Chuyến Tàu Cuối

Chương 11



Có một vài ngày mưa trôi xám xịt, tôi tỉnh dậy thấy trong võng mạc là màu đỏ đặc quánh...

Những ngày còn lại không nhiều nữa... Ngày hế hạn sử dụng đôi mắt sắp tới... Tôi không biết mình nên mong chờ điều gì từ những tháng ngày phía trước nữa.

Nhấc mình khỏi chiếc giường êm, ngật ngừ đi vào nhà tắm, tôi nhìn mình trong gương rất lâu... Mắt tôi... Thực ra cũng rất đẹp mà không phải sao?

Mất thêm 10 phút uể oải làm vệ sinh cá nhân, tôi trở lại phòng, bóc một phong Oreo rồi ngồi xuống trước màn hình laptop bật sáng vài giây trước. Trên bàn có bữa sáng mẹ chuẩn bị từ trước. Là món bánh táo đỏ tôi rất thích, cùng một cốc sữa nhỏ.

Vẫn luôn là mẹ tốt nhất.

Tôi cười, ngồi xuống cạnh cửa sổ, ăn bữa sáng mẹ chuẩn bị cho. Hết sữa hết bánh thì chuông cửa reo vang... Tôi tưởng là Dương về nên mới vui vẻ ra mở cổng. Không ngờ người đứng ngoài lại là Phong.

Cậu ấy đưa cho tôi một tập tài liệu, bảo tôi đưa cho Dương. Câu chuyện chỉ có thế. Tôi cũng không nói thêm gì.

Phong cũng không vội đi ngay. Cậu ấy hỏi tôi"sao mà Dương đi học bữa được bữa không?", tôi bảo nhà cậu ấy có việc, cậu ấy về Hà Nội rồi. Tôi chỉ muốn chống chế cho qua chuyện. Không ngờ Phong lại bảo:

- Tớ cũng sắp tới Hà Nội rồi- Phong ngồi xuống bậc tam cấp, tự nhiên như hồi còn bé.

- Thế... à...

- Ừ, bố tớ bảo phải chuyển đi rồi.

Phong nói xong câu này thì đứng dậy, khoác ba lô lên rồi rời đi. Tôi tiễn cậu ấy một đoạn.

Trong ánh hoàng hôn rực rỡ ngày hôm đó, bóng lưng của Phong vĩnh viễn vẫn mơ hồ như trong trí nhớ, chỉ là tôi không còn buồn nhiều như lúc trước nữa mà thôi.

Tôi nghĩ vậy rồi quay lưng đi vào nhà dọn dẹp một chút, lúc quay ra đã thấy trong nhà có thêm một người nữa.

Hết hồn!

- Hôm nay chăm chỉ nhỉ?

Dương mặc sơ mi màu xanh da trời. Khoanh tay đứng trước cửa bếp nhìn tôi.

Có cảm giác cậu gầy đi nhiều so với trước khi vào viện điều trị, trong lòng thắt lên đôi chút. Nhưng chỉ viền mắt nóng lên đôi chút.

Dương, quay về rồi.

Cậu biết không... Tớ đã đợi cậu rất lâu đấy.

- Cậu có biết là hù người ta, có thể khiến người ta sợ hãi, xuất hồn ra mà chết không?

- Ủa thế hả?-Dương nhún vai- Tức là tớ hớp hồn cậu nhỉ?

- Cậu nói linh tinh gì thế- tôi cau mày, giấu nhẹm đi gò má, tự nhiên nóng ran- Sao cậu lại về nhà, cậu trốn viện à?

- Không, tớ bị bác sĩ đuổi về,- Dương ngồi lên bệ cửa sổ, chống tay, rồi so so vai cười với tôi,- Với cả hôm qua, cậu bảo tớ là nhớ tớ mà, nên tớ mới quyết định về, tiện thể xem cái cây thế nào rồi...

Tôi quay đầu, tránh không nhìn vào mắt cậu ấy. Dương bảo ngày mai sẽ đến lớp cùng tôi, để tôi một mình, cậu ấy chẳng an tâm chút nào.

- Cậu thấy trong người khỏe hẳn chưa?

- Tớ ổn rồi mà.

- Vậy, ngày mai... đến lớp kiếm cái gì chơi. Tớ không có hứng học.

- Ừ tớ cũng không có hứng

Chúng tôi lại nhìn nhau lại nheo mắt cười như những kẻ đồng loã.

Những kẻ đồng lõa chẳng hề có hứng học hành.

...****************...

Ngày hôm sau Dương rủ tôi cúp học. Tôi mạnh dạn gật đầu đồng ý, còn nhờ bố ký giấy khám bệnh giả cho cả hai đứa. Tất nhiên là bố tôi đồng ý. Còn lý do nào nữa đâu để ông cản hai đứa nhóc với trái tim bất kham này...

Tôi chỉ muốn bản thân có thể nắm tay Dương lâu hơn một chút...

Trước khi ra khỏi nhà, bố dặn dò tôi và Dương rất kỹ rồi mới cho hai đứa rồi mới cho đi. Hôm nay Dương mặc áo phông trắng, quần ngố,tông lào, đầu tóc xù xòa... Tôi thì mặc váy trắng, đi giày hoa, tóc xõa dài...

Chúng tôi lững thững đi trên vỉa hè rồi không hẹn mà cùng rẽ vào lề đường có một chú gác ghi. Thỉnh thoảng tôi vẫn thường ghé qua uống cùng chú ấy ấm trà, trò chuyện đôi ba câu rồi về... Tôi nghiện say tách trà Nhài của chú... Chú bảo ngày xưa vợ chú thích trà nhài nên trong nhà lúc nào cũng phải có dăm ba gói. Nhờ vợ chú mà chú cũng nghiện chả nhài theo đó con...

Tôi ngồi xuống cạnh chú, nhìn Dương lom khom pha trà. Dáng bộ có vẻ thành thục lắm. Chắc hồi trước Dương cũng từng học cách pha trà?

Đương miên man suy nghĩ thì chú gác khi chỉ vào Dương nói nhỏ với tôi:

- Bữa thằng nhỏ này lần đầu đặt chân tới đây, ngơ ngơ ngác ngác. Chú hỏi thằng bé đi đâu, nó cười chẳng nói, chú mới bảo thế chắc đi bụi rồi. Nó lắc đầu kêu con muốn đi tìm vầng dương đó chú. Chú biết vầng dương ở đâu chỉ con... chà chà giọng Hà Nội nghe ấm quá xá... Chú nghe giọng xong mà lại nhớ bà nhà...

Tôi nhìn chú rồi cười toe toét như là vui lắm.

Câu chuyện dừng ở giữa chừng khi Dương ngoái lại nhìn tôi... Cậu pha xong trà rồi...

- 2 chú cháu cười gì mà vui thế. -Dương cầm ấm trà lại bên rồi ngồi xuống cạnh tôi. Lâu rồi tôi chưa cười vui vẻ thế, chắc Dương ngạc nhiên lắm...

Nhưng cậu ấy cũng chỉ hơi ngẩn ra thôi. Rồi sau đó lại xoa đầu tôi... Chúng tôi nán lại với ba câu chuyện trò... Nghe chú gác ghi kể về chuyến tàu đêm ngang qua thị trấn nhỏ này...

Mãi tới khi về mới nghe phía sau tiếng chú dặn với theo:

- Hai đứa lần sau lại ghé nữa nghen chú đãi hai đứa bánh xèo con gái chú tự làm ha.