nàng một cái. Lô Mạn khẳng định thấy rõ nàng.

Du Hân Niệm trong lòng rầu rĩ một trận.

Lô Mạn đã biết cái gì sao?

Bất luận nàng ấy đã biết cái gì, chuyện này chính là nàng ấy ra mặt, giúp nàng giải quyết.

Giống như trong ký ức cũng đã từng có vô số lần, khi nàng lâm vào phiền toái, Lô Mạn vượt mọi chông gai mà đến, dùng trí thông minh và thủ đoạn cường ngạnh của nàng ấy giải quyết êm đẹp cho nàng.

Du Hân Niệm muốn khóc một trận, cầm lấy điện thoại di động gọi cho Phó Uyên Di: "Lô Mạn...... Lô Mạn đã giúp ta giải quyết."

"Ừm?" Phó Uyên Di bên kia thực im lặng, giống như đã sớm biết gì rồi, mặc dù Du Hân Niệm đột ngột nói một câu lờ mờ lấp lửng như vậy, nàng nghe cũng hiểu được, "Thật tốt. Bất luận ngươi là Du Hân Niệm hay là Vương Phương, bạn gái của ngươi vẫn lo lắng cho ngươi."

Du Hân Niệm bị những lời này của nàng làm cho nước mắt rơi từng giọt.

"Được rồi đừng khóc, bằng không mắt ngươi cũng sẽ giống như ta có một quầng thâm tím đấy."

Nhớ tới cú đấm hồi sáng nay, Du Hân Niệm nín khóc mỉm cười lại lần nữa xin lỗi.

"Buổi tối trở về sớm một chút, ăn mừng cho ngươi." Phó Uyên Di nói.

"Được!"

Du Hân Niệm cúp điện thoại ngồi ngẩn người, Trương Quân Đình đã gọi nàng mà nàng không có phản ứng, liền tiến đến chụp lấy bả vai nàng dọa nàng giật mình nhảy dựng.

"Ngươi có ổn không?" Trương Quân Đình cũng bị cú nhảy dựng này của nàng làm giật mình, "Đang nghĩ cái gì vậy?".

"Không, không có gì." Du Hân Niệm trấn định tâm tình một chút, "Có chuyện gì không Trương chủ quản?".

"À. Ngươi đi theo ta." Trương Quân Đình nói, "Lô tổng nói muốn gặp ngươi."

Du Hân Niệm sửng sốt:

"Lô tổng?"

Trương Quân Đình kinh ngạc: "Ngươi tới khách sạn đã bao lâu rồi còn không biết Lô tổng là ai sao? Thành viên hội đồng quản trị tập đoàn khách sạn chúng ta, tập đoàn Lotus là khởi đầu từ Du gia và Lô gia cùng bắt tay nhau gầy dựng nên, Lô tổng chính là con gái duy nhất của Lô gia - Lô Mạn. Không có việc gì, đừng sợ, phỏng chừng là vì chuyện Hoàng Tiểu Kiều nên muốn an ủi ngươi thôi."

An ủi? Sẽ không đơn giản như vậy. Du Hân Niệm hiểu rất rõ, đã phát sinh nhiều chuyện như vậy, Lô Mạn thông minh như vậy làm sao mà không phát hiện điểm dị thường? An ủi sẽ là lời dạo đầu, nhưng chuyện nàng ấy thực sự muốn nói không biết là cái gì......

Mặc dù có cảm giác ấm áp của trước kia, nhưng khi Lô Mạn đưa ra yêu cầu gặp mặt quỷ dị này thì Du Hân Niệm vẫn là vì thân phận của chính mình mà nơm nớp lo sợ.

Cho dù không có Trương Quân Đình dẫn đường, nàng nhắm cả hai mắt cũng có thể đi đến được văn phòng của Lô Mạn.

Tưởng tượng đến tình cảnh khi nhìn thấy Lô Mạn, Du Hân Niệm tim đập dồn dập, từng bậc thang đều đang dẫn đến vận mệnh của nàng.

Khi cánh cửa văn phòng mở ra, trong khoảnh khắc Lô Mạn buông bỏ công việc trong tay ngẩng đầu đối mặt cùng nàng, ánh mặt trời vừa đúng lúc phủ kín toàn bộ căn phòng.