Chuyến Tàu Cuối

Chương 29



Ngày mưa…

Tôi ngồi trong bếp, ôm vào lòng rổ củ lang luộc để ủ ấm. Hôm nay cả nhà sẽ ngủ ở nhà bà nội. Ngày mai sinh nhật bà rồi. Bố mẹ muốn tôi ở lại nhà bà. Ngủ với bà 1 tối.

Dù sao cũng lâu rồi tôi không tới thăm bà…

Sau 1 hồi nhìn quanh quất, tôi phát hiện mạng nhện bám đầy trên góc tường. Nhà bếp vẫn ngăn nắp như xưa. Nhưng lâu rồi, bà nội không nấu ăn nữa. 1 phần vì bà già rồi. Phần nhiều hơn là vì bà ở có 1 mình thôi. Người già không hay bày vẽ… Bà bảo vậy.

Điện thoại thông báo có tin nhắn tới. Không theo thông lệ, thỉnh thoảng Dương lại gửi những bức ảnh thơm tho mùi nắng qua tin nhắn chờ. Thói quen check tin nhắn cũng từ đó mà ra. Mỗi lần nhận được ảnh đều sẽ thừ ra, giống như cảm nhận được hơi lạnh từ những bức ảnh chụp trong khuôn viên bệnh viện. Phía dưới ảnh đều sẽ có chú thích. Nói về Dương hoặc nói về tôi. Những tấm ảnh chụp bầu trời bồng bềnh vài cụm mây trắng, lá cây ngân hạnh đã chuyển màu…

Tôi đem tất thảy những bức ảnh ấy đi in ra rồi đóng vào 1 cuốn Album. Mỗi ngày đều dở ra xem lại 1 ít… Rồi lật mặt sau chép vào những lời nhắn của Dương. Giống như chép gửi cho cậu ấy.

Tôi chẳng hồi âm bằng lời lại bao giờ. Thay vì thế, tôi cầm máy vụng về chụp lấy vài khoảnh khắc lơ đễnh trong ngày. Cái bánh nhỏ tôi làm tặng bà nội. Rổ củ lang luộc chín chỉ để ôm trong lòng ủ ấm. Căn bếp ngăn nắp đầy nắng của bà… Khi gọi điện cũng chỉ hỏi cậu có buồn nhiều không, có ăn được cơm viện không… Trời lạnh đừng dại mà ra ngoài nhé.

Cứ thế… cứ thế… Chúng tôi nhắn tin qua lại rất nhiều. Cuối tuần không phải đi học, tôi sẽ vào thăm cậu ấy. Chỉ là tôi lại quên mất phải nói rằng mình đã nhớ cậu nhiều đến bao nhiêu…

…****************…

Tôi không ngủ được.

Phần vì lạ giường. Phần khác. Tôi vốn đã mất ngủ nhiều ngày về trước.

Lúc thức giấc cũng mới chỉ 5 giờ. Trong nhà vẫn im lìm chẳng có tiếng động. Tôi suy nghĩ 1 lát, cuối cùng cũng quyết định xuống bếp làm bữa sáng cho mọi người.

Lâu rồi cũng không tới nhà bà nội. Căn bếp nhỏ vẫn thế. Vài cái rổ màu xanh đỏ úp ngược cạnh cái thớt gỗ màu nâu. Bát đĩa sáng bóng xếp chồng theo quy củ. Cái nồi bằng gốm màu xanh vẫn nằm im lìm trên kệ bếp.

Tôi đẩy cửa sổ nhà bếp lên. Ngoài vườn vẫn còn vài tia đom đóm lập lòe. Mưa lất phất.

Dù bà nội ở 1 mình và chẳng mấy khi nấu ăn, nhưng nguyên liệu vẫn được cô tôi mua tới đầy đủ và thường xuyên. Nhà cô tôi cũng gần đây. Mỗi ngày cô đều sẽ đến nhà bà và ăn cơm cùng bà. Tôi lựa ra mấy nguyên liệu cần thiết rồi chăm chú làm bánh.

- Mẹ, sớm thế này, có chuyện gì để lát nữa nói không được ạ?

Tôi nghe thấy giọng bố vọng từ vườn qua khung cửa sổ. Không biết bà nội gọi bố ra ngoài vườn làm gì sớm thế. Kì thực trước giờ tôi không có thói quen bật điện trong bếp lúc trời nhá nhem sáng thế này. Có lẽ vậy. Nên chính bố cũng không biết, có 1 bóng người đang nhoài ra từ khung cửa sổ.

- Bà dành dụm được chút. Thằng Vũ cầm lấy, mấy nữa cho Lam Anh… nó… phẫu thuật…

- Bà còn phải chữa gối nữa chứ. Mùa đông sắp tới rồi, gối bà lại đau nữa… Chúng con ở xa, không chăm sóc mẹ được… - Bố tôi cười gượng. Nhưng tôi nghe giọng ông đã dần nghẹn lại- Con… với Hương… vẫn đủ sức nuôi con bé mà…

- Anh đừng có lừa mẹ. Hôm kia mẹ nghe cô lũ nhỏ kể, con Hương tính bán tiệm bánh đi. - Bà thở dài- Bán tiệm bánh đi thì chúng mày lấy gì nuôi con bé? Tiền tiết kiệm của mẹ không được bao nhiêu. Cứ cầm lấy. Phẫu thuật cho con bé trước… Nó còn trẻ quá…

Bóng tối trong nhà bếp đột nhiên bao trùm lấy tôi. Trong võng mạc cũng chỉ thấp thoáng thứ màu đỏ tinh mịn mờ nhòa phản chiếu của buổi sáng chớm đông. Trong bóng tối đậm đặc này…

Nước mắt nóng bỏng không ngừng chảy xuống.

Lam Anh biết không.

Tiệm bánh nhỏ này là ước mơ cả đời của mẹ đấy!